Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 100

Lại nằm mơ.

Hạ Lan không tiếng động mà thở dài.

Từ lần trước, A Lam vì cứu hắn thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, hắn liền bắt đầu mơ một ít mộng quái đản.

Giấc mơ luôn ngắn lại lộn xộn, phần lớn đều là những chuyện cũ trải qua cùng A Lam, nhưng hoàn toàn bất đồng với trí nhớ.

Mới đầu hắn chỉ nghĩ rằng ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, nhưng khi A Lam chuyển biến tốt đẹp, cái tình huống này một chút cũng không biến mất. Hắn liền cảm thấy có chút không đúng.

Hắn đệ sổ mời thái y trong cung, Viện phán chẩn bệnh chỉ nói là hắn suy nghĩ quá độ, kê thuốc an thần trợ ngủ cho hắn.

Nhưng hắn vẫn như cũ, thường xuyên rơi vào những giấc mộng như thế.

Suy nghĩ mãi cũng không có kết quả, Hạ Lan chỉ có thể tạm thời đem chuyện này đặt sang một bên. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là giải hết độc cho A Lam.

Mấy tháng gần đây, hắn cũng dần dần tạo thành thói quen.

Nhưng hôm nay Hạ Lan vừa mới vào mộng, liền phát hiện mọi thứ đã bất đồng.

Những đoạn ngắn lộn xộn trước đó ghép nối lại, hợp thành một cuộc đời của "Hạ Lan".

Hạ Lan giống như người ngoài cuộc, trơ mắt nhìn các sự tình trước mắt phát sinh. Hai mươi mấy năm trải qua đều hoàn toàn đồng nhất với trí nhớ của hắn. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình có phải sắp chết rồi không, mới có thể nhìn thấy hồi ức về cuộc đời như thế.

Cũng may, hình ảnh trước mắt vào Cảnh Tự năm 23 rốt cuộc đã xảy ra sự kiện bất đồng.

"Hạ Lan" trong mộng không có nhận được mật tin, tất nhiên cũng không thể tố giác hành vi phạm tội của Tằng Hằng Xuyên. Hạ Hoằng không có ly kinh, Hạ Trì cũng không bị liên lụy vào sự việc của Tằng gia. Một năm đó cái gì cũng không có phát sinh.

Hạ Trì cùng Hạ Hoằng đều lưu tại kinh thành, Hạ Nguyên cũng không có bị tố giác cường đoạt bá tánh, giết hại người vô tội. Quyền thế trên tay "Hạ Lan" tất nhiên không thể phát triển nhanh chóng giống như hắn. Cho dù mấy năm sau "Hạ Lan" có nỗ lực mở rộng thế lực, cũng không thể có khả năng thiết lập bẫy rập giống hắn.

"Hạ Lan" bị hãm hại bỏ tù, Thẩm Thời Dư vứt bỏ hết thảy cứu hắn.

Mà "Hạ Lan" cũng vứt bỏ hết thảy, dùng giang sơn Đại Du đổi lấy mạng A Lam.

Diên quốc thống trị thiên hạ, "Hạ Lan" cùng Thẩm Thời Dư đi vào một nơi non xanh nước biếc ẩn cư.

Hạ Lan nhìn cuộc sống hạnh phúc của hai người, khóe miệng gợi lên tươi cười. Đợi khi mọi chuyện xong rồi, hắn cũng vốn định cùng A Lam ẩn cư. Như thế xem ra, dù hắn có là "Hạ Lan" trong mộng thì vẫn là trăm sông đổ về một biển.

Hắn vốn tưởng rằng lúc sau hai người đều hạnh phúc bên nhau, nhưng hình ảnh trước mắt lại biến hóa nhanh chóng.

Hai người bình an, vui vẻ vượt qua 6 năm cùng nhau, nhưng lúc hai người đang đánh cờ, Thẩm Thời Dư đột nhiên hộc máu phát độc.

Tươi cười của Hạ Lan bỗng chốc đọng lại ở khóe miệng.

"Hạ Lan" trong mộng cũng không có hoàn toàn tin tưởng Trịnh Hồng Hi. Mấy năm nay hắn cũng cho người đi các nơi tìm đại phu tới chẩn trị cho Thẩm Thời Dư. Tất cả mọi người đều nói trong cơ thể Thẩm Thời Dư không có độc, hắn mới dần dần yên lòng.


Nhưng hiện tại hắn mới biết được, hết thảy đều là những biểu hiện giả dối.

Hắn bị lừa.

"Hạ Lan" cho người kéo dài mạng A Lam, hạ lệnh phái người bắt Trịnh Hồng Hi từ kinh thành về. Các đại phu nổi danh khắp nơi đều bị hắn cho người vừa đe dọa vừa dụ dỗ tới. Nhưng tất cả đều bó tay không có biện pháp. Thẩm Thời Dư ngày ngày chịu nỗi dày vò, đau đớn muốn chết.

Thời điểm Trịnh Hồng Hi được bắt tới, Thẩm Thời Dư đã bị tra tấn đến sắp không còn sinh khí.

"Hạ Lan" dùng cực hình với Trịnh Hồng Hi, lại chỉ thu được chân tướng độc muộn thanh không có giải dược. Hắn bán đứng Đại Du đổi lại cái gọi là giải dược, kỳ thật chỉ là một loại độc dược khác có thể áp chế muộn thanh một thời gian.

Sau khi độc muộn thanh bị áp chế, mỗi năm sẽ không phát độc, nhìn qua cũng giống người bình thường. Nhưng mạnh mẽ áp chế tương đương với mãnh liệt phản công. Chuyện tới hiện tại, Thẩm Thời Dư trúng độc đến cả thuốc cùng châm cứu để giảm đau đều vô dụng.

Hạ Lan vẫn luôn xem mình như một tên quần chúng, thẳng đến lúc này hắn mới sợ hãi cả kinh.

Hắn không tự giác mà bắt đầu hoài nghi, này là mộng thật sao? Vì sao sự việc phát sinh trong mộng lại ứng nghiệm với việc Vân Thanh nhắc tới khi giao dịch cùng hắn trước đây?

Chỉ là không đợi hắn nghĩ ra kết quả, hình ảnh trước mắt lại lần nữa phát sinh biến hóa.

Thẩm Thời Dư cuối cùng thống khổ mà chết đi trong lòng ngực "Hạ Lan". Trịnh Hồng Hi bị "Hạ Lan" dùng các loại khổ hình tra tấn ngày đêm, trước sau đều không cho ông ta thống khoái. Hai ngày sau, phủ trạch của "Hạ Lan" bị vây quanh.

"Hạ Lan" cũng không ngoài ý muốn, hắn đã từng hứa hẹn với Cốt Tác sẽ không bao giờ đặt chân vào kinh thành. Là hắn bội ước trước, tất nhiên Cốt Tác sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng chẳng lẽ Cốt Tác cũng không biết việc giải dược sao?

Hạ Lan mỉa mai, có lẽ ngay từ lúc đầu thời điểm giao dịch đạt thành, Cốt Tác đã lên kế hoạch tốt cho cái kết cục này.

Khi Hạ Lan lấy lại tinh thần, thình lình phát hiện hắn đã dung nhập vào thân thể của "Hạ Lan" trong mộng. Tuy rằng nhất cử nhất động đều không chịu khống chế của hắn, nhưng các cảm giác đều rất chân thật.

Hắn không đi quản nhà cửa bên ngoài đang bị nanh vuốt đầy sát khí của hoàng đế tấn công. Chỉ lập tức vào phòng, ôm thi thể Thẩm Thời Dư trên giường vào trong lòng ngực.

Cho dù biết đây chỉ là mộng, Hạ Lan vẫn bị xúc cảm trong lòng ngực tác động, cảm nhận được trái tim đang nhói đau.

Tiếng đánh nhau dần dần đến gần, hiện tại Cốt Tác đã làm chủ thiên hạ. Hắn hạ quyết tâm muốn giết người, "Hạ Lan" làm sao ngăn cản được chứ?

Không bao lâu, có người đá văng cửa phòng nơi "Hạ Lan" ở. "Hạ Lan" rốt cuộc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với mũi đao đang đâm tới mình.

Mũi đao càng ngày càng gần, hắn ở trong thân thể "Hạ Lan" căn bản vô pháp hoạt động.

Cảm giác khiến người hít thở không thông bị đè nén nảy lên trong trái tim, Hạ Lan đột nhiên tỉnh lại.

Hắn kịch liệt thở phì phò, biểu tình có chút ngẩn ngơ. Trong mộng, bộ dạng Thẩm Thời Dư thống khổ chết đi phảng phất còn ở trước mắt. Xúc cảm từ thân thể gầy ốm vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay.

Mọi việc trong mộng hết thảy đều quá mức chân thật, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn chắn ngang, phảng phất như thật sự mất đi A Lam.


Sao lại có giấc mộng chân thật đến vậy?

Này là mộng thật sao?

Hạ Lan chỉ cảm thấy trong đầu có hàng ngàn chữ chi chít. Trong khoảng thời gian ngắn mọi thứ đều cực kỳ mờ mịt.

Từ trước đến nay hắn hành sự đều quả quyết, nhưng đứng trước sinh tử của A Lam, hắn lại không thể không lo trước lo sau, chỉ muốn được "vạn vô nhất thất."

(*) Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không sai lầm.

Lời Vân Thanh nói hắn tin, lại không dám tin hoàn toàn, cho nên mới dựa theo kế hoạch muốn đổi giải dược trong tay Trịnh Hồng Hi, đồng thời cũng không muốn từ bỏ vị thần y bên phía Vân Thanh.

Hắn tin tưởng lời Vân Thanh nói, Trịnh Hồng Hi hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế, lại không dám đi đánh cuộc một chút khả năng nhỏ bé kia — Nếu Vân Thanh mới là kẻ lừa hắn, vậy làm sao lấy được giải dược thật sự trong tay Trịnh Hồng Hi đây?

Nhưng cái mộng này lại làm hắn hoàn toàn rơi vào mê mang.

Hắn không tin thần quỷ, cũng không cảm thấy có người có thể thao túng cảnh trong mơ. Nhưng sự cố phát sinh trong mộng cùng những lời Vân Thanh nói giống nhau như đúc.

Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Hắn nên tin ai?

Hạ Lan xoa xoa thái dương đau nhức, chỉ cảm thấy đau đầu đến sắp vỡ ra.

"Đông —"

Đột nhiên tiếng trống trận vang lên đánh gãy suy nghĩ Hạ Lan. Trong lòng hắn nhảy dựng, nảy lên dự cảm bất lành.

Hắn lập tức khoác áo đứng dậy, mới vừa đẩy cửa ra, tiểu binh thám thính từ ngoài viện tiến vào.

Tiểu binh nhìn thấy Hạ Lan, lập tức quỳ xuống bẩm báo: "Điện hạ, đại doanh Diên quân ngoài thành bị tập kích trong đêm."

Hạ Lan đột nhiên nhìn về phía thành, quả nhiên thấy được ánh lửa.

Hạ Lan chưa có ý định nói cho Cốt Tác tin tức của Hạ Trì, hắn vốn tưởng rằng Hạ Trì sẽ tự giác trốn kỹ. Nhưng không ngờ rằng Hạ Trì lại không muốn sống như vậy, chỉ có mấy vạn binh lực cũng dám tới tiến công.

Nghĩ đến tên thần y kia vô cùng có khả năng đi theo Hạ Trì. Hạ Lan hung hăng nhíu mày, nháy mắt tiếp theo, hắn lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình biến đổi.

Vừa rồi ở trong mộng, sau khi "Hạ Lan" ẩn cư cùng Thẩm Thời Dư, từng phái người đến Nam Du tìm kiếm thần y. Thủ hạ của hắn nghe nói trong trại có một vu y cực kỳ giỏi về độc, lúc sau đi tìm lại phát hiện vu y kia đã không còn tung tích. Nghe nói bà ta nhận nuôi một đệ tử, khi lớn lên thì cho y đến Đại Du du ngoạn, trong lúc Đại Du cùng Diên quốc chiến tranh liền mất đi liên lạc. Bà không màng sự khuyên can của tộc nhân mà tự mình đi tìm, lúc sau cũng không có truyền tin tức trở về.

Tên thần y mất tích ở Đại Du, cùng người trong phủ Thụy Vương là một người sao?

Đều đến từ Nam Du, bao nhiều đại phu có thâm niên cũng chưa từng nghe qua độc muộn thanh. "Hạ Lan" tìm nhiều người đến khám như vậy cũng không phát hiện ra độc. Vân Thanh lại có thể chính xác nói ra dược tính, đáp án tự hồ được miêu tả sinh động.


Hạ Lan hít sâu một hơi, đột nhiên có trực giác mãnh liệt, kia căn bản không phải là mộng, chỉ là một cái kết cục khác của bọn hắn thôi.

Điều Vân Thanh nói là thật, thần y cũng có thật, chân tướng muộn thanh cũng là thật, tất cả đều là sự thật.

Mà hắn tự cho mình thông minh, biến khéo thành vụng.

Vân Thanh không thấy tung tích, hắn mất đi lợi thế để trao đổi. Càng đáng sợ hơn là, Hạ Trì không muốn sống mà tiến lên công kích Diên quân. Đại doanh ngoài thành có đến mười vạn Diên quân, trong thành còn có sáu vạn kỵ binh cùng Cốt Tác. Hạ Trì chỉ có bốn vạn người, làm sau có thể ngăn cản được?

Nếu thần y duy nhất có thể cứu A Lam lại lần nữa chết đi trong chiến tranh, hắn chẳng phải đã dẫm lên vết xe đổ trong mộng sao?

Không, hắn không thể để chuyện này lần nữa phát sinh.

Hạ Lan lấy lại bình tĩnh, gọi thân vệ bên người đến phân phó: "Lập tức điều binh thủ vệ doanh ra khỏi thành chi viện Thụy Vương......"

Chỉ là hắn còn chưa nói xong, bị binh lính thủ vệ trong phủ vội vàng chạy tới bẩm báo đánh gãy: "Điện hạ, Vương thượng Diên quốc đến!"

Hạ Lan theo động tĩnh nhìn về phía cửa viện, Cốt Tác đã mang theo người xông vào.

Thân vệ Hạ Lan lập tức đi cản, Hạ Lan lại mắng nhẹ một tiếng cho bọn họ lui ra. Trong chốc lát, biểu tình hắn đã nhìn không ra chút sơ hở nào.

Cốt Tác mặc một thân nhung trang, sấm rền gió cuốn mà rảo bước đi nhanh vào trong viện, Diên binh đi theo đều mặc khôi giáp, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt để chiến đấu.

Cốt Tác đi đến trước mặt Hạ Lan, trầm giọng hỏi: "Đại doanh ngoài thành bị tập kích, Yến Vương có biết là người phương nào làm việc này không?"

"Bổn vương không biết." Hạ Lan lắc lắc đầu đáp, trên mặt trấn tĩnh, ý niệm trong đầu lại nảy nhanh.

Xem trạng thái của Cốt Tác, hiển nhiên đã điều chỉnh binh lực chuẩn bị nghênh chiến. Hiện giờ tới tìm hắn, vì cái gì vừa nhìn đã hiểu ngay.

Quả nhiên, Cốt Tác trực tiếp nói: "Đưa binh phù cho ta." Hắn muốn mang binh xuất chiến, tất nhiên không có khả năng để mấy vạn binh lực Càng Dương không nằm trong khống chế của hắn ở phía sau lưng.

Đầu tiên Cốt Tác mang binh xông vào phủ đại tướng quân. Hiện nay ngữ khí nói chuyện lại vô lễ như thế, thần sắc vệ binh trong phủ đều căm giận. Sắc mặt Hạ Lan vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hắn nhàn nhạt nói: "Dựa theo ước định trước đây, Vương thượng muốn binh phù phải đưa giải dược đến đổi."

Cốt Tác đột nhiên tiến lên túm chặt cổ áo Hạ Lan, trong mắt chiếu tia hung ác: "Ngày mai sẽ đưa giải dược đến, sự tình hiện tại khẩn cấp. Nếu chậm trễ chiến sự, ta không cam đoan vị Thẩm đại nhân kia còn có thể sống tốt chờ ngươi trở về kinh thành đâu."

"Buông điện hạ ra!" Tình thế xoay nhanh, tất cả thân vệ Hạ Lan đều rút đao ra khỏi vỏ lạnh giọng quát Cốt Tác.

Người Cốt Tác mang đến cũng lập tức đem mũi đao nhắm đến chỗ Hạ Lan, không khí trong viện tức khắc căng chặt lên.

Hạ Lan nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Cốt Tác, cảnh trong mơ hết thảy đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

"Hạ Lan" trong mộng thực giống tên hề, bị Cốt Tác cùng Trịnh Hồng Hi dùng giải dược lừa đến xoay vòng vòng, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Bộ dáng Thẩm Thời Dư bị độc dược ngày đêm tra tấn thống khổ trong lòng hắn, vẫn không vứt đi được.

Hắn chỉ còn lại một ý niệm, tuyệt đối không thể để A Lam lại phải trải qua loại thống khổ như trong mộng.

Quét mắt quan sát, người Cốt Tác mang đến đã vây quanh sân, ngoài phủ còn không biết có bao nhiêu Diên binh. Sự việc bất ngờ, mệnh lệnh điều binh của hắn không thể truyền ra ngoài. Nếu Cốt Tác có được binh phù, kết cục Hạ Trì có thể nghĩ ra.

Hắn không để bụng sống chết của Hạ Trì, nhưng thần y kia không thể chết được, đó là hy vọng của A Lam.

Tiếng trống trên thành lâu không ngừng liên tục truyền đến, giống như thúc giục.


Trên mặt Hạ Lan rốt cuộc xuất hiện gợn sóng, sắc mặt hắn biến đổi mấy phen, cuối cùng lại hỏi: "Giải dược khi nào đưa tới?"

Cốt Tác thấy thái độ hắn buông lỏng, thần sắc cũng dịu lại một ít: "Trễ nhất là ngày mai."

Hạ Lan nhìn Cốt Tác: "Hy vọng Vương thượng nói được thì làm được."

Cốt Tác buông lỏng vạt áo trước của Hạ Lan ra: "Đây là điều tất nhiên."

Hạ Lan xoa xoa vạt áo, xoay người vào thư phòng.

Không bao lâu, Hạ Lan liền đi ra mang một hộp gỗ tứ phương. Hắn mở hộp gỗ ra trước mặt mọi người, bên trong thình lình xuất hiện binh phù bằng ngọc.

Tiếng trống trên thành lâu càng ngày càng gấp, Cốt Tác không nói thêm nữa, muốn lấy binh phù dẫn người rời đi.

Lại nghe Hạ Lan đột nhiên mở miệng nói: "Vương thượng, độc muộn thanh thật sự có giải dược sao?"

Bước chân Cốt Tác dừng lại một chút, không nói thẳng thắng: "Giải dược muộn nhất đưa đến vào ngày mai, nếu Yến Vương lại muốn dây dưa thêm nữa, chậm trễ chiến sự, ta......"

Hạ Lan xen lời hắn: "Giải dược? Đó thật sự là giải dược sao? Không phải độc dược à?"

Cốt Tác đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn về phía Hạ Lan.

Sắc mặt Hạ Lan trầm tĩnh, trong mắt mang ý vị không rõ.

Cốt Tác trầm giọng nói: "Yến Vương có ý tứ gì?"

Tuy rằng Cốt Tác che giấu cực tốt, nhưng phản ứng theo bản năng có thể chứng minh hết thảy. Hạ Lan bỗng chốc lộ ra tươi cười: "Vương thượng biết trúng độc là tư vị gì không?"

Cốt Tác nhìn biểu tình của hắn, đáy lòng đột nhiên chợt lạnh. Ngay sau đó lại nóng lên, như ngọn lửa đang thiêu cháy, nháy mắt lan đến lục phủ ngũ tạng, một lát sau làm hắn không nhịn được kêu r.ên lên.

Cốt Tác vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn về phía Hạ Lan: "Ngươi đã làm cái gì?"

Hạ Lan thấy thế, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng, hắn dịu giọng đáp: "Bổn vương hạ độc trên binh phù."

.......

Sau khi cấm quân dựa theo mệnh lệnh của Vân Thanh ra khỏi thành chi viện. Vân Thanh liền phái ám vệ đi thám thính tin tức, tuy rằng y xúi giục cấm quân, nhưng binh lực dư lại trong thành vẫn rất khó giải quyết.

Không đề cập đến hai vạn quân coi giữ Càng Dương, chỉ mỗi kỵ binh cùng Cốt Tác đã đủ tạo thành uy hiếp đối với chiến trường ngoài thành.

Cốt Tác đối với Diên quân như Hạ Trì đối với Ninh quân, cho nên y mới cho cấm quân đi ra thành chi viện, truyền tin giả Cốt Tác đã chết để làm dao động quân tâm của địch. Một khi Cốt Tác dẫn người hội hợp cùng Diên quân ngoài thành, bọn người Hạ Trì ất sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại y cần nghĩ ra cách tận lực cản trở Cốt Tác, để Hạ Trì tranh thủ thêm càng nhiều thời gian càng tốt.

Suy nghĩ Vân Thanh quay nhanh, hiện giờ cấm quân ra khỏi thành chống lại Diên quân, không ai có thể chứng minh không phải mệnh lệnh của Hạ Lan. Có lẽ có thể thử ly gián Cốt Tác cùng Hạ Lan, làm cho Cốt Tác tin rằng Hạ Lan đã sớm lên kế hoạch cấu kết với bọn họ......

Kế hoạch trong đầu y đang dần thành hình, lại đột nhiên bị tin tức ám vệ tra xét mang về đánh gãy suy nghĩ. Vân Thanh giương mắt nhìn lại, ám vệ nói nhanh: "Bẩm Vương phi, Cốt Tác dẫn người đến phủ đại tướng quân, trong phủ không biết đã xảy ra chuyện gì, Diên binh hiện tại đang tấn công vào!"



Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 10:05 2/3/24 - Còn 5c.

Bình Luận (0)
Comment