Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 27

Tiền Hữu Tài là tiến sĩ nhị giáp năm Cảnh Tự thứ ba, bắt đầu đi lên từ huyện lệnh thất phẩm, từng bước một xây dựng sự nghiệp, trong 12 năm ở Cảnh Tự được thăng nhiệm làm đồng tri Ninh Châu.

Bình thường mà nói, dựa theo tư lịch và chiến tích của ông, muốn thăng nhiệm làm Tri Châu thì không cần phải lo lắng, nhưng đúng lúc có chuyện xảy ra.

Tri Châu trước đây của Ninh Châu đã bị "níu kéo" chức vụ lại nhiều năm, cuối cùng cũng nhờ quan hệ mà được điều đi nơi khác. Tình hình Ninh Châu thực sự khó giải quyết, trong một thời gian ngắn triều đình không tìm được người thích hợp để tiếp nhận chức vụ, liền đề bạt Tiền Hữu Tài, người đồng tri của Ninh Châu, lên làm Tri Châu.

Hiện giờ ông ta đã ở Ninh Châu làm Tri Châu được ba năm, Tiền Hữu Tài rất rõ ràng, vận quan lộ của ông ta về cơ bản đã đến hồi kết. Ông vốn dĩ được phá cách đề bạt vì tình hình đặc thù của Ninh Châu, cho nên hầu như không có khả năng được điều đi nơi khác.

Cũng may Ninh Châu tuy nghèo, nhưng trời cao hoàng đế xa, không ai để ý đến nơi này, cũng tự tại không lo lắng gì.

Nhưng tất cả những điều này đã bị Hạ Trì đánh vỡ.

Nếu như nói trước đây Tiền Hữu Tài còn có một chút suy nghĩ khác, thì hiện tại ông ta chỉ còn lại sự tuyệt vọng hoàn toàn.

Tiền Hữu Tài nghĩ mình đã trở thành thuộc hạ của Hạ Trì, kẻ ăn chơi trác táng, không chỉ cả đời sẽ bị lưu tại Ninh Châu, còn phải cúi đầu khom lưng trước mặt Hạ Trì. Nếu tân đế đăng cơ không ưa Hạ Trì, rồi tính toán đối phó với hắn, nói không chừng ông ta sẽ bị liên lụy.

Tiền Hữu Tài sốt ruột đến mức như lửa đốt, vừa đúng lúc này có người tìm đến ông ta, bảo ông giám sát Thụy Vương, sau khi cân nhắc lợi hại, không do dự nhiều liền đồng ý.

Tin đồn đều nói Thụy Vương ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, ỷ vào trên người có công huân Trình gia hậu thuẫn cùng việc được Hoàng Thượng sủng ái mà vô pháp vô thiên.

Nhưng sau khi Hạ Trì đến Phong Ninh Thành, bộ dáng biểu hiện ra ngoài lại tựa hồ khác khá xa lời đồn.

Đầu tiên là tiêu diệt Khai Sơn trại một cách nhanh chóng hiệu quả. Sau đó là thực sự tham gia vào việc quan của Ninh Châu, hơn nữa tin tức mà Lưu đô úy đưa cho ông ta vào buổi chiều nhắc đến việc xảy ra ở doanh trại Ninh Châu...

Tiền Hữu Tài ngửi thấy một chút hương vị khác thường, ông ta lấy ra một tờ giấy, viết lại những việc này một cách tỉ mỉ, buộc vào đùi bồ câu đưa tin mà người kia giao cho ông, nhân lúc bóng tối thả bồ câu ra.



Trước khi đến Phong Ninh Thành, Vân Thanh đã từng hỏi qua Hạ Trì, có muốn tiếp tục ngụy trang một đoạn thời gian hay không. Dù sao, người trong kinh sẽ không thể hoàn toàn yên tâm, tất nhiên sẽ tìm người giám thị họ. Nếu gian tế không trừ, người trong kinh nhất định sẽ nghi ngờ họ.

Cũng lúc này, Hạ Trì đã kể cho Vân Thanh tất cả về Trình Việt và thế lực mà hắn ta nắm giữ.

Theo như người bên ngoài nhìn nhận, Trình Việt là một thiếu gia phong lưu lãng tử. Hắn ta đã đi khắp nơi du ngoạn trong nhiều năm, trình độ chơi bời lêu lổng của hắn không khác gì vị Vương gia ăn chơi trác táng Hạ Trì.

Trên thực tế, hắn ta chưởng quản ám bộ vương phủ, làm việc bôn ba khắp nơi cũng là để điều tra chân tướng về cái chết của Trình Chiêu. Hiện tại, chuyện này đã có kết quả, hắn t đương nhiên sẽ trở về vương phủ.

Nếu giao tất cả nhiệm vụ này cho bọn người Trình Việt, thì bọn họ liền sai tay chân làm việc, không cần phải lãng phí thời gian để đối phó với những người này.

Tiền Hữu Tài làm việc cẩn thận, thái độ nịnh nọt của ông ta đối với Hạ Trì lộ ra vẻ giả tạo, nhìn qua chỉ là một quan viên láu cá không tiến thủ. Nếu không phải hôm nay y thử hỏi một câu, Vân Thanh cũng sẽ không nghi ngờ ông ta. Thật không ngờ, ông ta để lộ dấu vết nhanh như vậy.

Trình Việt nói ít mà ý nhiều, chỉ cần vài câu đã nói rõ tình huống trước sau. Hắn ta đưa tờ giấy cho Hạ Trì, Vân Thanh tò mò thò đầu qua để xem.


Hạ Trì nhận ra rằng y đang dựa vào mình, cố ý nghiêng sang phía Vân Thanh để y có thể xem rõ hơn.

Hai người vai kề vai, nhìn qua rất thân mật.

Trình Việt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như không thấy gì.

Vân Thanh xem xong rất nhanh, y ngẩng đầu lên nhìn Trình Việt và nói: "Biết sau lưng ông ta là ai không?"

Trình Việt lắc đầu: "Tiền Hữu Tài hiện tại chỉ liên hệ một chiều với bên kia, không ai đến tìm ông ta, hẳn là trước khi chúng ta đến đã đạt được giao dịch."

Vân Thanh trầm ngâm nói: "Trong triều những người kiêng kỵ Vương gia đơn giản chỉ có mấy người kia, Hằng Vương hiện tại vẫn đang bị cấm túc, hẳn là không rảnh bận tâm bên này, còn lại, không phải Bình Vương thì là Yến Vương."

Còn Thừa An Đế, từ khi phong Hạ Trì đến nơi này, có lẽ đã trực tiếp từ bỏ đứa con trai này.

Hạ Trì ném tờ giấy xuống bàn, nhàn nhạt nói: "Ngày mai thử xem sẽ biết."

Ngày hôm sau, Tiền Hữu Tài sáng sớm đã bị Hạ Trì triệu kiến. Ông ta vốn tưởng rằng tình báo trình lên ngày hôm qua có vấn đề, nhưng không ngờ Hạ Trì lại ném cho ông một tờ giấy, mang theo nội lực đáp thẳng đến chỗ ông, bay lượn trước mặt, rồi rơi xuống đất.

Tiền Hữu Tài bị dọa đến sửng sốt, trong lòng dâng lên một tia dự cảm không lành, ông ta nhìn mắt Hạ Trì, nhưng ánh mắt Hạ Trì dừng ở tờ giấy, không có nhìn ông ta.

Tiền Hữu Tài có chút lao lực mà ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy lên nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông ta lập tức từ tư thế ngồi xổm quỳ xuống, cái trán chạm đất, tiếng nói run rẩy nói: "Thần hồ đồ... Cầu Vương gia khai ân!"

Hạ Trì châm chọc nói: "Bổn vương cũng không biết Tiền đại nhân quen biết tứ ca của bổn vương như thế nào, một khi đã như vậy, bổn vương này liền viết một phong hưu thư, trợ giúp Tiền đại nhân rời đi Ninh Châu."

Tiền Hữu Tài kinh ngạc thất sắc: "Vương gia không thể!"

Ông ta vội vàng quỳ xuống lại, khổ sở nói: "Thần nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu Vương gia cấp thần một cơ hội lập công chuộc tội!"

Hạ Trì vuốt v e chén trà, quả nhiên là lão tứ cẩn thận đa nghi. Hắn đã bị sung quân đến Ninh Châu, loại địa phương này mà vẫn còn không yên tâm.

"Một lần nữa viết phong thư gửi qua đi, biết viết như thế nào chứ?"

Tiền Hữu Tài liên tục gật đầu: "Biết, biết, thần viết liền, viết xong cho ngài xem qua."

Hạ Trì lên tiếng, nâng cằm hướng đến chỗ bàn trong phòng.

Tiền Hữu Tài vội vàng đi đến bên cạnh bàn mài mực viết thư, ông ta trong lòng đau khổ, chỉ cảm thấy hiện tại mới coi như là chân chính tiến thoái lưỡng nan.


Vương gia ở đất phong có quyền phế trừ quan chức. Nếu Thụy Vương thật sự nảy sinh ý ác độc đem ông ta thôi quan, thì ngay cả ở chỗ Yến Vương cũng mất đi giá trị, đến lúc đó chờ đợi ông ta là cái gì, dùng đầu gối cũng có thể biết được.

Tiền Hữu Tài đề bút xuống viết, nội dung cùng tờ giấy tối hôm qua hoàn toàn tương phản, chuyện đã tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.



Đại doanh Ninh Châu.

Lưu đô úy không biết vì sao thương tích đột nhiên chuyển biến xấu, may mắn kịp thời đưa đến y quán mới cứu được một mạng. Chỉ là đại phu dặn dò ông ta cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng làm việc nặng, bởi vậy, ông ta không thể lưu tại đại doanh nữa.

Lưu đô úy cuối cùng đi đâu, người trong đại doanh không có quyền hỏi thăm. Một số còn mong chờ Lưu đô úy khỏe lại rồi thì có thể quay lại những ngày tháng trước kia. Nay đã không có thượng quan che chở, kỳ tổng ở trướng đầu hoàn toàn mất đi vọng tưởng, không thể không hạ tâm xuống, nỗ lực huấn luyện để đuổi kịp bước chân người khác. Bầu không khí trong đại doanh càng ngày càng ra hình ra dạng.

Chỉ là Hạ Trì gần đây lại có chút bực bội.

Thời gian gần đây, mỗi ngày Vân Thanh đều mang theo người ra khỏi thành, đến vùng ngoại ô trên núi tìm đồ vật. Khi trở về thường đã muộn, tính ra hai người đã có sáu bảy ngày không gặp mặt nhau.

Hạ Trì không biết cảm giác nôn nao của mình từ đâu mà đến. Cẩn thận nghĩ nghĩ cảm thấy có thể là bởi vì trước kia mỗi ngày đều có Vân Thanh dùng bữa cùng, khiến hắn hình thành thói quen. Cho nên mấy ngày nay một mình dùng bữa mới cảm thấy thức ăn trên bàn không ngon.

Hạ Trì tự giác đi tìm vấn đề, Vân Thanh đang bận, hắn liền gọi Trình Việt đến ăn cơm cùng.

Trình Việt không rõ nguyên do, nhưng chỉ là cùng nhau ăn cơm, hắn ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà.

Sau khi liên tục nhìn Hạ Trì đen mặt trong năm ngày, Trình Việt cảm thấy mình tiêu hóa không trôi.

Hắn ta quyết đoán từ chối lời mời dùng bữa của Hạ Trì, ném xuống một câu "Không bằng đi tìm Vương phi của ngươi bồi ngươi" rồi bỏ chạy mất dạng.

Hạ Trì cau mày nhìn bóng dáng Trình Việt đang đi, thì thầm: "Nếu y có rãnh, nào đến lượt ngươi."

Trình Việt: "..."

Có thể chờ ta đi rồi hẳn nói được không?

Cách ngày, Hạ Trì đang định ra cửa, khi đi ra sân thì thấy A Thư từ hướng Mộng Khê Đường chạy lại đây, ngược với hướng ra phủ. A Thư sợ Hạ Trì đi mất, cất cao giọng gọi một tiếng "Vương gia".

Hạ Trì dừng lại bước chân, đợi một chút, A Thư liền chạy tới trước mặt hắn.

A Thư hành lễ, vừa nói chuyện vừa cố gắng điều hòa hơi thở: "Vương gia, thiếu gia muốn hỏi ngài hôm nay có thể đi cùng hay không, y muốn mời ngài cùng đi nông trang ở vùng ngoại ô."


A Thư thở gấp gáp một hơi, vội vàng bổ sung nói: "Thiếu gia hôm qua trở về quá muộn, vừa mới tỉnh dậy, liền sai ta chạy nhanh đến đây hỏi Vương gia, nếu Vương gia có rảnh thì ngài có thể đến nông trang trước, thiếu gia rất nhanh sẽ chạy tới nơi."

Nguyên Phúc công công đi theo bên cạnh Hạ Trì liền thấy được sắc mặt của Vương gia, người này đã nhiều ngày đen mặt, nay dùng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ tươi sáng hơn, lại cố chấp mà san bằng khóe miệng, chỉ nâng cằm hời hợt đáp lại một câu: "Có rảnh."

Dừng một chút, Hạ Trì lại bổ sung nói: "Bổn vương chờ y đi cùng nhau."

A Thư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lại, chạy về báo cáo cho thiếu gia.

Vân Thanh rất nhanh đã chỉnh tề đến chủ viện, Hạ Trì thấy tinh thần của y tuy tốt nhưng đôi mắt lại có chút thâm quầng, cau mày hỏi: "Vu Tam đâu, hắn không làm việc sao? Sao dám để ngươi mệt thành như vậy."

Vân Thanh vừa mới đứng vững liền nghe thấy Hạ Trì hỏi chuyện, y cười cười: "Bọn họ so với ta còn mệt hơn."

"Chúng ta xuất phát đi, Vương gia?"

Hạ Trì im lặng nuốt xuống lời nói trong lòng, gật gật đầu.

Hai người không mang theo tùy tùng, từng người cưỡi một con ngựa.

Ra khỏi Phong Ninh Thành, cưỡi ngựa không đến một chén trà nhỏ liền đến nông trang vùng ngoại ô.

Nông trang là sản nghiệp vương phủ mới mua, Hạ Trì vẫn là lần đầu tiên tới, xem Vân Thanh quen đường quen lối, nói vậy trong khoảng thời gian này thường xuyên quay lại đây.

"Vương gia Vương phi bên này, mời."

Vu Tam mấy ngày nay vẫn luôn đi theo Vân Thanh làm việc, lúc này chờ ở cửa chính nghênh đón hai người, Hạ Trì thấy thế quay sang hỏi Vân Thanh: "Vương phi tìm được đồ muốn tìm rồi sao?"

Vân Thanh cười cười, lại không nhiều lời, dẫn Hạ Trì đi vào một cái tiểu viện.

Trên mặt đất trong tiểu viện có một khối đá xám ngắn, bên cạnh còn có một thùng đầy bột phấn màu xám.

Đá xám ngăn nắp, dày mỏng đều nhau, rất giống với những viên đá bình thường. Hạ Trì đoán được đây chính là mục đích mà Vân Thanh mời hắn đến nông trang. Hắn nhìn kỹ một chút, rồi quay sang Vân Thanh hỏi: "Đây là thứ gì?"

Vân Thanh không che giấu, chỉ vào chiếc thùng gỗ bên cạnh nói: "Khối đá phiến này là từ phấn đá ở đây chế thành."

Tiếp theo, y liền ở trong biểu tình không thể tin tưởng của Hạ Trì đổ nước và bùn vào thùng.

Hạ Trì tuy rằng kinh sợ, khi nhìn thấy Vân Thanh xách theo thùng chứa đầy bùn lầy có chút vất vả, động tác rất mau tiến lên nhận lấy, bảo Vân Thanh nói cho hắn nên làm như thế nào.

Ban đầu Vu Tam tính toán tiến lên hỗ trợ, nhưng chậm một bước đành gãi gãi đầu lui trở về.

Vân Thanh bảo Hạ Trì đem bùn lầy đảo vào khuôn đúc bằng tấm ván gỗ, sau đó dùng công cụ đem bùn lầy là phẳng.

Hạ Trì chần chừ nói: "Như vậy là thành rồi sao?"

Vân Thanh cười cười: "Kết quả chính là bộ dáng khối đá bên cạnh này, đây là thành quả chúng ta làm ngày hôm qua."


Hạ Trì biểu tình nghiêm túc, đi qua đi lại ở trên phiến đá, lại cho người tìm đao kiếm và búa tới, thay phiên đánh một lần. Cuối cùng mới nắm bàn tay có chút run, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn về phía Vân Thanh: "Vương phi tính dùng cái này để tu lộ sao?"

Thấy Vân Thanh gật đầu, Hạ Trì kích động mà nhìn đá phiến không bị chút sức mẻ trên mặt đất. Nếu quan đạo đều là cái dạng lộ này, thì không chỉ giúp các bá tánh vận chuyển hàng hóa cùng ngồi xe đi ra ngoài thêm mau lẹ, càng quan trọng hơn là sức ảnh hưởng đến chiến cuộc lúc đánh giặc.

Nếu là đường này kiến thành, vận chuyển quân nhu tất nhiên càng mau, khi hành quân đánh giặc, chỉ cần thay đổi như vậy thôi tuyệt đối đã là thập phần có lợi cho phe ta.

Hai người ở nông trang ba canh giờ, Hạ Trì tận mắt nhìn thấy đá phiến đông lại, rốt cuộc kìm nén không được kích động trong lòng, vui sướng ôm lấy Vân Thanh lại ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ Vương phi là tiểu thần tiên xuống trần? Sao cái gì cũng biết hết vậy."

Vân Thanh khó nhìn thấy được bộ dáng Hạ Trì lộ cảm xúc ra ngoài, dâng lên tâm tư trêu ghẹo.

Y nghiêm trang gật gật đầu: "Đúng vậy, chính ta."

Vân Thanh vốn tưởng rằng Hạ Trì sẽ cau mày trách cứ y nói bậy, Hạ Trì lại chỉ duỗi tay nhéo nhéo bờ vai của y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy bổn vương sẽ tôn thờ ngươi."

Vân Thanh không dự đoán được hắn sẽ nói ra lời này, một loại thẹn thùng vi diệu thổi quét quanh thân y. Vân Thanh cuộn cuộn ngón tay, không được tự nhiên mà ho khụ một tiếng, nói sang chuyện khác nói: "Kế hoạch tu lộ còn có một ít yêu cầu cần hoàn thiện, chúng ta hồi phủ đi."

Hạ Trì lên tiếng, nhẹ nhàng buông Vân Thanh ra. Vừa rồi hắn đắm chìm trong cảm xúc vui sướng nên không nghĩ nhiều, hiện tại lại bắt đầu hậu tri hậu giác mà tận hưởng lại cảm giác ôm lấy Vân Thanh.

Vân Thanh thoạt nhìn phong tư tuấn dật, ôm ở trong ngực mới có thể cảm nhận được y gầy như thế nào.

Phải khiến y ăn nhiều một chút, Hạ Trì nghĩ.



Tháng tám, các nơi trong Ninh Châu bắt đầu thu hoạch lương thực, các trại phỉ cũng bắt đầu hoạt động.

Nhưng năm nay có vẻ có chút khác thường.

Phía nam Ninh Châu mới lập một đám thổ phỉ mới, trước đó vài ngày đã chọn hai trại ở huyện Hoa Ngọc, cướp sạch đồ đạc trong trại, không chừa một ai, ra tay vô cùng tàn ác.

Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp Ninh Châu, mọi người đều đang suy đoán đám thổ phỉ này hẳn là một thế lực không nhỏ, người dân xung quanh sợ là sẽ gặp nạn.

Ai ngờ không quá mấy ngày, lại truyền ra tin tức trại phỉ Hắc Nha ở huyện Lựu Ngọc bị chiếm giữ một cách bí mật. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai đám thổ phỉ này chơi hắc ăn hắc, cướp trại phỉ khác thì tất nhiên kiếm được tiền nhanh hơn là đi cướp lấy của người dân nghèo khổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, những tiểu phỉ bang khác đều bị dọa đến nhân tâm dao động.

Những tiểu phỉ bang cũng chỉ có mấy chục người, trại Hắc Nha gần một trăm người, đã so với những tiểu phỉ bang này lớn hơn rất nhiều, thế nhưng lại bị đánh đến không hề có sức phản kháng.

Một số tiểu phỉ bang ở gần hai huyện thành đã thu dọn đồ đạc trong trại, chạy trốn vào núi. Những tiểu phỉ bang ở xa hơn thì không sợ hãi như vậy, nhưng hành động cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Người dân phát hiện ra rằng, năm nay sau khi thu hoạch vụ thu, số lượng thổ phỉ ra ngoài cướp bóc đã giảm đi rất nhiều. Họ vừa lo lắng vừa vui mừng, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho những ngày như vậy có thể kéo dài thêm một chút, lâu một chút...

Quan viên Phong Ninh Thành đối chuyện này bàn tán say sưa, mừng rỡ xem nhóm thổ phỉ cắn xé lẫn nhau.

Họ cũng dần dần quen với việc Vân Thanh làm chủ sự. Mặc dù vẫn có chút khó chịu, nhưng trong thời gian này Vân Thanh cũng không làm ra chuyện gì khác người, chỉ là thường xuyên bị Vân Thanh gọi đến hỏi một số việc quan. Ngày thường vẫn giống như trước, dần dần cũng bỏ qua sự bài xích đối với Vân Thanh.

Tại triều hội hôm nay, mọi người đã nghị luận xong việc, chuẩn bị tan triều, Vân Thanh lại đột nhiên ném xuống một quả bom - y muốn tu lộ.

Bình Luận (0)
Comment