Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 44

Trên đường chính Ninh Phong.

Thời điểm náo nhiệt nhất dần dần đi qua, người trên đường ít hơn so với trước rất nhiều, một ít quán nhỏ đã bán được hàng, bắt đầu thu quán.

Đột nhiên, một đôi phu thê trung niên mang theo mấy tráng hán hùng hổ chạy trên phố, đánh vỡ bầu không khí vui vẻ.

"Ở đằng kia! Mau, bắt lấy nàng!" Hán tử trung niên tìm kiếm khắp nơi, bỗng đôi mắt chốc lát sáng lên, duỗi tay chỉ về một cô nương trẻ tuổi đang cất bước chạy trong đám người.

Phía sau ông ta là những nam tử trẻ tuổi lực lưỡng, nghe vậy lập tức đuổi theo. Lúc này trên đường ít người, bọn họ không có trở ngại gì, không bao lâu đã bắt được nữ tử.

Đôi phu thê kia cũng đuổi theo, phụ nhân thở phì phò, hán tử trung niên liền cho cô nương một cái tát: "Cho ngươi chạy, ra ngoài mấy tháng mà lá gan đã lớn rồi đúng không?"

Dứt lời liền phất phất tay, mấy tên đàn ông liền túm lấy nàng muốn kéo trở về.

Nữ tử không thể ngăn cản, khàn cả giọng kêu cứu mạng, hai phu thê cầm đầu không vui mà mắng. Phụ nhân buông khăn tay ra, miệng giống như pháo đài liên thanh lấp kín âm thanh nàng.

Người qua đường chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, rốt cuộc có người nhìn không được tiến lên ngăn cản mấy người đó lại: "Các ngườii làm cái gì vậy? Trên đường cũng dám bắt người?"

Phụ nhân kia thấy có người chặn đường, nghe vậy lập tức phi một tiếng: "Đây là gia sự nhà ta, ai cho ngươi xen vào việc của người khác?"

Người qua đường bên vực lẽ phải là một hán tử cường tráng. Tức phụ của hắn ở ngay bên cạnh, vừa nghe phụ nhân nói chuyện khó nghe như vậy liền không nhịn được mở miệng: "Bà già này, sao mở miệng ra liền mắng chửi người khác vậy? Bà nói là gia sự thì chính là gia sự sao? Nếu thật sự là gia sự, sao cô nương này lại kêu thảm đến như vậy?"

Phụ nhân hung hăng mà liếc xéo cô nương trẻ tuổi bị nhóm hán tử bắt, giọng căm hận nói: "Đây là nữ nhi của ta, một thân tiện nhân, ta là nương chẳng lẽ không thể giáo huấn sao?"

Trên mặt, da thịt lộ ra ngoài của cô nương đều là vết thương, hơn nữa còn rất mới, rõ ràng có thể nhìn ra là mới vừa bị đánh không lâu. Nàng liều mạng muốn tránh thoát trói buộc của nhóm hán tử, trong miệng không ngừng kêu cứu mạng. Người đi đường chung quanh càng ngày càng nhiều, thấy thế đều cảm thấy không thích hợp, sôi nổi mở miệng.

"Ngươi nói đây là nữ nhi ngươi thật sao, ngươi có chứng cứ gì?"

"Nào có cha mẹ đánh nữ nhi mình tàn nhẫn như vậy..."

"Đúng vậy! Ngươi không chứng minh được đừng nghĩ dẫn người đi."

"..."

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, bao quanh bọn họ, nha dịch bên đường cũng phát hiện tình huống bên này liền đi tới.

Đêm nay chợ nhiều thương nhân, vì để phòng trộm cướp, mẹ mìn, bọn đạo chích nhân cơ hội tác loạn. Tiền đại nhân phái bọn nha dịch tới duy trì trật tự, trên đường mỗi khoảng cách đều có một nha dịch đứng.

Đôi phu thê kia bị mọi người chất vấn đến mặt đỏ cổ thô, đang định bật thốt lên tức giận mắng, lại thấy nha dịch chen qua đám người đến.

Sắc mặt hai người liền biến đổi, lập tức quỳ xuống dập đầu với nha dịch, nói: "Đại nhân, đại nhân, xin ngài phân xử, nha đầu nhà ta chạy trốn, ta dẫn người đem nàng trở về, thì đã phạm tội gì chứ? Những người này lại vây quanh không cho ta đi, còn vu khống nói ta là mẹ mìn, chúng ta là lương dân đứng đắn..."


Mọi người thấy phụ nhân nói một hồi đã đổi trắng thay đen, nói bọn họ giống như ác nhân, liền lập tức giận dữ mắng lên.

Nha dịch không thể không ra tay duy trì trật tự: "Im! Đều câm mồm, từng người nói."

Nha dịch nhìn về phía cô nương bị bắt trước tiên, thấy cả người bị thương, ngữ khí hắn không khỏi nhẹ nhàng: "Cô nương, đây là cha mẹ ngươi sao?"

Hồng Mai nâng mặt lên, khuôn mặt thanh tú bị tát đến hiện rõ dấu bàn tay, còn bị móng tay cào ra vết máu. Nàng cắn chặt răng, trong lòng biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

Vừa lúc hán tử bắt lấy nàng bởi vì nhìn thấy quan sai theo bản năng sợ hãi mà buông lỏng tay ra. Hồng Mai dùng hết sức lực toàn thân rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc. Nàng vọt tới trước mặt nha dịch dập đầu nói: "Đại nhân, cầu ngài cứu ta, bọn họ muốn giết ta! Cầu xin ngươi..."

Nàng dập đầu cực kỳ dùng sức, trên trán nhanh chóng đổ máu, rất khó để không tin lời nàng nói ra.

Phụ nhân lập tức xông lên kéo nàng: "Cái tiện nha đầu này, một con mệnh tiện, mau trở về cùng ta nhanh lên..."

Nha dịch tiến lên chắn Hồng Mai phía sau, mấy phụ nhân thiện tâm vội vàng nâng nữ tử dậy, lấy khăn che trán chảy máu của nàng.

Phụ nhân vẫn định tiến lên kéo người, nhưng nha dịch rút kiếm bên hông ra một đoạn, trầm giọng nói: "Nếu các ngươi không nói ra sự thật, ta sẽ bắt các ngươi vào ngục với tội danh mẹ mìn. Lúc đó, các ngươi có thể giải thích rõ ràng ở công đường."

Phụ nhân thấy thế liền ngồi xuống đất khóc lóc: "Đều là do cái con tiện nhân đó, bị thổ phỉ làm bẩn, không bắt được để nhốt vào lồ ng heo, sau này con gái khác nhà ta muốn gả chồng phải làm như thế nào?"

Trung niên hán tử cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy đại nhân, chúng ta cũng là bị bất đắc dĩ, không làm như vậy, nhà ta ở trong làng làm sao mà ngẩng cao đầu được?"

Mấy hán tử trẻ tuổi cũng bị dọa sợ, sợ bị bắt vào ngục, vội vàng quỳ xuống nói: "Đại nhân, chúng tôi đều là người cùng làng, là bà ấy thuê chúng tôi tới bắt cô con gái bỏ trốn của nhà họ, chúng tôi cũng không phải là mẹ mìn gì, xin đại nhân hãy sáng suốt!"

Trong đám đông, có tiếng xì xào bàn tán. Hồng Mai co rúm người vào bóng tối, đầu cũng cúi gằm xuống. Lúc này, nữ tử ban đầu lên tiếng nói chuyện thay Hồng Mai đã lên tiếng: "Bị thổ phỉ bắt đi chẳng lẽ là nàng tự nguyện? Các người quá không biết lý lẽ rồi."

Phụ nhân lại nói với vẻ giận dữ: "Luật lệ của thôn chúng ta là như thế, ngươi quản được sao?"

Nha dịch thấy Hồng Mai không phản bác những gì người phụ nữ nói, liền biết những gì bà ta nói có thể là sự thật. Hồng Mai là con gái của phụ nhân này, theo lý họ cũng không có quyền can thiệp. Khi hắn đang lưỡng lự, Hồng Mai đột nhiên chạy ra ngoài.

Mọi người đều sửng sốt. Phụ nhân phản ứng lại đầu tiên, hét lên: "Mau bắt lấy nó!"

Hồng Mai chạy thục mạng về phía trước, nhưng nàng không cẩn thận dẫm phải một viên đá tròn, ngã lăn xuống đất.

Khi nàng ngất đi, nhìn thấy trước mặt mình là con đường sáng rực màu sắc của những chiếc lồ ng đèn chiếu rọi cả bầu trời đêm. Thật là đẹp mắt. Thật là náo nhiệt.

Hồng Mai không cam tâm mà nhắm mắt lại. Nàng không nên không nghe lời khuyên của các tỷ tỷ mà khăng khăng về nhà. Nàng sai rồi, sai đến quá mức...




Tại thiện đường trong thành.

Một thiếu niên chạy nhanh vào sân, chưa kịp vào nhà đã vội hô: "Không ổn! Có chuyện rồi Hứa tỷ tỷ!"

Trong phòng, một nữ tử mặt mày diễm lệ ngẩng đầu lên từ đống sách, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng ngữ điệu lại trầm ổn: "Chuyện gì vậy A Đậu?"

Nàng nhìn nhìn phía sau, cau mày: "Tiểu Tùng đâu, không phải đệ cùng hắn ra ngoài sao?"

A Đậu lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chúng ta vốn dĩ đang trên đường về nhà, nhưng lại nhìn thấy Hồng Mai bị một đám đàn ông bắt đi. Cha mẹ nàng cũng ở đó, nói muốn bắt nàng về nhốt vào lồ ng heo! Tiểu Tùng đang ở bên cạnh nhìn, bảo đệ chạy nhanh trở về báo tin, Hứa tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Hứa Vân đột nhiên đứng dậy.

...

Chờ đến lúc nàng dẫn người chạy tới, vừa lúc thấy Hồng Mai té lăn trên đất. Hứa Vân chạy đến, bế Hồng Mai lên mới phát hiện nàng đã hôn mê bất tỉnh. Phía sau Hứa Vân còn có mười mấy danh nữ tử cùng một tiểu thiếu niên, sôi nổi vây lên.

Thấy thảm trạng của Hồng Mai, có người nhịn không được mà rưng rưng nước mắt. Có người sốt ruột mà ngồi xổm xuống muốn giúp nàng lau gương mặt đầy vết máu loang. Sắc mặt Hứa Vân khó coi, đáng muốn nói cái gì đó, một nhóm người khác cũng đã vọt lại đây.

Một nông phụ 40 tuổi thô bạo đẩy cô nương đang che trước Hồng Mai, duỗi tay túm lấy nàng, trong miệng chanh chua nói: "Đây là nữ nhi của ta, các ngươi bớt lo chuyện bao đồng."

Hứa Vân lại ôm chặt Hồng Mai, duỗi tay bẻ cánh tay phụ nhân bắt lấy nàng. Các cô nương phản ứng lại, đồng thời động thủ đẩy phụ nhân ra, đem Hồng Mai bảo hộ ở phía sau.

Lúc này Tiểu Tùng cũng chạy tới đứng cùng mọi người, đứng bên cạnh A Đậu. Thấy mọi người tới rồi, trên mặt y rốt cuộc lộ ra một chút biểu tình thả lỏng, tốt rồi, Hồng Mai được cứu rồi.

Mọi người vây xem thấy hướng đi của sự việc cũng có chút mê mang, sao đột nhiên xuất hiện một đám cô nương chạy ra ngăn cản?

Phụ nhân nhìn nhóm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, đột nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng nói: "Các ngươi cũng từ động thổ phỉ trở về đi? Hèn chi lại đi che chở cho tiện nhân này, nguyên lai đều giống nó, đều là đồ đê tiện."

Bà hướng về mặt đất hung hăng phun một tiếng, trên mặt cố tình khuếch đại sự ghét bỏ.

Nói đến thổ phỉ, các bá tánh liền liên tưởng đến Long Hổ Bang vừa mới bị tiêu diệt. Thời gian cũng chính xác, không thể nghi ngờ các nàng hẳn là được cứu khỏi Long Hổ Bang.

Ánh mắt mọi người lập tức hàm chứa các loại ý vị, có khinh bỉ, có mới lạ. Tất cả đều giống như từng đạo lợi kiếm bắn về phía các nàng. Các cô nương sắc mặt tái nhợt mà cúi đầu, nỗ lực co rúm thân thể lại, nhưng vẫn không nhích bước chân.

Phụ nhân lại thêm hăng hái, bà tự cho là cao nhân nhất đẳng, chống eo mắng: "Một đám dơ bẩn, ta nghĩ các ngươi nên bị tròng lồ ng heo kéo đi, mau đem nha đầu chết tiệt Hồng Mai giao ra đây, bằng không bà đây cho các ngươi ăn quả đắng."

"Nếu ngươi cảm thấy Hồng Mai có tội, thì đi kiện lên quan phủ đi, tròng lồ ng heo là tư hình, bà tự tiện vận dụng tư hình thảo gian mạng người, pháp luật Đại Du là để bài trí sao?"

Hứa Vân đem Hồng Mai giao cho người khác, đứng dậy đi đến trước mặt mọi người, giằng co cùng phụ nhân.


Chúng nam tử nhìn thấy Hứa Vân, mắt không khỏi sáng ngời. Nàng một thân tố y, không tô phấn son, lại không giấu được dung mạo xuất chúng của nàng. Biểu tình nàng lãnh đạm, vừa lúc chặn lại ngũ quan diễm lệ, là một đại mỹ nhân hiếm có.

Nhưng nghĩ tới nàng cũng từ trong hang ổ thổ phỉ thoát ra, ánh mắt liền chuyển sang đáng tiếc.

Hứa Vân đối với đủ loại ánh mắt chú mục lên người nàng làm như không thấy. Vai lưng nàng thẳng tắp mà đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào phụ nhân, chờ bà trả lời.

Phụ nhân liếc mắt thấy nam nhân nhà mình cũng thẳng thừng nhìn chằm chằm Hứa Vân, lập tức nổi giận trong lòng, sắc nhọn mà trả lời: "Trong tộc chúng ta truyền xuống quy củ, một cái tiện nhân như ngươi thì biết cái gì? Ta cũng không biết luật pháp Đại Du là cái gì, ở thôn chúng ta, tộc quy chính là lớn nhất!"

"Ồ? Sao ta lại không biết Ninh Châu lại có địa phương không cần tuân theo luật pháp Đại Du?"

Một giọng nam tử mát lạnh dễ nghe truyền đến phía sau mọi người, nha dịch vẫn đứng ở trong vòng nghe thấy giọng nói quen tai, trong lòng rùng mình, vội vàng tách mọi người tránh ra tạo thành con đường.

Hai nam nhân đi vào, người mặt đại sam huyền sắc sắc mặt lãnh khốc, thân hình cao lớn. Người mặc quần áo màu đỏ hơi thấp hơn một ít, dáng người thon dài, mặt mày tuấn dật, quả nhiên đúng là Vương gia cùng Vương phi.

Rạng sáng nha dịch còn ở vương phủ đánh nhau đến sống chết, tất nhiên nhớ rõ giọng nói Vân Thanh, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia Vương phi."

Vân Thanh cùng Hạ Trì đã gỡ mặt nạ xuống, cũng không thiếu bá tánh nhận ra hai người, vội vàng quỳ xuống theo. Người chung quanh rất nhanh quỳ đầy đất, giọng nói mát lạnh của Vân Thanh lần nữa truyền vào màng tai mọi người: "Bình thân."

Mọi người nghe theo lệnh đứng dậy, Vân Thanh nhìn về phía nha dịch nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Y và Hạ Trì vốn muốn hồi phủ, liền nhìn thấy ở đây xúm lại một đám người. Hạ Trì nhận ra Hứa Vân là người hắn mới cứu từ trên núi xuống còn chưa kịp an trí, bọn họ liền muốn lại đây xem tình hình.

Hai người vừa lại đây liền nghe được đối thoại của Hứa Vân cùng phụ nhân. Vân Thanh mới mở miệng nói.

Nha dịch không dám lừa gạt, vội vàng kể rõ tiền căn hậu quả.

Phụ nhân nhịn không được bổ sung nói: "Vương phi, trong tộc chúng ta có quy củ như thế, vẫn luôn làm như vậy, quan phủ trước nay cũng không quản..."

Vân Thanh ngắt lời, nói: "Đó là trước đó. Vị cô nương này nói không sai, dù là quy củ trong tộc đi nữa cũng không lớn hơn luật pháp, nữ nhi nhà ngươi là được Vương gia hôm nay cứu từ Phàn Vân sơn trở về, thế mà ngươi muốn gi ết chết nàng?"

Vân Thanh lạnh lùng nói: "Theo luật Đại Du, vô cớ thiện sát thân tử, phạt xăm mặt, ba năm sau chém. Như thế nào, các ngươi muốn thử không?"

Hai vợ chồng lập tức bị dọa mềm chân, hán tử vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Vương phi, là chúng ta nói sai rồi, chúng ta đi liền, không dám, không dám."

Phụ nhân cũng sợ tới mức không có ý kiến, theo hán tử dập đầu liên tục. Ngày thường bà ta đanh đá, vô lý bao nhiêu cũng phải bớt ba phần, luôn cho rằng la lối khóc lóc ở nơi nào cũng đều hữu dụng. Nhưng Vân Thanh bình tĩnh nói ra hai câu đã làm bà sợ đến lá gan muốn nứt ra, ai mà muốn vô duyên vô cớ chịu những hình phạt đó? Bà run rẩy mà nói theo: "Không dám, không dám..."

Vân Thanh gật đầu, lãnh đạm nói: "Cút đi."

Hai vợ chồng mang theo mấy hán tử vừa lăn vừa bò mà chạy, đám người vây xem cũng bị nha dịch sơ tán, chỉ còn lại đoàn người Hứa Vân ở lại.

Hứa Vân quỳ xuống, dập đầu với Hạ Trì cùng Vân Thanh: "Đa tạ Vương gia, Vương phi cứu mạng."

Nàng nói như vậy, kỳ thật là chân chính muốn tạ ơn, một là Vương gia đã cứu các nàng khỏi địa ngục, hai là Vương phi cứu tánh mạng Hồng Mai.

Cặp vợ chồng kia tuy nhiên đã bị lời nói luật pháp của Vương phi dọa chạy, nhưng Vương phi vừa rồi không nói rằng, luật pháp này chủ yếu nhằm vào những kẻ sát nam, nếu là sát nữ... Thì hầu hết đều là dân không cử quan không truy xét, cho dù thật sự có người tố cáo lên công đường, có toàn tộc nhân tố rõ, nói không chừng cũng sẽ bị phán vô tội.


Thế đạo đối với nữ tử đúng là bất công như thế, Hứa Vân trong lòng rõ ràng, bởi vậy đối với Vân Thanh càng thêm cảm kích.

Vân Thanh cười cười, y mở miệng bảo Hứa Vân đứng dậy: "Không cần cảm tạ, mau mang vị cô nương này đến y quán đi."

Hứa Vân lại không có đứng dậy, nàng làm như do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng ra nói: "Đại bộ phận trướng mục của Long Hổ Bang đều do thảo dân làm, nếu thảo dân có thể giúp được gì cho địa phương, ngài gọi một tiếng ta sẽ đi ngay."

Không đợi Vân Thanh dò hỏi, nàng liền nói ra tiền căn hậu quả.

"Nhà thảo dân ở huyện Lựu Ngọc, phụ thân tên là Hứa Lâm, là tú tài Cảnh Tự mười năm, mẹ thảo dân mất sớm. Từ nhỏ phụ thân đã dạy ta đọc sách biết chữ, phụ thân làm khai tư thục trong huyện, trong nhà cũng tính là giàu có. Nhưng trời mưa gió thất thường, hai năm trước phụ thân bệnh nặng qua đời, đại bá một lòng h@m muốn gia sản nhà ta, liền lên kế hoạch khiến ta bị thổ phỉ bắt cóc."

Cho dù nói đoạn chuyện xưa này, sắc mặt Hứa Vân vẫn bình tĩnh như cũ, nàng rũ mắt tiếp tục nói: "Nhị đương gia thấy thảo dân hiểu biết chữ nghĩa, liền bảo thảo dân đi hỗ trợ ít việc. Sau đó thấy thảo dân ký lục trướng mục tỉ mỉ, liền thường xuyên sai thảo dân đi làm. Trướng mục gần một năm này, phần lớn đều là do thảo dân làm, sổ sách mấy năm trước, thảo dân cũng hỗ trợ sửa sang lại, sao chép qua."

Ân cứu mạng không có gì báo đáp, nàng chỉ có thể vì hai người làm những chuyện ít ỏi như vậy thôi. Tuy rằng nói chuyện này ra sẽ có người hoài nghi nàng cấu kết với thổ phỉ, nhưng nàng tin tưởng trực giác của mình, Vương phi không phải là loại người này.

Vân Thanh có chút cảm động, vì báo ân mà nhẹ nhàng bâng quơ vạch trần vết sẹo của mình, thật sự là người chí tình chí nghĩa.

Y nhìn Hứa Vân chăm chú, gật đầu nói: "Đúng thật có chuyện cần giúp đỡ, ngày mai ta cho người dẫn ngươi đến phủ nha."

Hứa Vân cúi đầu đáp, lại hành lễ, mới mang theo mọi người đi đến y quán, nha dịch lĩnh mệnh giúp đỡ các nàng, hỗ trợ cõng Hồng Mai hôn mê lên.

Đợi mọi người rời đi, Vân Thanh mới cùng Hạ Trì tiếp tục đi về vương phủ.

Khi bọn họ trở về chợ bắt đầu tan cuộc, sau khi xử lý việc này, tiểu quán trên đường gần như thu dọn hết, trên đường người đi lại cũng rải rác, mọi người đều hướng về nhà mà đi.

Hạ Trì nói: "Hôm qua ta thấy sổ sách làm rất tỉ mỉ, còn tưởng gần Cao Thật có bản lĩnh, không nghĩ tới bản lĩnh này lại là của người khác."

Vân Thanh cười cười: "Đây là trời giúp Vương gia, nếu không phải Vương gia muốn đi dạo chợ, cũng sẽ không có thu hoạch được việc tốt như vậy."

Hạ Trì lắc đầu, nhíu mày nói: "Là Vương phi vừa rồi hành sự tốt nên được nàng cảm kích, nàng mới có thể thảnh khẩn trả ân."

Vân Thanh thấy hắn một hai phải đem công lao trả lại cho mình, liền không tiếp tục đưa đẩy với hắn. Vừa lúc hai người trở về phủ, Vân Thanh liền cười nói với Hạ Trì: "Ta đi về trước, Vương gia nghỉ ngơi sớm chút."

Bước chân Hạ Trì chợt dừng lại một chút, lúc này hắn mới kinh ngạc phát giác con đường này ngắn ngủi đến thế, nhưng tới cũng tới rồi.

Hắn gật đầu đáp: "Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút."

Vân Thanh hành lễ cáo lui, Hạ Trì đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Vân Thanh càng lúc càng xa, thẳng đến khi biến mất khỏi khúc cua.

Hôm nay hắn dắt tay Vân Thanh, còn được Vân Thanh tặng lễ vật, hắn vốn dĩ hẳn nên thỏa mãn, nhưng hắn lại không thể khống chế được.

Giống như lòng tham càng ngày càng lớn, hắn muốn ở cùng Vân Thanh, muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy y, muốn thấy y cười với mình...

Hạ Trì rũ mắt xuống, giấu đi mất mát trong lòng, đang muốn xoay người hồi chủ viện, lại phát hiện Vân Thanh vừa mới rẽ qua lại lui trở về, xuất hiện ở cuối con đường.

Ánh trăng chiếu lên người y, đem nụ cười tươi tắn của y chiếu vào đáy mắt Hạ Trì, hắn thấy Vân Thanh cười phất phất tay: "Trở về đi Vương gia, ngày mai gặp."

Đôi mắt Hạ Trì chậm rãi sáng lên, như ánh trăng trong lòng tỏa sáng trong đáy mắt, hắn ở trong bóng đêm lặng lẽ giơ khóe miệng lên: "Ngày mai gặp."

Bình Luận (0)
Comment