Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 79

Ngày kế, Vân Thanh ngủ tới mặt trời cao ba sào mới tỉnh. Y nhắm mắt lại, vừa định xoay người, một trận đau nhức chợt nhảy lên thần kinh.

Vân Thanh cau mày mở mắt ra, trước mắt là một mảnh da thịt tr@n trụi săn chắc. Y dùng nửa ngày mới hiểu rõ tình hình, phát hiện đây là ngực Hạ Trì.

Vân Thanh ngẩn ngơ, hồi ức tới hôm qua chạy vào não, nháy mắt khiến hai bên tai y nóng lên.

Hạ Trì nhận thấy hô hấp Vân Thanh thay đổi, cúi đầu xem, thần thái sáng láng mà nhìn vào ánh mắt có chút trốn tránh của Vân Thanh.

Đôi mắt Hạ Trì nhìn Vân Thanh đắm đuối, mắt thường cũng có thể nhìn được cả người hắn đang tản ra cảm xúc vui vẻ.

Hắn tiến lên hôn hôn Vân Thanh, sau đó dùng tay đặt lên trán dò xem y có nóng lên không, phát hiện không sao lại bắt đầu cọ cọ mặt, cuối cùng mới ngẩng đầu lên hỏi: "Có không thoải mái chỗ nào không?"

Vân Thanh bị động tác liên tiếp của hắn làm cho buồn cười, tựa hồ thấy được lỗ tai lắc lư trên đỉnh đầu hắn, cảm xúc ngượng ngùng cũng tiêu tán không còn.

Y thong thả mà lắc lắc đầu, trong ổ chăn đều là mùi hoa ngày xuân. Khăn trải giường cũng đã đổi mới, trên người cũng sạch sẽ thoải mái, cảm giác đau nhức cũng trong phạm vi chịu đựng.

Hạ Trì thấy y lắc đầu, lại hưng phấn duỗi tay ôm y vào lòng ngực, như là không đủ thân mật vậy. Hai người cọ cọ, dựa vào nhau, ở bên nhau, trên người đều có mùi hương tương đồng.

Lại nằm trong chốc lát, Vân Thanh mới đẩy Hạ Trì đứng dậy: "Đứng dậy thôi, hôm nay sư huynh muốn nghị sự với em."


Chờ hai người sửa soạn xong, y mới biết được đã đến buổi trưa.

Vân Thanh dùng ngọ thiện liền đến thư phòng. Hôm nay Hạ Trì muốn đi đại doanh, trước khi đi hắn gọi Nguyên Phúc công công đến. Nguyên Phúc ngẩn người, cười tủm tỉm gật đầu.

Vì thế hạ nhân vương phủ đều nhận được hai cái trứng gà đỏ cùng hai hạt dưa vàng. Tất nhiên hạ nhân ở Mộng Khê Đường biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì, còn những hạ nhân không biết chỉ thấy tò mò tìm người hỏi thăm.

Trình Việt mặt đầy ghét bỏ nhìn hạ nhân đưa trứng gà đỏ đến, dùng cằm chỉ chỉ bàn đá: "Để ở đó đi."

Hạ nhân biết Trình Việt không thích ăn trứng gà, khi vãn chút thời gian tới dọn dẹp lại phát hiện trên bàn chỉ còn lại hai vỏ trứng.

......

Bên kia, Nguyên Phúc tự mình mang một hộp trứng gà đến chỗ ở hiện tại của Lê Phong Hòa. Nàng không có ở đấy, liền giao lại cho thị nữ Lê Phong Hòa.

Thị nữ lễ nghĩa chu toàn mà cảm tạ, thời điểm cầm hộp đồ ăn trở về lại có chút buồn bực, một hộp trứng gà có cần quan trọng thế không?



Phong Ninh Thành hôm nay náo nhiệt nhất chính là việc chiêu công của phường vải Nguyệt Hòa mới khai trương.

Trước đó bên kia có tổ chức lễ động thổ nên nhiều người biết đến. Các bá tánh bàn tán xôn xao, nhưng không ai biết rốt cuộc là làm cái gì. Thẳng đến hôm nay treo tấm biển mới biết được là một phường vải.

Phong Ninh Thành không có phường vải lớn, các cửa hàng vải đều nhập hàng từ các phường vải khác chuyển đến. Ngay cả nếu toàn bộ các cửa hàng vải ở Phong Ninh Thành đều chuyển sang nhập hàng từ phường vải mới, thì lợi nhuận cũng không quá lớn. Như vậy, xây dựng một phường vải mới sợ là không thể thu hồi vốn.

Mọi người đều đang chờ xem kịch, khi họ thấy phường vải treo bảng chiêu công thì liền đổ xô đến xem.

"Chiêu vài nữ công, yêu cầu biết dệt vải kéo sợi, mỗi ngày làm vào giờ Thìn, giờ Thân tan làm. Mỗi tuần được nghỉ ngơi hai ngày, tiền công mỗi tháng 300 văn."

Mọi người ồ lên.

300 văn tiền công, hoàn toàn có thể bằng công việc chân tay của nam nhân, mà công việc này cũng không phải lúc nào cũng có thể cướp được.

Có người vội vàng đặt câu hỏi: "Là thật hay giả vậy?"


Trước đại môn phường vải đặt một cái bàn, Lê Phong Hòa ngồi sau bàn, gật đầu đáp: "Đương nhiên là thật."

Lại còn có người không thể tin được: "Ngươi chỉ là một nha đầu mới lớn, có thể quyết định được sao?"

Gia đinh đứng sau Lê Phong Hòa lớn tiếng quát lớn nói: "Ăn nói kiểu gì thế? Đây là Hà đông gia của chúng ta, ăn nói tôn trọng một chút."

Lúc ấy Vân Thanh không cho Lê gia tới làm chuyện này là vì không muốn để người khác nghi ngờ quấy phá. Tất nhiên Lê Phong Hòa sẽ không dùng tên thật để hành tẩu, nàng dùng tên giả là Hà Phong, cũng là Hà đông gia hiện tại của phường vải Nguyệt Hòa.

Mọi người không nghĩ tới Lê Phong Hòa thoạt nhìn chỉ mới đậu khấu niên hoa, thế nhưng lại là chủ nhân phường vải. Trong lòng mọi người muôn vàn suy đoán, ngoài miệng lại không dám cậy mạnh, nam tử nghi ngờ kia vội vàng bụm miệng lại, liên tục xin lỗi.

(*) Đậu khấu liên hoa ý chỉ nữ nhi tầm 13 - 14 tuổi.

Đại nương đặt câu hỏi ban đầu vác giỏ tre đi lên phía trước, kích động nói: "Ta sẽ dệt vải, nhà ở trong thành, Hà đông gia thấy ta có được không?"

Lê Phong Hòa lấy giấy khai, đăng ký rõ họ tên quê quán, lại hỏi mấy vấn đề, sau đó liền lấy khế thư đã sớm viết tốt ra.

Khế thư chỉ chừa trống chỗ tên, quê quán. Ngoại trừ tiền công và thời gian làm, còn bao hàm quy định yêu cầu nữ công phải bảo mật công việc.

Lê Phong Hòa xác nhận nói: "Đại nương xác định có thể đến làm sao? Nếu quyết định thì ký kết khế thư cùng ta, nếu vô cớ bội ước phải trả tiền bồi thường."

Đại nương lập tức ngây ngẩn cả người, bà thấy chỗ này trả lương cao, chiêu người cũng không nhiều lắm, sợ rất nhanh sẽ đủ nhân số, liền nghĩ tới việc muốn chiếm vị trí trước. Nhưng trong nhà còn có tiểu nhi tử phải chăm sóc, không thể bảo đảm bản thân nhất định có thể tới làm.

Nhưng bà thật sự không muốn bỏ qua như vậy, liền cưỡng từ đoạt lý nói: "Không đi làm thì dựa vào cái gì còn phải bồi thường tiền cho ngươi? Đồ lòng dạ hiểm độc, trông cũng là tiểu cô nương hiền lành, không nghĩ tới lại là loại người này."


Bà hùng hùng hổ hổ đi qua một bên, nhưng cũng không rời đi, chỉ lẩm bà lẩm bẩm với người bên cạnh không biết đang nói cái gì.

Lê Phong Hòa giơ tay ngăn cản gia đinh muốn ra tay, căn bản không muốn lãng phí nước miếng cùng loại người này. Nàng muốn hỏi tỉ mỉ như thế cũng là muốn sàng lọc bớt những loại người như vậy. Xe sợi dệt vải không yêu cầu thủ nghệ cao như thêu thùa, cái nàng xem trọng ngược lại là nhân phẩm.

Chỉ chốc lát sau, có hai cô nương trẻ tuổi chần chờ đến đây, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đều muốn dệt vải, có thể tới làm không?"

Lê Phong Hòa cẩn thận hỏi qua hai người, liền gật đầu nói: "Có thể, nếu các ngươi quyết định đi làm hiện tại có thể ký khế thư."

Hai cô nương vui mừng gật đầu: "Được được, chúng ta quyết định làm!"

Khi Lê Phong Hòa hỏi cô nương áo xanh tên họ để viết lên giấy, lại nghe đại nương trước đó đột nhiên nói lớn: "Ai nha, hai người này không phải trở về từ trong hang ổ sơn tặc sao?"

"Ồ, bà vừa nói ta mới để ý, hình như là vậy."

"Các nàng không phải đang sống trong tú phòng sao? Có phải không kiềm chế được bản tính xấu nên bị đuổi ra ngoài không?"

Lời vừa nói ra, thế mà khiến cho không ít người phụ họa theo.

Có vị thích chõ mũi vào chuyện người khác hô lên với Lê Phong Hòa: "Vị cô nương nên xem xét cẩn thận, người như vậy không nên chiêu về đâu."

Bình Luận (0)
Comment