Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 1

Rầm.

Cánh cửa nặng nề bị mở ra rồi đập mạnh vào tường. Một người đàn bà trung niên, khuôn mặt nhăn nhó, hai mắt đầy hung ác từ bên ngoài đi vào.

Sau khi bà ta nhìn người thanh niên xinh đẹp trên giường nhỏ liền ác độc mà tát lên khuôn mặt đang ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng bởi vì sốt cao của cậu. Nhìn thấy cậu bởi vì đau đớn mà mơ màng mở mắt, bà ta liền há to miệng lớn tiếng mắng:

"Đồ lười biếng, hôm nay mày lại muốn nghỉ làm à."

"Bọn tao nuôi mày đến lớn như thế này mà không biết ơn cố gắng mà làm kiếm tiền nuôi bọn tao. Mày có biết chỉ cần nghỉ một ngày thì coi như mất cả tiền thưởng hay không."

"Mày chỉ là một thằng mồ côi không ai yêu thương, chúng tao tốt bụng nhận nuôi mày bởi vậy mày phải có trách nhiệm lo cho chúng tao."

"Bao nhiêu tiền dồn lên người mày thì hiện tại mày phải báo hiếu cho chúng tao."


"Con trai tao muốn cưới vợ rồi, mày là anh nó trách nhiệm này mày không lo thì ai lo. Tao bảo mày để nó đi cùng để có công việc làm mày lại không đồng ý vậy thì trách ai."

"Nó không có tiền, không có việc làm vậy thì thằng ăn nhờ ở đậu như mày phải gánh trách nhiệm đó. Mày phải nuôi cả nhà bọn tao, còn mua nhà, mua xe, lo tiền cưới hỏi cho em trai mày."

"Đừng ở đó mà nằm lề mà lề mề nữa, dậy mà đi làm cho tao."

Trần Túc mệt mỏi cả người đau đớn, đầu đau dữ dội. Cậu khó chịu đến nỗi không còn chút hơi sức nào để phát ra âm thanh.

Bên tai là tiếng quát mắng cùng những lời nói cực kỳ buồn cười nhưng cậu đã quen vì vậy cũng không cần thiết mà cãi lại dù sao cậu cũng đã hạ quyết tâm trong lòng sau khi lo liệu đám cưới cho đứa e không có chung huyết thống nào kia thì sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Hai mươi năm, cậu đã cố gắng chịu đựng hai mươi năm, từ lúc đầu là vui mừng sau đó là chờ mong cùng mong đợi cuối cùng là thất vọng cùng tổn thương, nhưng đến hiện tại thì cảm giác của cậu đối với người nhà này chỉ có bịnh lặng cùng thản nhiên.

Nhưng cậu cũng biết rất rõ những kẻ hút máu này sẽ không để yên cho cậu, bọn họ chẳng thể nào buông tay một kẻ hái ra tiền cho gia đình họ, cũng không muốn cậu được thoải mái tự do. Cậu hiểu rất rõ vì vậy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để có thể thoát khỏi bọn họ cho dù trả giá rất lớn, có thể trên đầu sẽ gắng cả một danh hiệu vô ơn, bất nhân bất nghĩa.

Nhìn người đàn bà đã từng cho cậu hy vọng cùng yêu thương kia vẫn đang không ngừng há to miệng chửi bới cậu, cậu phiền chán mà lòm còm bò dậy lấy dụng cụ vệ sinh cá nhân cùng quần áo rồi ra khỏi phòng.

Căn phòng nhỏ chỉ chứa đủ một cái giường đơn cùng một cái bàn nhỏ vì vậy chẳng thể nào có được một nhà vệ sinh riêng cho mình. Bởi vì không có tiền cậu đánh mướn căn phòng nhỏ sau đó phải sinh hoạt chung với những người khác cũng mướn chung khu với mình.

Tính tình cậu khá tốt nên cuộc sống chật hẹp này cũng xem như bình đạm qua ngày, những người xung quanh cũng lương hiện vì vậy mỗi lần cậu xảy ra chuyện thì đều được giúp đỡ. Tuy không đúng nhưng cũng nhờ họ nên cậu mới có sự quyết tâm như thế này.


Rời khỏi nhà vệ Trần Túc cũng chẳng thèm nhìn lại căn phòng nhỏ của mình, cậu lê thân thể bởi vì đang phát sốt mà đi đứng khó khăn của mình ra khỏi khu nhà.

Với tình trạng hiện tại chắc chắn không thể chạy đến công ty làm phiền người khác, nhưng cũng không thể trở về khiến lỗ tai cùng đầu óc chịu tội. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ cậu quyết định ra công viên hơi xa căn phòng nhỏ của mình cũng xa luôn căn nhà của gia đình kia rồi nghỉ ngơi cho đến chiều mới về.

Vừa nghĩ vừa nhấc chân chậm rãi đi trên đường, lúc này là buổi sáng đường phố tấp nập ồn ào, tiếng cười nói vui vẻ, nhưng tiếng ồn ào lại chẳng lọt nổi vào tai cậu bởi hiện tại lỗ tai cậu cực kỳ lùng bùng, cả người không có chỗ nào là không khó chịu cả.

Bởi vì biết tình trạng cơ thể nên cậu không đi đường lớn cũng chẳng đi trên những con đường có xe cộ, chỉ đi một đường thẳng với những con hẻm nhỏ hẹp mà từng chút từng chút bước đến nơi mình muốn đến. Hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, hai mắt mơ hồ không còn nhìn thấy được phía trước cuối cùng là một màu tối đen, cơ thể cậu ngã về phía trước sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

"Tao chỉ muốn tốt cho mày, một đứa nhà quê từ nhỏ đã sống ở nơi hẻo lánh nghèo nàn thì chẳng thể lấy được ai."

"Mà mày còn thích con trai, vậy khỏi phải nói những người xung quanh gia đình này ai có thể nhìn vừa mắt mày."

"Mày không xem lại giữa mày với tiểu Hiền, không so sánh thì không nói nhưng vừa so sánh tao lại không khỏi tức giận, tại sao mày lại là con thân sinh của tao mà không phải tiểu Hiền."

"Được rồi đừng nói nữa, mọi chuyện đã quyết định từ nay về sau mày sẽ là người nhà họ Vũ, với chúng tao mày chẳng còn quan hệ nào nữa."


"Hừ. Dù có là con ruột thì thế nào, chẳng phải cũng bị tôi dẫm lên hay sao."

"Đúng là tốt rồi thứ tôi không cần thì vừa hay quăng cho cậu."

"Thằng nghèo hèn với đứa ngu xuẩn đúng là tuyệt phối. Cậu ngoan ngoan thay tôi gả thay đi, dù sao cũng chẳng ai thật sự quan tâm đến sống chết của cậu."

"TẠi SAO... TẠi SAO LẠI ĐỐI SỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ!"




Bình Luận (0)
Comment