Bữa sáng của ba người rất đơn giản, bởi vì vừa dọn đến Vũ Hoàng Kính cũng chỉ có thể nhờ dì Thẫm mua giúp anh vài quả trứng gà cùng ít rau dưa. Vì vậy trên bàn ăn cũng không khác gì hôm qua.
Đối với Vũ Hoàng Kính thì chỉ mới ăn hai bữa nhưng với mẹ con Trần Túc thì chính là cả ngày hôm qua cùng sáng hôm nay. Anh không có gì để cằn nhằn, thậm chí có một bữa cơm nóng hổi mang theo ấm áp của gia đình đã là một sự khó tin nói gì chi ăn đi ăn lại một loại thức ăn.
Mặc dù không khó chịu nhưng lại cảm thấy có lỗi, cũng là do anh suy nghĩ không thấu đáo nên trong nhà thiếu hụt rất nhiều thứ, không nói đến thức ăn đến cả trái cây cũng không có lấy một quả. Mọi chuyện có thể không trách anh bởi vì những chuyện xảy ra này cũng là một bất ngờ nhưng cũng là do anh không để tâm đến mới thành ra thế này.
Ăn xong cơm Trần Túc liền đứng dậy đi dọn dẹp không để mẹ mình cùng Vũ Hoàng Kính làm, cậu cảm thấy sức khỏe đã cực kỳ tốt rồi, hiện tại nếu không phải lo lắng về xương khớp của mình thì chắc cậu đã nghĩ đến chuyện kiếm chút việc để làm phụ giúp cho anh.
Vũ Hoàng Kính tuy không biết được cậu suy nghĩ như thế nào nhưng anh cũng khá rõ tình hình của hai mẹ con. Nhìn bóng lưng cậu đi khuất vào phòng bếp anh liền lấy tiền có sẵn trong người mình để lên bàn rồi nói:
“Mẹ, bởi vì con không rõ mấy việc này nên nhà còn rất nhiều thứ không có. Ngài là người lớn cũng hiểu rõ việc điều dưỡng thân thể, thức ăn tốt cho xương khớp nên con muốn nhờ ngài xem rồi mua giúp con.”
Trần Vân lúc đầu là nghi hoặc sau khi nghe anh nói thì lắc đầu đẩy tiền về phía anh:
“Không cần, mẹ vẫn còn tiền những thứ trong nhà vẫn có thể mua, con cứ giữ đi nếu nhà có việc gì thì còn có tiền để lo liệu.”
Vũ Hoàng Kính cau mày không đồng ý:
“Ngài đừng lo, con thật sự vẫn còn tiền. Đây là để lo cho tiêu cùng bồi dưỡng cho Túc.”
Trần Vân nghe xong cũng thở dài thả lỏng mà cầm lấy số tiền trên bàn:
“Vậy được mẹ giữ giúp con, tiền mua thức ăn không nhiều như vậy còn dư lại để chi tiêu từ từ. Con cũng có thể an tâm đi làm không cần lo nhà cửa.”
Đúng là bà còn tiền nhưng số tiền đó với số tiền trên bàn thật sự không đáng vào đâu. Lúc đầu bà cứ tưởng Vũ Hoàng Kính chê bọn họ muốn đưa tiền để bọn họ an phận ở trong nhà đừng ra ngoài nhưng thấy anh vì lo lắng cho Trần Túc mới muốn mua chút thức ăn ngon cho cậu thì bà cũng an tâm.
Làm mẹ việc kết hôn của con cái bà đều để trong lòng mà lo lắng trăn trở, nhìn vào ngoại hình của anh bà biết anh không phải người bình thường, chắc chắn sẽ không chấp nhận làm người vô ưu vô lo có ăn có mặc là đủ như thôn dân bọn họ. Cũng vì vậy bà lo lắng con trai mình lầm đường lạc lối bởi vì bước vào đường cùng mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình.
Nhưng có vẻ bà lo lắng thừa rồi, người con rể này thật sự không tệ như bà nghĩ, ít nhất hiện tại cả hai quyết định sống bình lặng cùng nhau. Hơn hết cả hai đều là đàn ông con trai cũng không mất mát gì nếu như sau này bất hòa không thể ở cùng nhau thì có thể ly hôn mà không chút băn khoăn trắc trở.
Trần Vân nghĩ thoáng thì cũng thả lỏng hơn, bà tình nguyện xem người xa lạ này trở thành con trai mình. Một người chấp nhận đối xử tốt với con trai bà vậy bà cũng sẽ xem anh là con trai ruột mà đối đãi.
Vũ Hoàng Kính không biết băn khoăn trong lòng bà vì vậy anh thấy bà chịu nhận tiền liền cười nói:
“Được, ngai cứ lo liệu ạ. Đúng rồi ngài đừng nói với cậu ấy nếu không lại nghe cậu ấy cằn nhằn.”
Trần Vân nghe vậy liền bật cười:
“Ồ, con phát hiện ra bản tính keo kiệt của nó rồi à.”
Vũ Hoàng Kính khó hiểu, anh chỉ là tiện thể nói vậy thôi, dù sao với tính cách cẩn thận tính toán kia của cậu thì thế nào cậu cũng muốn trả lại cho anh, tránh phiền phức anh liền không muốn để cậu biết. Mặc dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
Trần Vân không tiếp tục cười mà bà thở dài khuôn mặt đau lòng:
“Biết làm sao được, từ nhỏ nó đã hiểu chuyện như vậy rồi. Nó không keo kiệt đâu con thật ra nó cảm thấy có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm như vậy gánh nặng sẽ không quá lớn.”
Nói đến đây bà lại nghĩ đến ngày hôm qua mà nhìn Vũ Hoàng Kính cười nói:
“Tối hôm qua con về trễ nó liền lo lắng mà ngồi đợi. Mẹ lúc đầu không biết chỉ định xuống uống nước nào ngờ khi bật đèn liền thấy nó ngồi trên ghế thật là giậc cả mình.”
Vũ Hoàng Kính kinh ngạc hỏi:
“Sao cậu ấy lại không bật đèn.”
Trần Vân lắc đầu nói:
“Mẹ hỏi nhưng nó không nói, nhưng ngồi trong tối vậy cũng không tốt vì vậy mẹ đem cái đèn nhỏ để trên bàn cho nó lúc đó nó mới cam chịu mà không với tay tắt luôn đèn nhỏ.”
Vũ Hoàng Kính nghe xong muốn hỏi thêm nhưng khi thấy thân ảnh của Trần Túc từ trong nhà bếp đi ra liền ngậm miệng lại. Anh biết Trần Vân nói với anh cũng bởi vì trong lòng muốn kiếm người nói này nói nọ mà không muốn để cậu nghe được.
Đợi cậu đi đến gần anh liền đứng dậy nói:
“Vậy con đi trước. Tối nay cậu không cần chờ tôi ngủ sớm đi.”
Câu trước là nói với Trần Vân, câu sau Vũ Hoàng Kính nhìn Trần Túc rồi nói. Anh xoay người sau đó đi thẳng ra ngoài cửa.
Trần Túc cùng Trần Vân nhìn theo đến khi cánh cửa đóng lại thì mới xoay đầu nhìn nhau.
Trần Vân khẽ cười rồi trêu chọc:
“Thế là tối qua con làm sao để người ta kêu không cần chờ thế.”
Trần Túc ngại ngùng đỏ bừng mặt nói:
“Con… Con ngủ quên sau đó anh ấy ôm con lên phòng.”
Trần Vân nghe vậy liền cười nhạo một tiếng rồi bà đứng dậy xoay người lên phòng. Trước khi đi lên cầu thang bà liền nói:
“Đúng rồi mẹ ra ngoài chút con nhớ nghỉ ngơi đừng làm gì cả. Rõ chưa.”
“Con biết rồi.”
Trần Túc thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nghe cậu đập Trần Vân mới hài lòng mà đi về phòng bà.