Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 31

Tám giờ tối xe bò dừng lại trước nhà chú An. Trần Túc cảm ơn chú xong thì chậm rãi tản bộ về nhà. Nhà Chú An cách nhà tổ của Vũ gia mười phút đi đường vì vậy cậu chỉ có thể mò mẫm từng bước chân để đi về.

Là một đứa nhỏ nông thôn cậu cực kỳ quen thuộc với cách đi đường trong bống tối, hoàn toàn không lo lắng việc mình ngã vào kênh gạch trong thôn, hoặc sẽ bước nhầm vào ruộng vườn nhà người khác.

Trần Túc vừa đi đến cổng nhà tổ liền đụng phải một người, cậu kinh ngạc nhìn anh rồi cười nói:

“Mừng anh về nhà.”

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu rồi đáp lại:

“Mừng cậu về.”

“Hôm nay anh cũng về sớm à.”

Trần Túc đưa tay mở chốt cổng rồi đẩy cổng vào, hai người cùng đi vào trong.

“Dạo này công việc không nhiều nên có thể về sớm.”


Vũ Hoàng Kính đưa tay vào túi lấy chìa khóa nhà ra, khi đi đến cửa liền đưa chìa khóa vào ổ khóa rồi mở cửa ra.

Cánh cửa mở ra bên trong tối đen như mực, Trần Vân giờ này đã về phòng vì vậy đèn ở nhà chính không được mở lên, cả nhà bếp cùng phòng khách cũng không có ánh đèn.

Hai người đi vào nhà, Vũ Hoàng Kính đưa tay bật đèn lên, nháy mắt ánh đèn chiếu sáng, Anh ngồi lên ghế sô pha rồi thả lỏng cả người. Công việc không phải quá nặng nhưng mắt anh tiếp xúc rất nhiều loại giấy tờ nhìn trong thời gian dài khiến cả người đều trở nên căng thẳng.

Trần Túc không đi đến cạnh anh mà đi vào nhà bếp, cậu tìm trong tủ lạnh một chút liền lấy lon nước ngọt mà mẹ vừa mua ngày hôm qua ra sau đó lấy hai cái ly, một cái gót nước lọc một cái để không rồi bưng ra ngoài.

Cậu đi đến ghế sô pha rồi để lon nước ngọt cùng ly trống trước mặt Vũ Hoàng Kính, còn nước lọc thì tự cậu uống.

Vũ Hoàng Kính thoáng kinh ngạc nhìn sang cậu nhưng anh không nói gì tự mình khui lon nước ra sau đó rót vào ly. Anh chỉ rót nữa lon còn nữa lon thì để trước mặt cậu.

Trần Túc nghi hoặc nhìn cánh tay thu về của anh nhưng cũng không hỏi mà cầm lên rót vào ly cậu vừa uống hết nước sau đó tiếp tục uống.

Hai người dường như đã quen thuộc động tác của nhau, không hỏi, không nghi hoặc không suy nghĩ nhiều chỉ cần tiếp thu cùng không phiền toái lẫn nhau là được.

Uống xong nước Vũ Hoàng Kính làm như lơ đãng mà hỏi:

“Hôm nay thế nào.”

Trần Túc hiểu anh hỏi cậu có tìm được việc muốn làm hay không liền lắc đầu nói:

“Không được gì cả, ngày mai tôi sẽ tiếp tục tìm.”

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu khẽ an ủi:

“Không cần gấp gáp, cậu vừa dưỡng thân thể khỏe được một chút nên chậm rãi từ từ mà làm.”

Trần Túc biết anh quan tâm đến mình nên mỉm cười gật đầu:


“Được, tôi biết rồi. Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe đừng cố sức quá rất không tốt cho bản thân.”

Vũ Hoàng Kính:

“Được.”

Trần Túc cũng không tiện nói nhiều, sau khi hai người ngồi trong chốc lát thì cùng nhau lên phòng tắm rửa cùng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau bốn giờ sáng cả nhà đều bị tiếng gà gáy đánh thức. Quá quen với giờ giấc này nên không một ai phàn nàn với việc này.

Trần Vân rời khỏi phòng đầu tiên, bà xuống nhà bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng. Ba người khá giống nhau, bữa sáng không muốn ăn món nào quá dầu mỡ, ba người càng thích ăn thanh đạm vào bữa sáng.

Trần Vân nhìn con trai mình đi cả ngày hôm qua liền không kìm được mà hỏi:

“Túc Túc ngày hôm qua thế nào. Con đi cả ngày sức khỏe có ổn không hay là hôm nay đừng đi nữa.”

Trần Túc mỉm cười trấn an:

“Mẹ con không sao, con khỏe hơn rồi mà chỉ đi vài tiếng không có vấn đề gì cả.”

Trần Vân có chút lo lắng nhưng cậu nói vậy cũng nhẹ nhõm, bà biết con trai mình rất cứng đầu có khuyên cậu nghỉ ngơi cũng sẽ không nghe theo. Nhưng hiểu rõ tính cậu chừng nào bà càng muốn có người có thể quản cậu vì vậy bà tiếp tục nói:


“Đúng rồi hôm nay con định đi như thế nào. Mẹ nghe thím Uyên nói chú An hôm nay sẽ không đánh xe bò lên huyện nữa nên con không thể nào quá gian chú ấy được.”

Vũ Hoàng Kính đang im lặng ăn bữa sáng của mình, lúc đầu anh không định xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ nhưng khi nghe Trần Vân nói vậy thì dời mắt nhìn sang đứa nhỏ bên anh.

Nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Trần Túc anh liền hiểu, nếu như Trần Vân không hỏi thì chắc chắn đứa nhỏ này sẽ không quảng vết thương ở chân mà tự làm bậy.

Huyện thành gần nhất cũng phải đi bộ hết ba tiếng, nếu thật sự để một người vừa bị rạn nứt xương đi lâu như vậy mà không nghỉ ngơi thì dù đã tịnh dưỡng hai tháng cũng có thể tái phát lại.

Vũ Hoàng Kính híp mắt đầy nguy hiểm hạ giọng nói:

"Trần Túc, cậu đây là muốn đi bộ sao "

Trần Túc giật bắn người vội vàng lắc đầu liên tục:

“Không, không có. Thật sự không có mà, tôi định đi xe buýt, thật sự đi xe buýt lên huyện.”

Trần Vân đưa tay che miệng để không phát ra tiếng cười, nhìn con trai nhỏ của mình chỉ bởi một câu nói của con rể mà sợ hãi như vậy trông cực kỳ buồn cười. Tuy nhiên bà không can thiệp vào mà thậm chí bà càng mong Vũ Hoàng Kính có thể quản thúc được đứa con cứng đầu này, ít nhất anh có thể khiến cho cậu yêu thương bản thân hơn.

Bình Luận (0)
Comment