Trần Vân đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng gọi, bà ngước đầu lên nhìn thì thấy Trần Túc đang đứng trước cửa nhà bếp, cậu nhìn bà đầy vẻ tự trách.
Bà cười nhìn cậu sau đó vẫy tay nói:
“À về rồi à. Mau mau đến đây ăn cơm.”
Trần Túc nhanh chóng đi vào cậu đi đến tủ chén lấy chén đũa cho mình rồi ngồi vào bàn ăn. Hai tháng dưỡng thương chỉ mới trôi qua nhưng dường như đã qua rất lâu rồi, cả hai người đều cảm thấy xúc động khi ngồi cùng bàn ăn với nhau như thế này.
Trần Vân cầm lấy chén của cậu rồi bới cơm đưa qua, bà mỉm cười hỏi:
“Thế nào rồi, con có tìm được việc nào ân ý hay không.”
“Dạ không ạ, con nghĩ chắc phải tìm cách khác thôi.”
Trần Túc thở dài lắc đầu.
Trần Vân nghe vậy cũng hiểu, hiện tại việc làm thật sự không dễ xin huống hồ công việc còn phải có giờ giấc tương ứng để có thể chạy về nhà. Bà suy nghĩ một lúc sau đó gợi ý:
“Hay là con hỏi Kính Kính xem có đất trồng nào không hoặc đất ruộng cũng được. Mẹ con chúng ta cùng nhau làm như vậy cũng có thể ra huyện bán kiếm tiền.”
Trần Túc nghe vậy thì bừng tỉnh, hình như có thể làm vậy. Dù sao cậu cũng là dân thôn, công việc như làm ruộng trồng cây nuôi cá này không phải chưa từng làm. Hiện tại cậu vẫn là một đứa nhỏ vừa thành niên chưa lâu nếu như không thể kiếm việc ân ý thì chẳng bằng làm lại công việc cũ trước kia.
Không chỉ có thể làm ruộng, mà cậu có thể nhận thêm vài công việc chân tay trong thôn để kiếm thêm thu nhập. Nếu như Vũ Hoàng Kính thật sự có ruộng vườn thì việc nạp thuế cũng phải một khoản tiền khá nhiều.
Cậu cảm thấy việc này rất tốt vì vậy gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
“Vậy con sẽ hỏi anh ấy, nếu có đất vườn thì chúng ta chồng cây ăn quả, nếu là đất ruộng thì có thể trồng lúa trồng ngô.”
Trần Vân mỉm cười nói thêm vào:
“Chúng ta còn có thể trồng rau, nếu như ruộng tốt thì có khi sẽ có ốc. Hồi bé con rất thích ra ruộng lụm mấy con ốc về để ăn.”
Trần Túc nghe vậy thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cảm thấy hợp lý. Cậu cảm thấy có thể nhập vào thân xác này là do hai người khá giống nhau, nếu như là sở thích giống nhau hay tính cách giống nhau cũng không phải quá khó hiểu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện sau khi dọn dẹp xong thì Trần Vân cũng lên phòng nghỉ ngơi. Mặc dù đề nghị này của mẹ Vân rất khả thi nhưng Trần Túc lại cảm thấy lo lắng, đã ở nhờ người khác còn hỏi mượn đồ của người khác thì thật sự không tốt cho lắm, nhưng hai mẹ con tay không có tiền thì làm sao có thể mua một mảnh ruộng. MAặc dù rất kỳ cục nhưng cậu vẫn quyết định mặt dày mảy dạn mà đi mượn.
Chỉ cần kiếm đủ một khoản tiền có thể mua xe đẩy nhỏ thì cậu sẽ chuyển sang bán bánh trên xe đẩy, nhưng ruộng vườn cũng có thể chăm sóc để kiếm thêm thu nhập giúp đỡ chuyện nhà.
Suy nghĩ đến suy nghĩ đi Trần Túc vẫn quyết định lấy việc làm ruộng làm công việc chính, nếu muốn làm bánh thì cậu có thể trồng lúa mì đi như vậy có thể bớt một khoảng tiền mua bột mì mà chỉ tốn chút sức để tự tạo ra bột mì làm bánh.
Ngồi không cực kỳ chán Trần Túc quyết định tiếp tục lấy sách trong phòng sách rồi bật đèn điện nhỏ được để trên bàn ở nhà chính ngồi đọc. Bởi vì lần này cậu có việc hỏi nên khi gần mười giờ không vội lên phòng trước mà vẫn tiếp tục ngồi trên ghế mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay.
Mười giờ tối cửa nhà vang lên tiếng chìa khóa, cánh cửa chậm rãi mở ra người đàn ông vẻ mặt đầy mệt mỏi bước vào.
Trần Túc nghe thấy tiếng động liền dời mắt khỏi quyển sách mà nhìn lên. Cậu nhìn anh đi đến gần thì mỉm cười nói:
“Mừng anh về nhà.”
Vũ Hoàng Kính nhìn thấy Trần Túc cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, anh gật đầu đáp lại:
“Tôi về rồi.”
Sau đó anh đi lại ngồi bên cạnh cậu rồi hỏi:
“Sao vẫn chưa ngủ, ngày mai không phải đi lên huyện nữa à.”
Trần Túc lắc đầu:
“Không lên nữa. Tôi không thể tìm được việc để đáp ứng yêu cầu của bản thân.”
Rồi nghiêm túc nhìn Vũ Hoàng Kính:
“Tôi muốn nhờ anh một chuyện.”
Vũ Hoàng Kính:
Chuyện gì."
“Anh có đất ruộng không, đất vườn cũng có thể. Tôi muốn trồng thứ gì đó sau đó đem lên huyện bán.”
Trần Túc thấp thỏm hỏi.
Vũ Hoàng Kính khó hiểu nhìn đứa nhỏ đang bất an trước mặt, anh không ngờ thứ mà cậu muốn hỏi lại là chuyện này, cứ tưởng cậu sẽ nhờ anh kiếm giúp cậu một công việc nào ngờ cậu lại muốn làm ruộng, một công việc cần rất nhiều sức khỏe cũng là công việc cực nhọc nhất.
Một quý công tử giống như anh tuy không khinh thường công việc này mà còn cảm thấy khâm phục tuy nhiên anh cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ làm công việc này.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Vũ Hoàng Kính vẫn gật đầu trả lời:
“Có, trước đây ông tôi mua rất nhiều đất ở nơi này, nếu cậu muốn làm thì tôi sẽ dẫn cậu đi xem.”
Trần Túc vui mừng hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh:
“Thật sao, cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để nộp thuế.”
Vũ Hoàng Kình buốn cười đưa tay xoa nhẹ đầu cậu:
Không cần như vậy đâu, cậu chỉ cần kiếm tiền để bản thân tự sài là được. Thứ gì tiết kiệm thì tiết kiệm nhưng có vài chuyện không phải cứ tiết kiệm là tốt đâu."
Trần Túc lúc này cực kỳ vui vẻ nên hoàn toàn không để ý nghe Vũ Hoàng Kính đang nói gì, cậu chỉ vội vàng gật đầu sau đó mỉm cười với anh.
“Chúng ta lên phòng ngủ thôi, không còn sớm nữa.”
Vũ Hoàng Kính biết Trần Túc không để ý đến lời nói của anh nhưng cũng không cảm thấy tức giận, anh đưa tay tắt đèn điện nhỏ rồi đứng dậy dẫn đầu đi lên cầu thang. Căn nhà tối đen nhưng hoàn toàn không khiến hai người gặp bất kỳ trở ngại nào khi về phòng.
Một đêm ngon giấc.