Sự xuất hiện của Trần Nghị hoàn toàn không khơi dậy một chút xích mích nào bên trong già đình mà tình cảm của Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính càng bước thêm một giai đoạn mới, sợi dây cuối cùng ngăn cản mối quan hệ của hai người đã hoàn toàn biến mất.
Sáng hôm sau khi Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính dùng bữa xong liền tiếp tục rời khỏi nhà, ngày hôm qua sau khi anh nhận được tin báo liền nhanh chóng chạy về còn chưa lựa xong cửa hàng, đã quyết định sẽ mở một tiệm bánh gần công ty thì anh phải tìm được một nơi thật tốt cho cậu.
Trần Túc không quá gắp gáp nhưng Vũ Hoàng Kính lại muốn khi mình đi làm thì có cậu đi cùng sau đó khi ra về thì anh cùng cậu có thể về cùng nhau, hơn nữa mỗi khi anh ở công ty thì có thể chạy đến tìm cậu bất cứ lúc nào hoặc cậu có thể chạy đến tìm anh.
Ngày hôm qua hai người tìm những nơi khá gần công ty, cũng có vài căn cả hai khá là ưng ý nhưng bởi vì có chuyện xảy ra đột xuất nên chưa thể bàn bạc được với chủ của cửa hàng đó. Nếu như hôm nay có thể bàn bạc được với mức giá tốt thì hai người sẽ chốt luôn một cửa hàng không cần thiết phải tiếp tục đi tìm.
Công ty của Vũ gia nằm ở trung tâm sầm uất, xung quanh có rất nhiều cửa hàng mà xe cộ chạy trên đường cũng cực kỳ tấp nập, phải nói có thể có một công ty được xây dựng ở nơi này phải tiêu hao một khoảng tiền cao như thế nào, vì vậy mặt bằng cửa hàng xung quanh cũng không thể nào rẻ được, tuy giá thế nào Vũ Hoàng Kính cũng có thể mua nếu như thật sự thích hợp nhưng Trần Túc chắc chắn sẽ không để anh tiêu sài phùng phí cho dù biết anh thật sự không nghèo nhưng cậu vẫn sẽ ngăn chặn việc anh sài một số tiền lớn chỉ để mua một mảnh đât cho mình.
Đối với cậu mở một tiệm bánh chính là giấc mơ của đời trước tuy nhiên nó không phải là cái cớ để anh tiêu sài cho cậu bằng không cậu thà mua một chiếc xe nhỏ để bán dọc đường.
Sống cùng nhau năm năm Vũ Hoàng Kính cũng phần nào hiểu về tính tình của Trần Túc, cho dù là trước đây khi chưa thổ lộ tình cảm với nhau hay là hiện tại đã cùng nhau xác định quan hệ thì vấn đề về tiền bạc vẫn là thứ cậu để ý nhất, tiết kiệm không phải là thói xấu mà cậu cũng không phải thật sự là người keo kiệt vì vậy trong việc quản lý tiền bạc anh khá vui lòng để cậu quản lý.
Hôm này hai người rời đi từ sáng sớm, ngày thứ ba đến thành phố Trần Túc muốn dẫn mẹ mình đi thăm thú xung quanh vì vậy đã cùng Vũ Hoàng Kính thương lượng, dù sao anh cũng quyết định ở ẩn vài ngày cho đến ngày đi dự tiệc mừng thọ của Hồ gia thì anh sẽ không xuất hiện. Nếu cả hai đều có thời gian vậy không bằng dẫn theo Trần Vân đi chơi khắp nơi.
Một người phụ nữ nông thôn như Trần Vân nếu không thể làm gì mà còn không thể ra ngoài thì không biết sẽ thến ào, Trần Túc đau lòng mẹ mình vì vậy cậu muốn dẫn bà đi thật nhiều nơi để thăm thú, sau đó nếu tiệm bánh của mình mở ra thì cậu có thể để bà làm bà chủ chỉ ngồi ở quầy thanh toán mà thu tiền. Truyện Trinh Thám
Hai người mất hai tiếng đồng hồ để cùng ông chủ của cửa hàng bên cạnh công ty, gia đình ông chủ này muốn về quê sinh sống vì vậy quyết định bán cửa hàng này. Mặt bằng của cửa hàng này rất tốt nếu thật sự kinh doanh thì không thể nào không có khách hàng trừ khi món ăn quá dở hoặc chủ quán không phải người thành thật mà thôi.
Sau một hồi trả giá cũng như huyết phục cuối cùng ông chủ cửa hàng cũng đã lấy một giá tiền hữu nghị cho hai người, mặc dù đối với Trần Túc giá tiền này thực sự không thể tưởng nỗi, cả đời cậu còn chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế nói gì đến việc tiêu sài nó. Tuy nhiên nhìn thấy sự tự tin trong mắt Vũ Hoàng Kính thì cậu lại biết được giá cả mà ông chủ đưa ra đã là giá tốt nhất cho mặt bằng của cửa hàng này rồi.
Cuối cùng Vũ Hoàng Kính gọi một người đến để hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhà sang tên còn anh thì chở Trần Túc về nhà đón Trần Vân.
Thành phố A là một thành phố lớn vì vậy cũng có khá nhiều địa điểm để vui chơi, nhưng Trần Vân đã có tuổi vì vậy bọn họ chở bà đến những nơi có cảnh đẹp hoặc là những ngôi chùa lớn. Sau khi đưa bà đến những nơi tham quan ba người lại chạy ra ngoại ô tìm một suối nước nóng vắng vẻ để cùng nhau thư giản.
Một ngày của ba mẹ con trôi qua tương đối dài nhưng lại khá vui vẻ, Trần Vân lần đầu trong đời được đi đến những nơi vui vẻ như vậy liền không khỏi hai mắt rưng rưng, nếu chồng bà vẫn còn thì một nhà bọn họ càng thêm vui vẻ. Tuy nhiên đây đã là một giấc mơ hạnh phúc của bà không thể cầu mong gì hơn nữa, mẹ con bà thật sự may mắn khi gặp Vũ Hoàng Kính, nếu như không phải anh thì có lẽ cuộc sống của cả hai không thể trôi qua một cách tốt đẹp giống như hiện tại…
Tám giờ tối ba người liền trở về nhà, vừa hay khi Vũ Hoàng Kình đi đỗ xe thì một chiếc xe khác chạy đến, một chàng trai khá trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trần Túc đang chuẩn bị đóng cổng liền vội vàng ngăn lại:
“Này chờ đã.”
Trần Túc dừng tay nghi hoặc nhìn chàng trai đang đi đến gần, cậu đứng chặn cổng hỏi:
“Cậu là ai?”
Chàng trai hai mắt tràn đầy địch ý cùng đánh già mà nhìn Trần Túc từ trên xuống dưới, thấy cậu đứng chắn cổng không để mình vào thì cậu ta liền tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói:
“Tôi là người của cậu Vũ.”
“Người của cậu Vũ?”
Trần Túc nghi hoặc mà lập lại sua đó cậu bình tĩnh mà lắc đầu:
“Chồng tôi không biết cậu, nếu cậu không nói thật thì mời rời đi.”
Nói xong cậu lùi bước rồi khép cổng rào lại.
Chàng trai thấy vậy liền không khỏi đưa tay ra đẩy cổng không để cậu đóng cửa, sau đó cậu ta tức giận nói:
“Đồ nhà quê mày đây là thái độ gì. Tao chính là người bên cạnh cậu nhỏ của anh Kính, mày có tin tao bảo cậu nhỏ kêu anh Kính đuổi mày đi không.”
Trần Túc nghe xong thì rõ, đây dường như là người quen của cậu nhỏ, với thái độ này cuậ có thể khẳng định được người con trai này đang ngấp nghé chồng mình. Với tư cách là chủ nhân của căn nhà cậu quyết định ra dáng chủ nhân.
Nghĩ vậy Trần Túc liền đưa tay chóng nạnh, hai mắt mở to muốn đưa tay lên mắng người nhưng cậu còn chưa kịp đưa tay lên chỉ vào người đối diện thì một giọng nòi lạnh lùng cắt ngang:
“Tôi không tin, nếu cậu có gan cứ việc nói với cậu nhỏ của tôi còn không thì cút.”
Vũ Hoàng Kính vừa từ gara đi ra liền nghe thấy giọng nói đanh đá của người khác, nghe thấy người đó dùng cậu nhỏ của mình để uy hiếp vợ nhỏ của mình liền lạnh lùng đáp lại. Sau khi nhìn khuôn mặt căng cứng của kẻ bên ngoài cổng anh liền dời mắt nhìn vợ nhỏ đang chống hông của mình không khỏi cảm thấy Trần Túc thật quá đáng yêu.
“Anh Kính…”
Chàng trai không khỏi lắp bắp gọi, cậu ta không ngờ được Vũ Hoàng Kính sẽ nói chuyện như vậy với mình, dù gì cậu ta cũng là trợ lý mà cậu nhỏ Vũ gia đưa đến cho anh, nhưng anh lại vì một kẻ quê mùa kia mà bảo cậu ta cút. Không cam tâm cậu ta không cam tâm.
“Đừng gọi tôi như thân quen như thế. Lâm Quý cậu nên nhớ bổn phận của mình là gì.”
Vũ Hoàng Kính lạnh lùng nói sau đó anh cười lạnh một tiếng:
“Mà không, hiện tại có lẽ thân phận trợ lý kia của cậu cũng không còn, tôi sẽ phái người đưa cậu về bên cậu nhỏ để cậu nhỏ tự định đoạt.”
Nói rồi anh vẫy vẫy tay, hai người bảo vệ từ phái xa chạy đến túm lấy Lâm Quý rồi nhanh chóng biến mất trước mặt hai người. Hành động quá nhanh khiến Lâm Quý không kịp phản ứng, đến khi cậu ta hoàn hồn thì đã bị nhét vào xe sau đó chiếc xe chạy đi mất.
Trần Túc ngơ ngác nhìn một loạt hành động nước chảy mây trôi của Vũ Hoàng Kính mà không kịp phản ứng, cho đến khi anh đưa tay ôm eo cậu kéo vào lòng thì cậu mới hoàn hồn mà nhỏ giọng hỏi:
“Không sao chứ, người ta là người của cậu nhỏ đó anh làm vậy cậu nhỏ sẽ không giận chứ.”
Vũ Hoàng Kính buồn cười nhìn cậu rồi hôn nhẹ lên miệng nhỏ đang không ngừng mở ra đóng vào của cậu, cho đến khi thấy cậu không thể thở được thì mới buông môi cậu ra rồi thì thầm vào tai cậu:
“Túc Túc anh muốn…”
Trần Túc nghe vậy liền đỏ mặt sau đó run rẩy xô Vũ Hoàng Kính ra.
Vũ Hoàng Kính thuận thế mà buông cậu ra sau đó nhìn cậu chậm chạp chạy vào trong nhà với khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu cháy.