Trần Túc không ở lại công ty quá lâu, sau khi dùng bữa cùng Vũ Hoàng Kính cậu liền tạm biệt anh rồi quay trở lại cửa tiệm của mình.
Bây giờ cũng không còn sớm, khi Trần Túc cùng chú Phong gọi người đến làm lại cả tiệm thì đã không còn kịp giờ để nhìn những bản màu sắc trang trí tường cùng lát gạch nữa rồi. Nhưng cậu cũng không thất vọng dù sao việc mở một tiệm bánh cũng phải mất rất nhiều thời gian để trang trí lại hết, hơn nữa cậu còn phải lựa chọn kỷ càng những vật trang trí cho tiệm để có thể thu hút khách.
Tám giờ tối khi những người thợ đã rời đi một m ình Trần Túc đứng trong tiệm ngắm nhìn những nơi vừa được sữa chữa tạm thời, tuy hiện tại chẳng có chút gì đẹp mắt nhưng đối với cậu thì đây chẳng khác nào là một giấc mơ. Một gia đình thuộc về cậu, một cửa tiệm thuộc về cậu, một tình yêu thuộc về cậu, cho dù đã sống ở hai thế giới nhưng có lẽ thế giới thứ hai này mới thật sự là thế giới cho cậu sự hạnh phúc.
“Túc Túc.”
Trong lúc Trần Túc ngẩn người thì nghe thấy tiếng gọi của Vũ Hoàng Kính, cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì có một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau sau đó bên má cảm nhận được một sự mềm mại.
“Anh xong việc rồi à.”
Trần Túc không phản khán mà hơi ngã người về sau dựa vào lòng ngực rắn chắc nhưng cực kỳ ấm áp của anh.
“Chưa xong. Nhưng ngày mai anh có thể tiếp tục.”
Vũ Hoàng Kính cười khẽ càng ôm chặt cậu, khi nãy anh đi đến cửa nhìn thấy cậu ngẩn người đứng bên trong liền không hiểu sao mà cảm thấy lo lắng, vì vậy không một chút chần chờ anh liền gọi tên cậu sau đó đi đến ôm lấy cậu.
“Vậy về nhà thôi.”
“Được.”
Vũ Hoàng Kính buông Trần Túc ra sau đó luồn tay nắm lấy bàn tay cậu rồi kéo cậu rời khỏi tiệm, chú Phong đứng bên ngoài nhìn hai người rồi mỉm cười lên tiếng:
“Tôi sẽ chạy xe về sau.”
“Làm phiền chú.”
Trần Túc ngại ngùng nói, rõ ràng lúc đi là cậu cùng ông đi nhưng khi về lại chạy theo Vũ Hoàng Kính.
“Không phiền, không phiền.”
Chú Phong xua xua tay rồi xoay người đi đến cửa khóa lại cửa tiệm.
Trần Túc được Vũ Hoàng Kính kéo tay đi đến chiếc xe mà chú Đường đang đậu cách tiệm năm bước chân.
Khi hai người trở về nhà thì Trần Vân cùng thím Qua đã trở về phòng ngủ, người lớn tuổi thường hay ngủ sớm vì vậy hai người vào nhà cũng không làm ồn mà cùng nhau trở về phòng, sau khi thay phiên nhau tắm rửa thì nằm trên giường.
Vũ Hoàng Kính nghiêng người đưa tay kéo Trần Túc vào lòng, anh đặt lên trán cậu một nụ hôn sau đó thì thầm:
“Túc Túc để sau khi tôi trả thù cho gia đình thì chúng ta kết hôn nhé.”
Trần Túc nghe vậy thì nghi hoặc:
“Không phải em cùng anh đã đăng ký rồi sao, không cần phải tốn kém nhiều.”
“Không được, đăng ký là một chuyện còn tổ chức kết hôn lại là chuyện khác.”
Nói rồi Vũ Hoàng Kính mím môi:
“Là tôi khiến em ủy khuất, đáng lẽ khi đăng ký kết hôn chúng ta phải tổ chức buổi lễ thật long trọng để cho tất cả bọn họ đều biết em là bạn đời của tôi.”
Trần Túc nhìn anh sau đó vui vẻ nói:
“Kính Kính em thật sự đã hạnh phúc lắm rồi, không cần phải như vậy đâu. Được gặp anh chính là may mắn cả đời này của em.”
Vũ Hoàng Kính nhìn khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của Trần Túc liền không kiềm lòng được mà cúi đầu ngậm lấy bờ môi đỏ hồng mộng nước của cậu sau đó mạnh mẽ mà công thành cướp đoạt.
Cho dù đây không phải là lần đầu hôn môi như thế này nhưng Trần Túc vẫn không biết làm thế nào để hô hấp, cậu bị Vũ Hoàng Kính hôn đến nổi xuýt thì nghẹt thở mà bắt đầu vùng vẫy, may mắn khi khoang miệng cậu không còn chút dưỡng khí nào thì anh đã buông cậu ra.
Hơi thở của anh ồ ồ đầy sự kiềm nén sau đó anh thở dài hai mắt tỏ vẻ bắt đắt dĩ mà nhìn cậu đang không ngừng hấp thụ dưỡng khí:
“Đồ ngốc sao em không thở bằng mũi.”
“Em… Em… Không… Biết.”
Trần Túc khó khăn đáp lại hai mắt cậu ngập nước nhìn anh.
Vũ Hoàng Kính nhìn cậu như thế liền cảm thấy cả người nóng rực, anh muốn tiếp tục bắt nạt cậu để cậu khóc lóc mà gọi tên anh, nhưng hiện tại anh không thể làm như thế, anh đã quyết định phải đợi đến khi cả hai tổ chức hôn lễ thì khi đó mới là đêm động phòng của bọn họ.
Trong lòng h@m muốn nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm nén được, cuối cùng anh chỉ thở dài hôn mạnh vào môi Trần Túc sau đó ôm cậu vào lòng rồi nhỏ giọng dỗ giành:
“Em đừng câu dẫn tôi nữa. Ngủ đi ngày mai chúng ta phải bận rộn lắm đấy.”
“Được.”
Trần Túc ồ ồ đáp lại.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hơi thở từ từ nhịp nhàng sau đó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi Trần Túc tỉnh dậy thì trong phòng chỉ còn một mình cậu, cậu ngồi dậy nhìn sang đồng hồ để trên kệ đầu giường thì thấy đã tám giờ. Không ngờ hôm nay cậu lại ngủ ngon đến như vậy, đến nỗi thói quen dậy sớm cũng không còn cách nào duy trì.
Trần Túc cảm thấy bản thân càng lúc càng xa đọa, đúng là một khi đã sung sướng thì sẽ không còn nhớ chút gì đến những cực khổ của trước đây.