Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 84

Cả ngày hôm nay Trần Túc cùng Trần Vân, thím Qua dạo một vòng trong siêu thị, sau khi mua bánh, mức cùng kẹo thì không mua nữa. Thịt cùng những món ăn khổ qua không vội mua, đến hai mươi chín hoặc ba mươi mua cũng không muộn.

Mấy ngày trước Trần Vân cùng thím Qua đã làm củ kiệu, củ cải ngâm, đến cả bánh tét cũng đã đặt người ta làm chỉ đợi khi có thì giao tới.

Sau khi về nhà Trần Túc lại cùng chú Phong chạy ra chợ, chú Phong muốn chưng cây mai lớn trong nhà, còn có bốn chậu nhỏ đủ màu sắc ở sân vườn, như vậy mới có không khí đón Tết.

Tuy không rành về mai nhưng Trần Túc vẫn chạy theo chú Phong cùng nhau mua, nhìn chợ tết đông đúc vui vẻ cậu không khỏi cảm thán số phận đúng là khó lường.

Nếu như cậu vẫn sống như kiếp trước thì đừng nói đón Tết, đến cả không khí Tết như thế nào cậu còn không cảm nhận được, bởi vì cần tiền cậu chưa từng rời khỏi công ty đi ra ngoài nhìn xem sự nhộn nhịp mỗi dịp Tết là như thế nào, đâm đầu vào công việc từ hai mươi ba đến mùng sáu Tết cậu mới ngước mắt lên nhìn dư âm của người khác.

Nụ cười mỗi dịp Tết thật sự khắc sau trong lòng cậu, tuy cậu không thể có một cái Tết như người khác nhưng nhìn họ vui vẻ cậu cũng cảm thấy thật sung sướng.

Trần Túc vừa nghĩ vừa nhìn ngắm khắp nơi, kể từ khi đến nơi này cậu đã không còn nhìn người khác mà vui vẻ theo nữa rồi, cậu cũng đã có một cái Tết đúng nghĩa, một cái Tết đoàn viên cùng hạnh phúc.


Hai chú cháu đi dạo với nhau, từ lúc trời còn sáng đến khi tối mịt, đèn đường cũng thắp lên thì mới chọn được đồ như ý, mà những thứ này cũng là do chú Phong chọn chứ Trần Túc hoàn toàn không biết gì, cậu nhìn những sợi dây đỏ đỏ vàng vàng muôn hình muôn dạng được treo lủng lẳng thì không khỏi nghĩ những thứ này cũng thật tinh sảo.

Cây mai mà chú Phong chọn khá to nếu treo những thứ này lên chẳng khác nào như muối bỏ biển, thôi thì tìm những đồ trang trí to to để treo cho có không khí là được.

Sau khi nói ra địa chỉ nhà để người ta đem đồ đến, hai người cũng chậm chạp về đến nhà.

Vũ Hoàng Kính đã về từ lúc năm giờ khi nghe Trần Vân nói Trần Túc đi cùng chú Phong lựa cây mai thì không khỏi buồn bực, hôm nay sau khi làm xong hết mọi việc anh liền gấp gáp trở về gặp cậu, vậy mà về đến nhà lại chẳng thấy người đâu.

Cả một ngày không thể gặp Trần Túc khiến Vũ Hoàng Kính không chút nào vui vẻ, nhân viên trong công ty cả ngày hôm nay đều phải lo lắng sợ hãi.

Ngồi trong phòng khách vừa xem tin tức trên ti vi vừa chờ người về, đến bảy giờ tối cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe.

Vũ Hoàng Kính nhanh chóng đứng dậy chạy ra cửa đón người.

Trần Túc vừa đi đến cửa thì nhìn thấy cánh cửa mở ra, người mở cửa khuôn mặt đầy ủy khuất mà nhìn chằm chằm cậu. Cậu buồn cười nói:

“Chủ tịch Kính Kính, ngài có thể trở lại như trước không, cái biểu cảm lạnh lùng thường ngày của ngài đâu mất rồi.”

Vũ Hoàng Kính nghe cậu đùa giỡn càng thêm buồn bực, anh không nói hai lời kéo cậu vào nhà sau đó đi đến ghế sô pha trong phòng khách đẩy cậu ngồi xuống.

Anh quỳ hai chân xuống thảm, đối diện với Trần Túc rồi nghiêm túc hỏi:

“Túc Túc, có phải em chê tôi phiền hay không. Có phải em không con yêu tôi nữa rồi.”


Trần Túc dở khóc dở cười mà đưa tay lên vỗ nhẹ trán anh:

“Suy nghĩ linh tinh gì đó. Em chỉ là muốn đi mua đồ mà thôi, anh mỗi ngày đều kéo em đến công ty thật sự rất chán đó.”

Nói xong cậu đưa tay nắm lấy cánh tay anh rồi kéo anh lên.

Vũ Hoàng Kính theo sức lực của Trần Túc mà đứng dậy sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu vòng tay ôm lấy eo cậu:

“Tối nay em không được ngủ nơi khác nữa.”

Trần Túc gật đầu:

“Em cũng không định ngủ phòng khác nữa, tối hôm qua ngủ không ngon chút nào.”

Vũ Hoàng Kính mỉm cười càng siết chặt vòng tay.

Trong lúc hai người ôm nhau tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cắt đứt không khí êm dịu này. Vũ Hoàng Kính bực bội không thôi, anh buông một tay ra sau đó cầm điện thoại trên bàn nhìn tên.


Thấy người gọi đến chính là luật sư anh thuê thì mới bắt máy:

“Alo.”

Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính nghe điện thoại, ngoại trừ lời nói của anh thì giọng nói bên kia đầu dây đang nói về chuyện gì cậu đều không nghe rõ. Âm thanh của người bên kia đúng là rất nhỏ, khó khiến người khác nghe lén, một người chuyên nghiệp.

Vũ Hoàng Kính cũng không nghe điện thoại quá lâu, sau khi tạm biệt người kia anh liền cúp máy, bỏ điện thoại lên bàn anh bắt đầu trầm tư.

Trần Túc nhìn anh chằm chằm cũng không lên tiếng quấy rầy suy nghĩ của anh, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì trong lòng cảm thấy bất an không thôi.

Mười phút trôi qua cuối cùng Vũ Hoàng Kính cũng ngẩn đầu nhìn Trần Túc, vòng tay anh ôm cậu kéo cậu dựa vào người mình anh mới nhỏ giọng hỏi:

Túc Túc, ngày mai em ra nước ngoài cùng anh được không."

Bình Luận (0)
Comment