Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Năm Tuổi

Chương 13

Chương 13. Cao trung

Tác giả: Tang Vô Kỳ

Edit: Left Dimple

Hai người trở về nước một ngày trước khi có thành tích.

Bên trong biệt thự nhà họ Mạnh.

Ông nội Mạnh: "Đừng nóng vội, còn 10 phút nữa. ”

Mẹ Mạnh: "Con trai đừng lo lắng. ”

Ba Mạnh: "Đúng vậy, lần này thi không được, còn có lần sau. ”

Mẹ Mạnh đánh vào tay ba Mạnh: "Nói cái gì, con trai tui thi rất tốt, không phải là một tên học tra. ”

Mạnh Thương buồn cười nhìn người trong nhà.

"Ba mẹ làm sao thế cứ có cảm giác hai người còn khẩn trương hơn cả con, con cam đoan có thể học ở tam trung.” Mạnh Thương ngồi trước máy tính chuẩn bị nhập số chứng chỉ dự thi.

Điểm trung bình của bọn họ là 50 điểm thể thao là 710, chỉ cần thi năm trăm điểm cậu có thể vào tam trung, điểm trúng tuyển thấp nhất của nhị trung cũng khoảng 600 điểm, mà muốn thi vào cũng phải trên 600.

Mười hai giờ, Mạnh Thương bấm vào điểm truy cập điểm số, một nhà lo lắng nhìn máy tính.

"Aaa, được rồiiii, được 620. Có thể vào nhị trung. "Mẹ Mạnh cao hứng nhảy dựng lên.

Ông nội Mạnh và ba Mạnh đều là vẻ mặt vui mừng, không hổ là cháu trai của ông, không hổ là con trai hắn.

Mạnh Thương gắp không chờ nổi muốn đem tin tức tốt này nói cho Vân Lâm, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Vân Lâm.

"Thương Thương, thi thế nào." Mới kết nối liền nghe được Vân Lâm hỏi.

“620, anh thì sao.” Mạnh Thương trong lời nói không che giấu được cao hứng.

“Thương Thương thật giỏi, vậy chúng ta đi nhị trung rồi, thành tích của em có thể lên nhị trung." Vân Lâm cũng thay Mạnh Thương cao hứng

"Được rồi, rốt cuộc anh thi được bao nhiêu điểm."

"Ngươi lập tức sẽ biết." Vân Lâm bỗng nhiên nói câu thật bí hiểm.

"Không nói thì quên đi."

"Em vào nhóm lớp nhìn xem." Nghe Mạnh Thương hình như muốn tức giận, Vân Lâm vội vàng nói.

Vừa vào nhóm liền nhìn thấy spam của các bạn học.

Bạn cùng lớp 1: Không hổ danh là lớp trưởng, tôi chua

Bạn cùng lớp 2: Là trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh kỳ này rồi ah, chúc mừng chúc mừng

Bạn cùng lớp 3: Đại thần, làm sao cậu làm được thế, 702 điểm, chỉ thiếu có 8 điểm.

……

Nhìn cái thành tích này, Mạnh Thương cũng chua xót, đầu óc nam chính lớn lên làm sao mà tốt thế.

"Thương Thương, chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn, chúc mừng một chút được không." Trong tay rất lâu không có thanh âm, anh nghĩ là Mạnh Thương tức giận dỗ dành nói.

"Được, anh mời khách. Địa điểm tui chọn. "Nam chính mời khách ngốc hay sao hổng ăn.

"Được, ngày mai gặp."

Ngày hôm sau, Mạnh Thương mang theo Lâm Đại Đầu, còn có mấy bạn học khác trong lớp, tính toán hố nam chính một phen.

Bọn họ đi đến phòng nam chính đặt, nhìn thấy Vân Lâm đã chờ ở của, vội vàng chào hỏi.

Lâm Cảnh Nguyên ôm vai Vân Lâm: "Không tồi nha, huynh đệ, chỗ đắt tiền như vậy mà có thể được cậu hẹn trước, nghe nói nơi này một bữa cơm cũng mấy hơn chục vạn.”

Vân Lâm vỗ cái tay y ra: "Các cậu tùy tiện ăn, tiền mời khách tôi vẫn có."

Mạnh Thương nhìn anh: "Tui cảm thấy anh đến đây để kéo thù hận, tiền riêng của tui nhiều năm như vậy còn chưa đủ để anh mời một bữa cơm"

"Tiền của ta chính là tiền của Thương Thương, chúng ta không cần phân rõ ràng như vậy."

“Oa thật ác!” Lâm Cảnh Nguyên ở bên cạnh ồn ào.

“Đi đi mau, chỗ nào cũng có cậu được.” Mạnh Thương nghe mà lỗ tai đỏ lên, vội vàng đặt Lâm Cảnh Nguyên lên ghế, sợ y lại nói thêm một câu dọa người nữa.

Trong bữa cơm, các bạn học khác cũng không thèm để ý, đồng thời hiểu ra một sự thật bọn họ đến đây để làm bóng đèn.

Nhìn đi, lớp trưởng đại nhân của bọn họ một lúc thì lột tôm một lúc lại lột cua, một hồi đến nước một hồi lau miệng, đem Mạnh Thương của lớp bọn họ hầu hạ đến thoải mái, chính anh cũng không ăn được bao nhiêu.

"Làm sao vậy, các cậu ăn no rồi à." Mạnh Thương đã ăn no, nhìn Lâm Cảnh Nguyên cùng mấy người bạn học khác nhìn cậu kỳ quái hỏi.

“Chúng ta ăn cẩu lương đến no luôn rồi.” Vài người trăm miệng một lời nói.

Mạnh Thương trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Đừng nói bậy, chúng ta là tình huynh đệ ok. ”

"Dẹp dẹp ! Có huynh đệ nhà ai như vậy hông." Lại là trăm miệng một lời

"Không sao được rồi mà, Mạnh Thương cậu không cần giải thích, bọn này đều hiểu cả mà." Lâm Cảnh Nguyên ái muội nhìn hai người.

Mạnh Thương mặt đầy hắc tuyến, giải thích không được, cậu đành không giải thích, tùy tiện bọn họ hiểu lầm đi.

Ở cửa nhị trung, Mạnh Thương và Vân Lâm đã đến báo cáo từ sớm, vì đợi lát nữa bọn họ còn phải chuyển nhà.

Đúng vậy chuyển nhà, bọn họ muốn ở chung, bởi vì cách nhà có hơi xa, Mạnh Thương cảm thấy buổi sáng cậu không dậy nổi, còn không bằng ở lại trường học, mà Vân Lâm lại không muốn cậu ở cùng một chung với người khác, cho nên hai người quyết định thuê một căn phòng bên cạnh trường học.

Nộp học phí xong, hai người đi đến phòng cho thuê, hai phòng ngủ một sảnh còn có phòng bếp, phòng ở rất tốt, đồ đạc gì đó đều được Vân Lâm chuẩn bị xong, hôm nay chính là dẫn Mạnh Thương đến nhận phòng.

“Ể, anh phải làm cơm à?” Nhìn tủ lạnh toàn là đồ ăn Mạnh Thương nhịn không được hỏi.

"Ừm, dù sao gần trường học, nếu như không muốn đến căng tin thì anh nấu cơm, Thương Thương chờ ăn là được rồi."

"Vân Lâm, ann thật tốt, nếu là ai gả cho anh chắc chắn rất hạnh phúc." Mạnh Thương ngồi trên sô pha cảm thán.

"Thương Thương là cảm thấy ở cùng một chỗ với anh rất hạnh phúc sao." Vân Lâm trêu ghẹo.

"Đương nhiên hạnh phúc rồi, không ai hiền lành hơn anh"

Hai người dọn dẹp phòng một chút, đêm nay chuẩn bị vào ở, cơm nước xong hai người nằm trên sô pha xem TV.

Mới lên cao trung, mà hai người giống như đang sống cuộc sống vợ chồng già.

Bình Luận (0)
Comment