Edior: Băng Tâm
Vài ngày sau, Thanh Chanh bị công bố thôi học, Hướng San gặp tai nạn chết ở trường nên nhà trường phải gánh một phần trách nhiệm, đồng thời sẵn sàng bồi thường một khoản tiền tương ứng cho người nhà Hướng San.
Người nhà Thanh Chanh không có quá nhiều tình cảm với cô ta, thậm chí họ còn thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe tin Thanh Chanh sẽ không trở về nữa. Chuyện năm đó vợ chồng Thanh gia là đương sự nên cũng biết ít nhiều có liên quan đến Thanh Chanh, nhất là đôi khi Thanh Chanh nhìn họ bằng ánh mắt khiến họ phát hoảng.
Thanh gia nuôi con gái học đại học áp lực không nhỏ, mỗi tháng phải chi phí sinh hoạt, điều kiện gia đình không tốt, bọn họ còn phải nuôi con gái học đại học, có thể nghĩ là thực vất vả. Sau khi nghe những chuyện Thanh Chanh đã làm họ càng trở nên sợ hãi.
Trong không gian tối tăm, Thanh Chanh nhìn ánh trăng len lỏi chiếu qua khung cửa hẹp, cô ta đã bị nhốt ở đây mấy ngày rồi. Ban ngày bị bắt ra ngoài thẩm vấn, sau khi thẩm vấn lại trở về căn phòng này, mấy ngày nay cứ liên tục diễn ra như vậy, khiến cô ta thấy rất căng thẳng, mỗi ngày đều cảm giác bản thân sắp điên rồi.
Không ai nói chuyện với cô ta, bốn phía an tĩnh làm người ta sợ hãi hoảng loạn.
Bên ngoài, một đôi nam nữ ngồi trong văn phòng, vạch ra phương án xử lý Thanh Chanh.
Họ chính là hai người bắt Thanh Chanh đến đây, người nam tên là Ngô Vũ, năm nay 40 tuổi, ở bộ phận này đã lâu. Vẻ ngoài của không quá nổi bật, ngũ quan chỉ tính là bình thường, là loại diện mạo dễ dàng bị bỏ qua trong đám đông.
Người còn lại là Lưu Dao, năm nay hai mươi tám tuổi, tuy vẫn còn trẻ nhưng đã làm việc ở bộ phần này được 3 năm. Lưu Dao có vẻ ngoài trắng trẻo thanh tú, đúng chuẩn em gái nhà bên, thực dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm, thích hợp với việc làm công tác tư tưởng.
Trong cục không có nhiều người lắm, những người khác đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, khi cục cảnh sát báo tin thì nơi này chỉ có mỗi Ngô Vũ và Lưu Dao đến tiếp nhận.
Sau khi sắp xếp xong tài liệu Lưu Dao quay đầu nhìn về phía Ngô Vũ, chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước khi bắt Thanh Chanh có gặp một cô gái, Lưu Dao có linh cảm rằng cô bé kia không đơn giản, thậm chí có khả năng là lợi hại hơn cả bọn họ.
Nhưng tại sao họ lại chưa từng nghe qua có tồn tại một nhân vật trẻ tuổi lợi hại như vậy?
"Ngô ca, cô bé chúng ta gặp lần trước có lai lịch thế nào? Thoạt nhìn rất lợi hại, xem mấy vết thương trên người của Thanh Chanh là có thể nhìn ra cô bé đó là một hạt giống tốt, anh có muốn tôi thử tiếp cận, sau đó......" Đưa người tiến vào?
Ngô Vũ nghe Lưu Dao nói xong, trầm ngâm một lát, một hồi lâu mới mở miệng trả lời: "Tạm thời không cần, chuyện này trước mắt cử để sang một bên, chờ xử lý tốt chuyện của Thanh Chanh đã, ngày mai đội trưởng trở về, chuyện cô bé kia đến lúc đó tôi sẽ báo cáo, còn làm như thế nào thì cứ để đội trưởng an bài."
"Được thôi." Lưu Dao đáp lại cũng chẳng mấy bận tâm, cô đến bộ phận đã ba năm, nhưng là so với người khác cô vẫn là người mới, rốt cuộc cô là người cuối cùng bước vào bộ phận này, bởi vì kể từ khi cô tiến vào bộ phận này chưa từng có người mới nào đến.
- -----
Mấy ngày nay Tô Vệ Quốc đã phấn chấn trở lại, buổi tối không còn mơ thấy ác mộng, Thanh Chanh cũng không đến dây dưa, Tô Vệ Quốc cảm thấy không khí trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Chuyện này đều nhờ có chị dâu nhỏ, nếu không có Đường đồng học Tô Vệ Quốc nghĩ mình đã hẻo lâu rồi, cho nên phải cảm ơn chị dâu nhỏ, anh ta đã mua rất nhiều đồ đến Kinh đại để tỏ lòng biết ơn.
Không thể không thừa nhận, Tô Vệ Quốc tuy tính có chút chân hoa, nhưng vẻ ngoài xem như không tệ, vừa bước vào Kinh đại đã gây không ít chú ý. Bên cạnh Tô Vệ Quốc còn có An Ba bị kéo theo, hai tên này đều có vẻ ngoài ưa nhìn, một tên toàn thân là hàng hiệu đắc tiền, một người vừa thay ca đã bị kéo đi chưa kịp thay cảnh phục, phải nói là vô cùng thu hút ánh nhìn.
Lúc này vừa vặn là thời gian nghỉ trưa ở Kinh đại, Tô Vệ Quốc và An Ba có thể đi chỗ nào tìm người, đương nhiên là căn tin.
Đáng tiếc, hai người ở căn tin đợi hơn hai mươi phút cũng không thấy Đường Miên, tìm người hỏi Đường Miên ở đâu thì không ai biết.
Ở căn tin tìm không thấy người, Tô Vệ Quốc lại kéo An Ba dời trận địa đến dưới ký túc xá nữ, Tô Vệ Quốc không biết Đường Miên đã dọn đi, anh ta chỉ nhớ lúc trước Lệ Ngự có nói Đường Miên trọ ở ký túc xá.
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy người, Tô Vệ Quốc định rời đi thì một bóng người đột nhiên lọt vào tầm mắt của anh ta, mắt Tô Vệ Quốc sáng ngời, nhìn chằm chằm thân ảnh đang tới gần kia.
Khương Yên mới từ căn tin về, đột nhiên cảm giác có người nhìn chằm chằm cô quay lại nhìn.
Là hai người đàn ông lạ mặt, trong đó có một người cứ nhìn cô mãi.
Tô Vệ Quốc hôm nay ăn mặc khá chỉn chu, dù sao cũng là tới cảm tạ Đường Miên, nhưng mà hết thảy giờ phút này trong mắt Khương Yên chính là nhân mô cẩu dạng, đặc biệt là đối phương cứ nhìn chằm chằm khiến Khương Yên cảm thấy như mình là một khúc xương còn tên kia chẳng khác gì một con chó.
Tô Vệ Quốc lớn lên đẹp, nhưng mà không khéo, vẻ ngoài của anh ta thuộc loại cô ăn không vô, Khương Yên ghét nhất chính là những tên hoa hoa công tử, Tô Vệ Quốc vừa hay lại là một hoa hoa đại thiếu.
Khương Yên mở to hai mắt trừng Tô Vệ Quốc, cô tự nhận biểu cảm của mình thực hung ác.
Tô Vệ Quốc bị trừng không chỉ không tức giận còn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trong mắt anh ta thì dáng vẻ hung hăng của cô thật đáng yêu.
Không ai biết, kỳ thật Tô Vệ Quốc là loli con, với vẻ ngoài đáng yêu của cô anh ta căn bản không có sức chống cự.
Tô Vệ Quốc cúi người nhìn sang bên cạnh An Ba, nhỏ giọng nói: "An Ba, cô bé đó có phải là đang nhìn tôi không?"
An Ba trực tiếp cho Tô Vệ Quốc một ánh mắt xem thường, đối với Tô đại thần kinh kia An Ba không muốn nhắc nhở.
Cô ấy rõ ràng là đang trừng tên ngốc này, mắt Tô Vệ Quốc chắc là có vấn đề đi?!
Tô Vệ Quốc không nhìn thấy An Ba xem thường, lại lần nữa mở miệng nói: "An Ba, cậu đứng đây, tôi qua đó hỏi."
"Cậu qua đó hỏi cái gì?"
"Tất nhiên là hỏi tìm Đường Miên, không chừng cô bé đó có quen với Đường Miên? Tôi qua đó hỏi, cậu đứng đây đợi đi." Thực chất là Tô Vệ Quốc sợ An Ba mặc cảnh phục làm phân tán sự chú ý của cô bé, khiến cô không cảm giác được mị lực nam tính của anh ta.
Khương Yên thấy Tô Vệ Quốc đi đến thì sầm mặt, đợi khi Tô Vệ Quốc đến trước mặt cô mới lộ ra tươi cười, đưa mắt nhìn chằm chằm anh ta.
Tô Vệ Quốc bị cô nhìn chằm chằm, hai mắt phát sáng nhìn lại, sau đó hắng giọng nói: "Xin chào, tôi là Tô Vệ Quốc, có thể biết đồng học tên gì được không?"
"Không thể." Khương Yên đen mặt đáp hai chữ.
Tô Vệ Quốc nghe thấy Khương Yên trả lời sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cười đáp lại: "Ha ha, đồng học em rất thú vị, thật ra tôi không phải người xấu, em xem, bên kia là bạn của tôi, cậu ta là cảnh sát, nếu tôi là người xấu sao có thể cùng cảnh sát đến đây em nói có phải không? Tôi đến đây để tìm người, đồng học em có thể giúp tôi không?"
Khương Yên nhìn thoáng qua người đàn ông mặc cảnh phục ở đằng xa, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Vệ Quốc đang cười thân thiện, như cũ xụ mặt nói: "Anh tìm ai?"
Khương Yên chỉ là không thích loại đàn ông cà lơ phất phơ như Tô Vệ Quốc, chứ không phải thật sự là một người thiếu nhãn lực, Tô Vệ Quốc tuy rằng cợt nhả, nhưng vẫn nhìn ra được anh ta không có ý xấu.
"Tôi tìm Đường Miên, em có biết không, là Đường Miên có vẻ ngoài rất xinh đẹp." Tô Vệ Quốc gần gũi nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái, càng thêm cảm thấy đối phương hợp gu mình, quả thật đây chính là mẫu người yêu lý tưởng của anh ta.
Khương Yên nghe được đối phương là tới tìm Đường Miên ngây ra một lúc, lại bắt đầu đánh giá anh ta: "Anh tìm Đường Miên? Các người quen nhau sao?"
"Quen, sao có thể không quen biết, chúng tôi là bạn." Còn là chị dâu tương lai nữa.
Bất quá Tô Vệ Quốc không có nói câu sau, rốt cuộc Đường Miên còn đang đi học, ngầm gọi là chị dâu nhỏ cũng không sao, nhưng vẫn phải chú ý bên ngoài tránh ảnh hưởng.
Kế tiếp Tô Vệ Quốc đơn giản giải thích vài câu khiến Khương Yên tin rằng anh ta và Đường Miên là bạn, sau đó Khương Yên dẫn bọn họ đến tòa nhà thực nghiệm.
Hôm nay Đường Miên không về nhà ăn cơm, cũng không đến căn tin, một học tỷ đã mua bữa trưa giúp cô, nên Khương Yên chỉ có thể dẫn họ tới chỗ Đường Miên.
Ba người cùng nhau tới rồi tòa nhà thực nghiệm, nhờ sinh viên ở phòng thí nghiệm truyền lời.
Thông báo một tiếng, ba người họ đứng chờ dưới tòa nhà thực nghiệm.
Phòng thí nghiệm Đường Miên nghe thấy có người tìm, cô cũng không lập tức đi xuống, mà là chờ có kết quả của một giai đoạn xong mới đến xin phép giáo sư đi ra ngoài.
Đường Miên tới phía dưới tòa thực nghiệm, thấy Tô Vệ Quốc và An Ba còn có Khương Yên đứng đợi thì trố mắt kinh ngạc, không hiểu vì sao bọn họ lại cùng nhau đến đây.
Khương Yên thấy thân ảnh Đường Miên thì lập tức đi đến, cho Đường Miên một ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Hai người này tìm cậu, cậu có quen biết họ không vậy?"
"Là bạn của tớ." Đường Miên nhợt nhạt cười đáp.
Nghe Đường Miên xác nhận có quen hai người kia Khương Yên cũng không lo lắng nữa, hướng tới Đường Miên mở miệng nói: "Nếu đã là người quen thì tớ về ký túc xá trước đây, à mà này tối nay chúng ta cùng ăn cơm được không?"
"Ừm, cậu đi đi." Đường Miên trả lời.
Khương Yên và Đường Miên nói hai câu, sau đó không thèm cho Tô Vệ Quốc một cái liếc mắt cứ thế xoay người rời đi.
Đường Miên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt trông mong của Tô Vệ Quốc, hơi đánh giá sắc mặt anh ta.
Ày, mặt mày hồng hào, xuân ý dào dạt.
Chậc chậc chậc, hồng loan tâm động.
Tiếc là Khương Yên không thèm để mắt đến Tô Vệ Quốc, Đường Miên cảm thấy Tô Vệ Quốc nếu thích Khương Yên chỉ có thể nói là gánh thì nặng mà đường thì xa.
Phải biết rằng Khương Yên ghét nhất loại đàn ông như Tô Vệ Quốc.
Tô Vệ Quốc theo Khương Yên đến tận khi không còn thấy bóng người mới quay sang Đường Miên, cười nói: "Đường đồng học, cô bé vừa nãy là bạn của em à, cô ấy tên gì vậy?"
"Vâng, là bạn học của em, Khương Yên." Đường Miên cười như không cười liếc Tô Vệ Quốc, trong mắt hiện lên hai chữ hiểu rõ khiến anh ta thấy ngượng ngùng.
Khụ khụ, Đường Miên mới vừa giúp anh ta thoát khỏi hai đóa hoa đào thối, hiện tại vừa đảo mắt anh ta liền nhất kiến chung tình với bạn học của Đường Miên, cái này...... Có chút xấu hổ.
Đối mặt với ánh nhìn hiểu rõ của Đường Miên, Tô Vệ Quốc chột dạ giơ tay sờ chóp mũi, sau đó nói sang chuyện khác: "Đường đồng học, hôm nay anh đến đây là để cảm ơn em, anh có mua một ít quà vặt đến, nhưng ở căn tin hay ký túc xá cũng không tìm thấy em, cũng may nhờ có Khương Yên đồng học, bằng không anh đã không gặp được em rồi."
"Anh khách sáo rồi, hiện tại em không còn ở lại ký túc xá nữa." Đường Miên giải thích một câu.
"Ra là vậy, mấy món đồ này mong em nhận lấy, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm anh, Kinh Thị này anh nắm rõ trong lòng bàn tay, chúng ta cũng không phải người ngoài, có thể giúp đỡ anh khẳng định không nói hai lời hỗ trợ."
Ban đầu Đường Miên giúp Tô Vệ Quốc vốn dĩ là vì muốn nhận một cái ơn này, nhưng hiện tại Đường Miên từ chối nhận, Tô Vệ Quốc cũng không phải kẻ ngốc, Đường Miên sở dĩ không nhận khẳng định là vì xem mặt mũi Lệ Ngự, nhưng mà mặc kệ xem mặt mũi của ai Tô Vệ Quốc đều nhớ kỹ phần nhân tình này của Đường Miên.
Tô Vệ Quốc và An Ba không có ở lại lâu, sau khi biếu đồ xong liền rời đi.
Tô Vệ Quốc mang đến đa phần là đồ ăn, phòng thí nghiệm không cho phép mang bất cứ thứ gì không liên quan đến thực nghiệm vào, đây là quy định.
Vậy nên Đường Miên đi một chuyến đến ký túc xá nữ chia một phần cho Khương Yên, phần còn lại dự định đến tối sẽ mang về nhà.
Khương Yên nhận được đồ ăn ngon đương nhiên là rất vui vẻ, tuy rằng biết thứ này là Tô Vệ Quốc cho Đường Miên, cô tuy không thích Tô Vệ Quốc, nhưng thức ăn là vô tội, nên ha ha không sao cả.
Nhưng chuyện Đường Miên làm thế nào quen biết hai người kia vẫn khiến cô cảm thấy tò mò.
"Miên Miên, hai người kia là ai thế?Nhìn qua điều kiện khá tốt, ra tay hào phóng như vậy, mấy món ăn này rất đắc tiền đó." Khương Yên mở miệng hỏi.
"Kỳ thật không quá thân, là bạn của Lệ Ngự, tớ chỉ biết một làm kinh doanh, một mở công ty rất có tiền, một làm cảnh sát, tớ chỉ biết nhiêu đó, còn lại thì không rõ lắm. Tớ giúp một việc nên mua đồ ăn đến biếu." Đường Miên trả lời.
"Ừm, là bạn của vị kia nhà cậu sao? Chậc chậc chậc, thoạt nhìn không giống một loại người, vị kia nhà cậu nghiêm túc như vậy, tên Tô Vệ Quốc đó lại cợt nhả, câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cũng không hoàn toàn đúng nha."
Đường Miên nghe Khương Yên vậy thì liếc mắt nhìn cô, từ giọng nói của Khương Yên dễ dàng nhận ra cô ấy có vẻ không mấy thiện cảm với Tô Vệ Quốc.
Bên kia, Tô Vệ Quốc lái xe đưa An Ba về cục cảnh sát.
"An Ba, cô bé Khương Yên kia có phải rất đáng yêu không, cậu cảm thấy tôi có thể theo đuổi được cô ấy không?"
"Không thể nào, cậu hết hy vọng đi, nhìn thái độ vừa rồi thấy rõ người ta hoàn toàn không có thiện cảm với cậu. Còn nữa không phải cậu vừa thoát vận đào hoa sao, chưa gì đã tịch mịch chịu không nổi? Tôi thấy cậu chính là tật xấu không đổi, lại chọc thêm một tiểu đào thối, đến lúc đó đừng khóc lóc tìm tôi."
"Phi phi phi, cậu nói hươu nói vượn gì đó, Khương Yên nhìn thôi đã biết là một cô gái lương thiện, An Ba để tôi nói cho cậu biết, vừa rồi tôi mẹ nó nhất kiến chung tình, thật sự, lớn như vậy đây là lần đầu tiên tôi đối với một người nhất kiến chung tình, trái tim đều thình thịch thình thịch nhảy loạn."
"A, lời này tôi đã nghe qua rất nhiều lần, lần trước gặp Thanh Chanh chẳng phải cậu cũng bảo trái tim nhỏ đập loạn sao?"
"Tôi lần này là nghiêm túc."
"Có lần nào cậu không bảo là nghiêm túc? Còn nữa, đừng trách tôi không nhắc trước, Khương Yên và Đường Miên có vẻ quan hệ rất tốt, cậu thích Khương Yên không quan trọng, nhưng nếu cậu làm chuyện có lỗi với bạn của chị dâu nhỏ, hậu quả ra sao cậu hiểu chứ?"
Tôi giúp cậu, kết quả cậu mẹ nó không muốn nhận tôi là bạn?!
An Ba cảm thấy ý niệm này của Tô Vệ Quốc rất nguy hiểm.
Tô Vệ Quốc nghe An Ba nói nụ cười trên mặt bỗng có chút cứng đờ, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Tôi thực sự nghiêm túc, cho dù có là chị dâu nhỏ cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi hạnh phúc."
Tô Vệ Quốc hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, chị dâu nhỏ chắc không phải là loại người như vậy.
Đường Miên xác thật không phải loại người đó, đối với chuyện tình cảm của Khương Yên cô không định nhúng tay vào, Đường Miên đã nhận ra tâm ý của Tô Vệ Quốc, nhưng cô vẫn chưa muốn vạch trần, Tô Vệ Quốc không phải người xấu, có lẽ đối với Tô Vệ Quốc phương diện tình cảm vẫn còn có hơi... ấu trĩ, bằng không phía trước cũng không có nhiều bạn gái như thế.
Chuyện tình cảm giống như uống một ly nước vậy ấm lạnh tự biết, người ngoài không thể xen vào, có lẽ đương sự cũng không hy vọng người ngoài tham gia, chi phối cảm xúc của mình.
Đương nhiên, nếu có tình huống đặc biệt xảy ra Đường Miên khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Khi Đường Miên trở lại phòng thí nghiệm vừa lúc gặp giáo sư từ trong phòng bước ra, giáo sư thấy Đường Miên thì bảo cô không cần đi vào, sau đó ông dẫn Đường Miên đến khu gia đình của trường học.
Đường Miên không hiểu vì sao giáo sư lại đưa cô đến đây, nhưng cứ ngoan ngoãn đi theo phía sau là được.
Giáo sư như hiểu ý Đường Miên, ung dung cười, vừa đi vừa mở miệng nói: "Có phải cảm thấy kỳ lạ khi thầy đưa em đến đây đúng không?"
"Khá là tò mò." Đường Miên mỉm cười đáp.
"Dẫn em đi gặp một người, là lão bạn học của thầy, khoảng thời gian trước không ở trường học, sau khi trở về nghe thầy kể về em thì cảm thấy tò mò, mấy ngày nay cứ ồn ào muốn gặp em." Giáo sư giải thích.
Đường Miên là trò cưng của ông, gặp lão bạn học khó tránh sẽ khoe khoang vài câu, sau đó liền có chuyện hôm nay.
Lão bạn học của giáo sư là một giáo sư hệ khảo cổ, tên là Ngu Thắng Lợi.
Tên giáo sư khảo cổ học này với giáo sư vật lý ông quăng tám sào cũng không tới, nhưng hai người là bạn học thời cao trung, sau này còn cùng nhau đến Kinh đại nhậm chức, khó tránh khỏi tiếp xúc nhiều, bạn học cũ thường thường tụ hội cũng không tồi.
Tên của giáo sư vật lý cũng rất có ý tứ, gọi là Hồ Nhất Đồng, ngụ ý là tinh thông vạn vật.
Đường Miên và giáo sư Hồ Nhất Đồng dừng lại trước cửa, Hồ Nhất Đồng giơ tay gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau cửa mở ra, một ông lão trạc tuổi Hồ Nhất Đồng ra mở cửa, tầm mắt ông lướt qua Hồ Nhất Đồng nhìn thẳng đến Đường Miên.
Ấn tượng đầu tiên của Ngu Thắng Lợi với Đường Miên không tệ, là một nữ sinh xinh đẹp, nhìn qua còn rất ngoan ngoãn, hai ngày qua Ngu Thắng Lợi đã nghe nói rất nhiều về Đường Miên, thi đại học đạt thủ khoa khối tự nhiên, không thể không nói Hồ Nhất Đồng đến từng tuổi này rồi có thể gặp được một học trò như Đường Miên quả thật là rất may mắn.
Khó trách Hồ Nhất Đồng khoe khoang thế kia.
Hồ Nhất Đồng thấy lão bạn học đưa mắt đánh giá Đường Miên, ưỡn ngực hắng giọng nhắc nhở đối phương chú ý một chút, đừng dọa trò cưng của ông.
Ngu Thắng Lợi đương nhiên hiểu ý Hồ Nhất Đồng, trong lòng thầm phỉ nhổ, thu hồi tầm mắt, sau đó cười ngâm ngâm nói: "Tới tới tới, tiến vào, tùy ý ngồi đi, tôi đi pha trà cho hai người."
Hồ Nhất Đồng vào cửa, Đường Miên cũng ngoan ngoãn đi theo.
Lúc Ngu Thắng Lợi pha trà còn lén lút đánh giá Đường Miên, không cao ngạo không nóng nảy, thoải mái hào phóng, tính tình không tồi.
Hồ Nhất Đồng thấy Ngu Thắng Lợi nhìn mình ghen tị thì ánh mắt khoe khoang lại càng thêm rõ ràng.
Ở đây ba người, Hồ Nhất Đồng và Ngu Thắng Lợi nói chuyện với nhau, một tiểu bối như Đường Miên nên nghe nhiều hơn nói ít, thỉnh thoảng hai vị giáo sư nhìn qua cô sẽ nói vài câu.
"Lão Ngu, ông đi ra ngoài lâu như vậy không về trường chẳng lẽ là gặp chuyện gì không thuận lợi?" Hồ Nhất Đồng nghĩ tới lão bạn học đi ra ngoài hơn hai tháng, liền mở miệng hỏi một câu.
"Đúng là không tốt lắm, tôi đi ra ngoài cũng không tính chuyện bí mật gì, tôi bỏ cả tá việc ở trường học lại chạy đi, kết quả tìm không ra chỗ đấy, ông thấy có kỳ lạ không, rõ ràng khi thăm dò là ở ngay trước mắt. Kết quả cả đội chúng tôi đi hơn ngàn dặm vẫn không tìm thấy, đừng nói mộ, đến một cái bóng cũng không có."
"Chẳng lẽ tin tức sai?" Hồ Nhất Đồng hỏi.
"Không, căn cứ theo những đồ vật lưu hành, có người đã từng đến đó vận chuyển, hơn nữa tôi cũng đã dò hỏi tin tức địa chỉ kia không sai, tôi thấy chuyện quá tà môn. Trong đội có mấy người đột nhiên bị bệnh, chuyện này nối tiếp chuyện kia, bằng không tôi cũng chẳng tay trắng trở về."
Tuy giọng nói của Ngu Thắng Lợi không quá khó nghe, nhưng từ giọng điệu vẫn cảm nhận được chuyến đi thất bại lần này khiến ông thấy không cam lòng, lúc biết tin tức đã xác nhận rõ ràng là nơi đó, nhưng ông đã quẩn quanh một chỗ cả tháng, ngôi mộ trong tin tức kia đột nhiên biến mất.
Chuyện này thật quá vô lý!
" Quên đi, có khả năng là đã sai ở chỗ nào đó, lão Ngu ông cũng đã lớn tuổi, đừng cả ngày lăn lộn, loại chuyện này cứ giao cho người trẻ tuổi làm là được, ông đó, nên nghỉ ngơi cho thật tốt." Hồ Nhất Đồng không hiểu khảo cổ, nên chỉ có thể khuyên lão bạn học vài câu.
"Tuổi tác của tôi thì thế nào, thân thể tôi không thua gì người trẻ, mấy chuyện như khảo mộ đó có khó gì." Ngu Thắng Lợi không muốn thừa nhận mình già rồi, ông đã cống hiến hơn nửa đời người vì khảo cổ, vì quốc gia ngăn chặn châu báu bị bọn trộm mộ khai quật buôn lậu, ông vẫn còn có thể làm thêm tám tới mười năm nữa.
"Ông không già, tôi già, được chưa?" Hồ Nhất Đồng thuận theo Ngu Thắng Lợi nói.
Đường Miên ở một bên yên lặng nghe, trong mắt lóe ánh sáng.
Cô có hứng thú với ngôi mộ mà Ngu Thắng Lợi vừa kể, tuy rằng cô không rành về khảo cổ nhưng một ngôi mộ đột nhiên biến mất rất hấp dẫn.
Cũng không biết có cơ hội đến xem không.
Một giờ sau Đường Miên và Hồ Nhất Đồng rời khỏi khu gia đình của trường.
Sau khi Hồ Nhất Đồng và Đường Miên rời đi không lâu, Ngu Thắng Lợi nhận được một cuộc gọi.
Ngôi mộ biến mất đã trở lại.
Không chỉ có ngôi mộ, mà đám trộm mộ cũng quay về.
Ngu Thắng Lợi nhận được tin tức liền chuẩn bị lao đi ngay.
- ---