Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 677

Kiều Triều nói: "Tiền thiến heo này huynh tự giữ, không cần đưa cho ta."

Chân lão nhị đáp: "Không được, kỹ thuật thiến heo là muội phu dạy ta. Vậy ta sẽ đưa cho đệ ba phần tiền có được không?"

Kiều Triều cười: "Cũng được, tùy huynh."

"Cứ như vậy đi" Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng hắn sợ sau khi hắn kiềm tiền từ việc thiến heo, nhỡ sau này Kiều gia không cho hắn ở lại nuôi heo nữa, thì làm sao bây giờ?

Việc nuôi heo rõ ràng tốt hơn thiến heo nhiều.

Buổi tối, Chân lão nhị nhìn nhi tử mình: "Khi con lớn, ta sẽ truyền lại tay nghề này cho con. Có một nghề trong tay vẫn tốt hơn."

Nghe vậy, Chân nhị tẩu hơi tỉnh táo lại, nghĩ thầm: ... Để nhi tử về sau thiến heo sao?

Tiềm ca nhi ngây thơ mờ mịt gật đầu: "Được, khi con lớn con sẽ giúp cha."

Chân nhị tẩu: ... Đợi con lớn lên rồi khả năng sẽ hối hận! Nhưng nàng ấy cũng không phản đối, có thể làm gì được chứ? Tình cảnh nhà nàng ấy giờ cũng đã thế này, trượng phu lại tàn tật, không biết sau này nhi tử có lấy được thê tử hay không.

Bên kia, Tiểu A Sơ cũng đang học những điều mới. Trước đó, Tiểu A Sơ rất thích trò chơi cờ năm quân mà Chân Nguyệt nghĩ ra, nhưng chơi lâu dần thằng bé liền không thích nữa.

Kiều Triều thấy vậy, liền dạy nhi tử chơi cờ thực sự. Hắn còn lên huyện mua sách hướng dẫn và bộ cờ thật về cho Tiểu A Sơ.

Hiện giờ Tiểu A Sơ rất bận rộn. Sáng sớm luyện võ, sau đó đến học đường. Giữa trưa sau khi ăn xong, thằng bé nghỉ ngơi rồi tiếp tục học chơi cờ. Buổi chiều lại đi học đường, tan học xong thì tập viết chữ và tiếp tục luyện võ.

Còn Kiều Trần Thị đang trò chuyện với Chân Nguyệt về chuyện của Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa sắp mười hai tuổi rồi, trong làng chưa có ai đến làm mối, ta muốn hỏi thử xem có nhà nào tử tế không."

"Tuy nói tuổi nó còn nhỏ, nhưng tốt nhất là xem sớm, tìm được nhà phù hợp thì cũng có thể tạo tình cảm dần."

Chân Nguyệt đáp: "Tiểu Hoa cả ngày chỉ ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài giúp đỡ việc đồng áng. Trong thôn ai cũng nhìn nó lớn lên, với điều kiện này, làm gì có ai dám đến hỏi cưới."

Ở nông thôn, tình hình như thế nào mọi người đều biết rõ. Hiện tại Kiều gia có tiền, nhiều người nhìn vào tự thấy mình không xứng, dù có người muốn tính kế cũng không dám, vì Tiểu Hoa ít ra ngoài, lại sợ Kiều gia trả thù.

Chân Nguyệt đề nghị: "Cho Tiểu Hoa lên huyện thành phụ giúp, ca ca tam đệ muội cũng ở huyện thành chỗ tam đệ, vậy để Tiểu Hoa sang chỗ nhị đệ muội, xem có người nào tử tế không."

Kiều Trần thị lo lắng: "Người ở huyện thành có thể để ý đến Tiểu Hoa sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Tiểu Hoa không phải tệ, biết chữ, biết đọc sách, còn thêu thùa may vá được. Tuy việc bếp núc chưa giỏi lắm, nhưng cũng làm được. Lại thêm bề ngoài cũng xinh xắn, điều kiện thế này có gì không tốt?"

"Hai cữu cữu nha đầu ở huyện thành có cửa hàng, từ nhỏ lại lớn lên ở Kiều gia, có chúng ta chống lưng, ai dám coi thường con bé?"

Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu Tiểu Hoa gả đến huyện thành thì thật sự là một chuyện tốt.

"Được rồi, vậy ta sẽ bảo Tiền thị lo liệu."

"Vâng."Tin tức nhanh chóng đến tai Tiền thị, nàng ấy bàn với Kiều Nhị: "Nương bảo cho Tiểu Hoa lên phụ giúp, Tiểu Hoa cũng lớn rồi, nên định người tử tế sớm, như vậy còn có thể tạo dựng tình cảm."

Kiều Nhị đồng ý: "Được thôi, nàng cũng giúp Tiểu Hoa nhìn xem."

Tiền thị gật đầu: "Ta sẽ dọn dẹp phòng ốc, rồi đi trò chuyện với mấy người ở cửa hàng đối diện và bên cạnh, xem có ai quen biết người nào tử tế."

"Vất vả cho nàng rồi."

 
Bình Luận (0)
Comment