Tiền thị lạnh lùng đáp: "Phụ thân gì mà phụ thân! Tiểu Hoa nhà ta không có phụ thân, chỉ có cữu cữu và thẩm thẩm thôi. Chúng ta là người thân của nó, chúng ta sẽ bảo vệ nó."
Phụ nhân kia mỉm cười: "Các ngươi tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ gặp phúc lành."
Tiền thị: "Cảm ơn ngươi đã báo tin, đây, trái cây này ngươi cứ lấy, không cần trả tiền."
Phụ nhân kia ngạc nhiên: "Ngại quá."
Tiền thị cười: "Không sao, không đáng bao nhiêu. Nếu ngươi giúp Tiểu Hoa nhà ta giới thiệu một người tử tế, nhà ta còn có nhiều thứ tốt nữa."
Phụ nhân kia đáp ngay: "Ta chắc chắn sẽ tìm cho ngoại sanh nữ nhà ngươi một người tốt."
Tiền thị cười rạng rỡ: "Cảm ơn ngươi nhiều. Nếu thành, ta sẽ mời ngươi đến nhà ăn cơm. Nhà ta có nuôi gà vịt rất ngon, nhất định sẽ mời ngươi.
"Vậy thì tốt quá. Ta sẽ về hỏi thăm xem."
"Đi thong thả nhé!"
Sau khi Tôn phu nhân rời đi, Tiền thị liền đi đến quầy nói chuyện với Kiều Nhị. Tiểu A Trọng lúc này đang ngồi phía sau quầy, chơi với món đồ chơi nhỏ của mình. Khi nghe Tiền thị nhắc đến "người xấu", tiểu hài tử lập tức giơ thanh kiếm gỗ đào nhỏ xíu lên, hô: "Đánh người xấu!" Thanh kiếm gỗ này do Kiều Triều tặng trước đó, là thanh gỗ nhỏ, cũng không hề sắc bén.
Tiền thị xoa đầu A Trọng, khen ngợi: "Ngoan lắm." Sau đó quay sang Kiều Nhị: "Đương gia, huynh tính làm thế nào bây giờ?"
Kiều Nhị đáp: "Sáng nay Nhị Trụ có nói rằng đại ca và đại tẩu sắp đến đây, không cần lo lắng quá."
Tiền thị vui mừng: "Đại tẩu tới thật sao? Thế thì ta yên tâm rồi! Đại tẩu có nhiều kinh nghiệm đối phó với đám người kia, mà ta còn nghe Tôn phu nhân bảo lão thái bà của Triệu gia cũng đến. Loại ác độc như bà ta, đúng là nên để đại tẩu xử lý!"
Kiều Nhị: "Đến lúc đó nàng nhớ học hỏi từ đại tẩu đi, để sau này nếu có gặp lại thì nàng tự mình xử lý luôn."
Tiền thị lườm hắn một cái: "Vậy huynh cũng phải có vũ lực như đại ca mới được chứ!"
Kiều Nhị cười ngượng ngùng: "Ta sẽ cố gắng rèn luyện sau." Nhưng trong lòng lại nghĩ: với bao công việc cửa tiệm, thời gian đâu mà rèn luyện chứ?
Bên phía Triệu gia, sau khi về nhà, Triệu lão bà tử liền bảo Triệu Vĩnh đi thăm dò xem người Kiều gia đang ở đâu: "Để lúc cần, chúng ta trực tiếp đến nhà họ."
Triệu Vĩnh đáp: "Được, đi nghe ngóng ngay."
Không lâu sau, Triệu Vĩnh rất nhanh đã nghe ngóng được chỗ của Kiều Nhị: "Họ đang sống ở gần đây, ngôi nhà đó hình như là họ mua. Chỉ có phu thê Kiều Nhị, Tiểu Hoa và nhi tử họ ở đó thôi. Lão nhân Kiều gia không thấy đâu."
Triệu lão bà tử nói: "Không chừng cha nương chúng đã c.h.ế.t trong trận tai họa rồi. Nhà Kiều gia yếu ớt thật, chỉ có tức phụ lão đại hung dữ chút nhưng cũng chẳng đáng lo. Đến lúc đó, ta sẽ ngã lăn ra trước cửa nhà họ, xem bọn họ có dám không đưa Tiểu Hoa và Tiểu Thảo về hay không."
Bà ta hạ giọng ra lệnh: "Các ngươi nhớ chuẩn bị kỹ lời nói. Cứ vu cho Kiều Ngư không giữ gìn đạo đức, rằng đứa hài tử trong bụng kia không phải của Triệu Đình. Nàng đã c.h.ế.t rồi thì chẳng ai minh oan được! Cứ nói nàng vụng trộm!"
Triệu Đình lưỡng lự: "Nhưng Kiều Ngư có vụng trộm đâu?"
Triệu lão bà tử trừng mắt: "Ngươi nói nàng vụng trộm thì nàng vụng trộm! Ai kiểm chứng được chứ?"
Triệu Đình đành đáp: "Vậy thì cứ thế đi."
Bà ta tiếp tục dặn dò: "Ngày mai, sáng sớm khi họ chưa ra khỏi nhà, chúng ta sẽ đến. Đêm nay ở lại huyện thành đã."
"Được!"