Nương tử của Triệu Đình, Đậu thị nghe hết những lời đó. Nàng ấy vội vàng dẫn nhi tử về nhà. Vừa đến nơi, nàng ấy thấy trượng phu bị gãy tay, còn đại bá ca thì gãy chân, bà bà thì nằm trên giường.
"Chuyện gì đã xảy ra? Các người gây thù oán với ai? Hơn nữa sao lại có chuyện bán nữ nhi?" Đậu thị giận dữ chất vấn.
Triệu Đình cúi đầu, không dám nhìn nương tử, nói nhỏ: "Không có chuyện đó. Làm sao nàng biết được?"
Đậu thị tức giận, tay chống nạnh: "Làm sao ta không biết? Trong thôn ai cũng nói các người đáng bị vậy!"
Triệu lão bà tử trợn mắt: "Làm sao họ biết được?"
Đậu thị đáp: "Ta không biết! Nhưng các người nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Uông thị ở một bên ba phải,"Làm gì có chuyện gì, chỉ là nhà mẹ đẻ thê tử trước của nhị đệ có tiền, này không phải bắt nạt chúng ta sao?"
Đậu thị: "Vì sao lại bắt nạt? Ta nghe nói nương lúc trước muốn đem hai nữ nhi của Triệu Đình cũng muốn bán đi phải không?"
Uông thị đứng một bên không dám nói gì. Đậu thị quay sang nhìn Triệu lão bà tử, bà ta giận dữ: "Ngươi không biết nói thì đừng nói, cái gì mà bán? Hai đứa nhỏ đó chỉ biết ăn không biết làm! Ta mới gửi chúng đi Kiều gia là có lòng tốt!"
Đậu thị quay qua nhìn trượng phu: "Ngươi cũng đồng ý chuyện này sao?"
Triệu Đình không dám đối mặt với ánh mắt nương tử, né tránh ánh mắt. Đậu thị vừa nhìn là biết, liền nhớ lại những lời người trong thôn nói, may mà nàng ấy sinh được nhi tử!
Đậu thị giận dữ tát thẳng vào mặt Triệu Đình, âm thanh vang dội khiến hắn ta bàng hoàng, sau đó nàng ấy ôm con rồi bỏ đi. Triệu Đình hốt hoảng chạy theo!
Triệu lão bà tử kêu lên: "Đuổi theo làm gì! Để nó đi! Mang tôn tử ta cướp về!"
Nhưng Triệu Đình với cánh tay chưa lành lặn, làm sao đuổi kịp thê tử. Đậu thị có xuất thân từ gia đình đồ tể, hơn nữa dung mạo không có ai xem vào mắt nên mới gả cho Triệu Đình đã nhị hôn nhưng lớn lên tạm ổn. Lúc nàng ấy gả đến đây thì có nghe người ngoài nói Triệu Đình có hai nữ nhi nhưng gả đến đây lại không thấy hài tử nào.
Không ngờ!
Đậu thị rùng mình khi nghĩ đến việc nếu nàng ấy cũng chết, liệu Triệu gia có định bán cả hài tử của mình không? Những người này sao lại độc ác đến vậy?
Trong khi đó, tại Kiều gia, sau khi rời khỏi nha môn, Chân Nguyệt dẫn mọi người về nhà, còn Kiều Triều thì dẫn người đi xử lý việc khác. Họ về đến nhà khi trời đã về chiều, mọi người còn chưa ăn gì, mà cửa tiệm cũng chưa mở lại.
Tiền thị nói: "Ta đi nấu cơm. Tam đệ muội, muội đi mua chút thịt và đồ ăn về."
Mạn Châu đặt nữ nhi xuống,"Đại tẩu, tẩu giúp muội trông đứa nhỏ."
Chân Nguyệt liền đứng dậy: "Để ta đi mua." Nói rồi nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Nơi này cách phố cũng không xa, Chân Nguyệt đi mua một con gà quay và một khối thịt ba chỉ, nhìn thấy có cá thì cũng mua thêm một con. Lúc này, nàng mới nhớ tới kế hoạch nuôi cá của mình, đúng rồi, nàng định nuôi cá. Chờ về nhà sẽ lên kế hoạch cụ thể.
Tiền thị đã chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn, nhưng Kiều Triều và những người khác vẫn chưa trở về. Tiền thị cho người ra cửa thành chờ.
Chân Nguyệt nói: "Không cần đợi, chúng ta ăn trước, để lại phần cho họ."
Mới bắt đầu ăn thì Kiều Triều và mọi người cũng đã trở về, ai nấy đều đói nên ngồi xuống ăn ngay.
Kiều Nhị nói: "Chúng ta chỉ đánh gãy một bàn tay của hắn, đáng ra nên đánh thêm tay nữa! Để hắn không thể làm việc!"
Tiền thị ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Gãy tay sao?"
Kiều Nhị: "Chúng ta đã đánh bọn họ, Triệu Đình gãy tay, Triệu Vĩnh gãy chân. Còn về bà già kia, chúng ta không dám đánh quá tay."
Tiền thị hậm hực: "Lẽ ra phải cho bà già đó vài cái tát! Tất cả đều do bà ta sai khiến, bà ta mới là kẻ độc ác nhất."
Kiều Tam tiếp lời: "Bọn đệ cũng đã đánh bà ta, chắc lão bà cũng có vết thương. Nếu không phải có người đến kịp, bọn đệ đã đánh thêm rồi."