Mạn Châu và Kiều Tam nhìn nhau, rồi cả hai đều an ủi: "Không sao đâu, làm phu tử dạy học cũng tốt mà."
"Đại ca là đồng sinh, khẳng định có rất nhiều người muốn huynh dạy."
Kiều Tam nói thêm: "Huynh làm tiên sinh dạy học cũng có thể kiếm tiền, giống như tiên sinh nhà đệ, mỗi tháng đều có tiền, không lo ăn lo mặc."
Chung Giai Hàng khẽ gật đầu: "... Ừ, nhưng đó là ở nhà đệ. Thôi, ta nghỉ ngơi một chút rồi về, nếu không trời sẽ tối mất."
Mạn Châu liền nói: "Được rồi, tiện thể giúp muội mang ít đồ về cho cha nương, cứ nói chỗ muội khá tốt."
Chung Giai Hàng đồng ý, rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
Ở Chung gia, cha nương của Chung Giai Hàng ngày nào cũng thấp thỏm chờ tin tức. Phụ thân của hắn tuy ngoài miệng nói không vội, nhưng mỗi ngày đều giả vờ đi dạo quanh cửa thôn, mong ngóng nhi tử trở về.
Một ngày nọ, cuối cùng, Chung Giai Hàng cũng về tới. Khi trông thấy hắn, Chung phụ mắt sáng lên, vội chạy tới: "Thế nào rồi?"
Chung Giai Hàng chỉ lắc đầu. Ánh mắt của Chung phụ liền trở nên buồn bã, nhưng ông ấy vẫn cố gắng an ủi nhi tử: "Không sao đâu, vẫn còn nhiều cơ hội sau này."
Dù trong lòng đã hiểu rõ việc đỗ đạt là rất khó, nhưng ông ấy vẫn luôn nuôi chút hy vọng. Chung Giai Hàng lúc này mới nói ra dự định của mình: "Con không định thi nữa."
Gia đình đã chi tiêu rất nhiều tiền cho việc thi cử, thậm chí muội muội hắn còn phải trợ giúp. Bây giờ gia cảnh đã kiệt quệ, nên hắn không thể tiếp tục theo đuổi con đường này.
Chung phụ lập tức nhảy dựng lên phản đối: "Chỉ một lần thất bại mà thôi! Nam tử bốn mươi tuổi còn có thể thi đậu tú tài, chuyện này đâu có gì là lạ! Việc trong nhà không cần con lo lắng."
Chung Giai Hàng lắc đầu: "Không phải vì chuyện tiền bạc. Đợi con về nhà rồi con sẽ giải thích rõ hơn." Dù tiền là một phần lý do, nhưng còn có những điều khác khiến hắn quyết định từ bỏ.
Chung phụ thở dài, cuối cùng đành nói: "Được, về nhà trước đi, nương con cũng đang đợi con ở nhà."
Khi về đến nhà, Chung mẫu vội chạy ra: "Con đã về rồi! Đã ăn gì chưa? Cha nó, mau chuẩn bị chút gì đó cho con ăn."
Chung Giai Hàng liền đáp: "Con đã ăn ở nhà muội muội rồi, không cần vội." Hắn lấy ra ít quà: "Nương, nương tử, đây là quà con mua từ phủ thành, còn đây là túi đồ muội muội gửi về."
Chung mẫu hơi bất ngờ: "Sao lại để muội muội con gửi đồ về nhà?"
Chung Giai Hàng mỉm cười: "Muội muội nói dạo này bận bịu không thể về thăm, nên mua chút đồ gửi về, muội phu cũng không trách gì, không sao đâu."
Sau khi cả nhà ngồi lại với nhau, Chung Giai Hàng kể lại những gì mình đã chứng kiến trong kỳ thi ở phủ thành.
"Lúc đó, bọn con ai cũng hoảng sợ, lo rằng mình sẽ bị liên lụy. Khi nghe tin đề thi bị lộ, ban đầu chúng con cũng tức giận, có người còn xúi giục đi phủ nha đòi công bằng. Nhưng ngay sau đó, người đó đã bị g.i.ế.c tại khách điếm. Điều này làm chúng con tỉnh ngộ, không ai dám lên tiếng nữa."
Hắn nghĩ đòi công bằng cũng không được gì, chỉ sợ liên lụy đến gia đình. Những người đó coi mạng người chẳng ra gì, hắn không muốn mất mạng, hơn nữa lại liên lụy đến cả nhà thì làm sao bây giờ?
Sau khi kể xong, Chung Giai Hàng nói rõ dự định sẽ làm tiên sinh dạy học.
Chung phụ khuyên nhủ: "Hay con cứ suy nghĩ lại, vừa làm tiên sinh dạy học vừa tiếp tục đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi sau cũng được mà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chung Giai Hàng nhẹ nhàng đáp: "Phụ thân, sau kỳ thi này, phụ thân sẽ thấy rằng những học sinh hàn môn như bọn con rất khó có thể tiến xa". Ngay cả khi đỗ, không có nhân mạch và tiền bạc, cuối cùng cũng chỉ là kẻ làm nền cho người khác.