Thư Nhĩ nghiêng đầu hỏi, "Anh ấy làm sao vậy?"
Hứa Trần vò đầu đáp, "Phỏng chừng là mâu thuẫn cùng người trong nhà."
Chỉ có lúc xảy ra mâu thuẫn với người nhà thì Hoắc Triều mới không tiếp điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Cậu ấy hẳn là cũng không phải cố ý, chính là không có tâm tình.
Nghe Hứa Trần nói vậy, trong lòng Thư Nhĩ đại khái cũng hiểu rõ.
Trong sách có viết, có thể do nữ chủ nhân Hoắc gia qua đời quá sớm dẫn đến quan hệ giữa cha con Hoắc gia cũng không hòa hợp.
Anh trai cả Hoắc gia năm nay học đại học năm 3, tính cách trầm ổn, là người thừa kế được cha Hoắc bồi dưỡng.
Nhưng đứa con thứ hai chính là Hoắc Triều, tính cách phản nghịch, không phục quản giáo, cùng cha Hoắc quan hệ căng thẳng.
"Vậy hôm nay anh ấy có đến trường học không?"
Hứa Trần tự hỏi trong chốc lát, liên hệ một chút tình hình trước kia, cũng không giấu Thư Nhĩ, lựa chọn ăn ngay nói thật, "Phỏng chừng là không tới."
Thư Nhĩ vội hỏi, "Vậy anh ấy sẽ đi chỗ nào?"
Hứa Trần suy nghĩ một chút, mỗi lần như thế này, Hoắc Triều đều thích tự mình giải quyết. Nhưng Thư Nhĩ đối với cậu ấy vô cùng đặc biệt, cậu cũng không định nói lời cự tuyệt, nói ra một địa điểm.
-
Thư Nhĩ đến công viên Vọng Hà, Hoắc Triều đang nằm nhắm mắt phơi trắng trên ghế xích đu. Dưới ánh mặt trời, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, càng làm rõ thêm má trái của cậu có chút ửng đỏ, giống như đã bị ai đánh.
Kết hợp với lời nói của Hứa Trần, cô suy đoán, Hoắc Triều bị ba cậu ta đánh?
Thư Nhĩ mang chút tâm tư nhỏ đi tới gần Hoắc Triều, ban đầu cô chỉ định dọa cậu một cái, nhưng rõ ràng cô cẩn thận rón rén đi đến không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng vẫn bị cậu phát hiện, lập tức mở to mắt, hai tròng mắt sắc bén thẳng tắp về quét tới phía cô.
Cậu giống như nghỉ ngơi không tốt, đáy mắt tràn đầy tơ máu, gương mặt anh tuấn thanh thúy mang theo vài phần mệt mỏi. Nhìn qua Thư Nhĩ, trong mắt cậu có một tia kinh ngạc, nhưng cũng nhanh biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh yên lặng.
Thư Nhĩ không chút nào khách khí ngồi xuống bên người Hoắc Triều.
Xích đu diện tích không lớn, chỉ còn dư một chỗ nhỏ để cô ngồi vào. Cô phải rất cẩn thận mới không đụng vào cậu.
Hoắc Triều nhìn đến cô liền nhắm mắt lại, bộ dáng không muốn nói chuyện.
Thư Nhĩ tiến lên cẩn thận nhìn chằm chằm vết thương trên má cậu, Hoắc Triều nhận thấy được liền mở mắt ra, đáy mắt ẩn dấu một chút không kiên nhẫn, " Chuyện gì?"
Thư Nhĩ cười hì hì, "Anh làm sao vậy?"
Hoắc Triều rõ ràng không muốn trả lời.
Thư Nhĩ tùy ý suy đoán, "Không phải liên quan đến em đấy chứ?"
Hoắc Triều nhắm mắt giật giật, Thư Nhĩ nhìn đến hoảng sợ, không phải đâu, chẳng lẽ thật đúng là cùng cô có quan hệ?
Trong đầu vừa nghĩ, lập tức liền đoán ra.
Chẳng lẽ về chuyện hot search tối hôm qua?
Tối hôm qua hot search không nhắc đến cụ thể đương sự là ai, nhưng con trai mình ở trường học đã xảy ra chuyện gì chẳng lẽ người làm cha như ông lại không biết, hơn nữa ông còn quyên góp cho trường học không ít tiền chẳng lẽ cũng chỉ để làm cảnh cho vui?
Cho nên, cha Hoắc cảm thấy Hoắc Triều quá cao ngạo, rêu rao, tuổi còn trẻ đã vung tiền cho phụ nữ, còn lên tận hot search, cho nên hai người cãi nhau?
Suy nghĩ cẩn thận, Thư Nhĩ liền cảm thấy nam chủ có điểm vô tội. Sự kiện gà rán kỳ thật là cô tự biên tự diễn, cùng Hoắc Triều không có quan hệ gì.
Thiếu niên mười tám tuổi, còn bị cha mình đánh thành như vậy, cũng thật thảm nha.
Tuy rằng trong lòng cô nghĩ thật thảm, nhưng vẫn có chút muốn cười.
Không được, không thể cười, nam chủ chính là bởi vì cô mới bị đánh!
Thư Nhĩ xoay chuyển tròng mắt, vươn tay nhỏ, sờ sờ vết thương trên mặt Hoắc Triều.
Hoắc Triều cầm chặt tay Thư Nhĩ, mở mắt, tiếng nói nghẹn ngào, "Làm cái gì?"
Thư Nhĩ rầm rì một tiếng, "Xem vết thương cho anh nha."
Hoắc Triều cũng không cảm kích, "Không cần."
Thư Nhĩ mặc kệ, tuy rằng tay bị cậu bắt lấy, nhưng hành động của cô vẫn rất linh hoạt. Cô từ xích đu ngồi dậy, đưa mặt lại gần vết thương của Hoắc Triều thổi thổi, thổi xong cô còn không quên nói một câu, "Được công chúa thổi cho hết sức quý giá nha."
Đổi thành người khác, có cầu xin thì cô cũng không thèm an ủi đâu.
Đây không phải là cô muốn thả mồi câu con cá lớn sao.
Cô vẫn chưa có hố đủ nam chủ, dù sao cũng phải cho cậu ta một chút đường. Hơn nữa lần này cậu ấy cũng vì cô mà bị đánh, cho nên cô mới quan tâm cậu như vậy.
Thư Nhĩ cẩn thận thổi từng chút, hơi thở ấm áp của cô xoa dịu vết thương cho cậu, Hoắc Triều hơi sửng sốt, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường.
Thư Nhĩ vẫn tỉ mỉ, chăm chú thổi thổi, thanh âm mềm mại, "Anh trai, thế nào? Đỡ hơn chút nào không?"
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn đến hình bóng của mình trong mắt đối phương.
Hoắc Triều vừa nhấc đầu đã có thể nhìn thấy cô gái đang ngồi xổm trước xích đu.
Cô thoáng cử động, xích đu liền chậm rãi di chuyển.
Bị Thư Nhĩ chọc cười, tâm tình Hoắc Triều thoải mái hơn rất nhiều.
Công chúa thổi thổi, rất quý giá sao? Cậu sống mười tám năm nay, vẫn là lần đầu tiên có người đối xử với cậu như vậy.
Hoắc Triều chậm rãi buông bàn tay Thư Nhĩ, thấp giọng hỏi, "Sao cô lại tới đây?"
Thư Nhĩ không biết xấu hổ, lời âu yếm thuận miệng liền tới, "Bởi vì lo lắng cho anh nha."
Hoắc Triều lại sửng sốt một chút, qua vài giây, cậu mới nói, "Tôi không có việc gì."
Tối hôm qua bởi vì sự kiện hot search, cậu cùng ba mình phát sinh một chút mâu thuẫn.
Cha Hoắc ghét bỏ cậu ở trường không chăm chỉ đọc sách, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, nói xong liền nổi nóng, tiện tay hướng về phía cậu ném một chén trà, cậu bị đánh liền tức giận bỏ đi đến đây. Mặc kệ xung quanh vẫn còn rất nhiều bảo mẫu, ông ấy cũng không quan tâm mà đánh cậu, may sao vẫn có người ngăn cản kịp.
Thư Nhĩ có chút hoài nghi, "Thật không có việc gì sao?"
"Ừm".
Ban đầu tâm tình cậu có chút bị ảnh hưởng, nhưng là hiện tại đã không có việc gì.
Thư Nhĩ vừa nghe xong liền kéo Hoắc Triều ngồi dậy, sau đó dắt tay cậu vội vàng đi về phía trường học, "Chúng ta về trường đi."
Hoạt động bình chọn " Nữ thần giảng đường" đã bắt đầu, Thư Nhĩ muốn lôi kéo Hoắc Triều về trường ra oai một chút, tạo thêm chút nhiệt cho bản thân.
Hoạt động diễn ra bảy ngày liên tiếp, trong bảy ngày này mọi người làm đủ mọi cách kéo phiếu cho chính mình.
Sáng nay đi học, rốt cuộc cũng thấy được ảnh chụp hoa khôi trong miệng Thư Nhu- Trương Bối Bối.
Không thể không nói, trên ảnh chụp, Trương Bối Bối vô cùng xinh đẹp, mắt to, làn da trắng sứ, hình tượng trong sáng như mối tình đầu. Cho dù ảnh chụp có thể chỉnh, nhưng cô ấy đã là hoa khôi, vậy thì người thật so với ảnh chụp sẽ không khác nhau nhiều lắm.
Phía trước cổng trưởng có trưng bày một quán nhỏ, mấy người theo đuổi cô ấy chạy lại đứng trước quầy hàng bỏ phiếu. Cho dù người thật không xuất hiện, cũng không bị ghét bỏ.
Bọn họ không chỉ trưng bày ảnh chụp của Trương Bối Bối, ngoài ra còn có cả lý lịch sơ lược.
Cái gì mà giải nhì ca hát toàn trường, rồi còn đứng thứ ba vũ đạo...
Cô chỉ đi ngang qua, đã thấy được một xấp sơ yếu lý lịch được xếp ngăn nắp gọn gàng.
Lúc đó, Thư Nhĩ mới ý thức được hoạt động Nữ Thần giảng đường không chỉ đơn giản là một hoạt động ngoại khóa.
Sức cạnh tranh quả thật vô cùng kịch liệt.
Muốn dành được danh hiệu này cũng không chỉ đơn giản chỉ đứng nhìn, mọi người đều dùng tất cả những thủ đoạn mình có, muốn ghi lại một dấu ấn rực rỡ trong khoảng thanh xuân của mình.
Thư Nhĩ hiện tại tích cực hành động, cô không muốn phải chịu thất bại.
Bảy ngày này, không đúng, hiện tại đã qua đi một ngày, dư lại sáu ngày trong đó còn có hai ngày cuối tuần, nên cô chỉ còn lại bốn ngày. Bốn ngày này, chính là thời khắc quyết định ai sẽ là người chiến thắng.
Thư Nhĩ không có bàn tay vàng, nếu cô muốn dành được danh hiệu nữ thần , cô chỉ có thể dựa vào Hoắc Triều.
Hôm nay Hoắc Triều đã tính trốn học, gương mặt cậu như vậy không thích hợp xuất hiện ở phòng học.
Cũng không tính đáp ứng cô. Nhưng Hoắc Triều không ở trong trường học, thì cô làm sao có thể dựa vào cậu ấy được?
Đi qua một tiệm thuốc, Thư Nhĩ đi chạy vào mua một ít băng dán cá nhân, sau đó mặc kệ sự phản đối mãnh liệt của Hoắc Triều, cô dán chúng lên mặt cậu.
Sau khi dán xong, Thư Nhĩ còn cẩn thận mà nhìn thoáng qua, chỉ một cái băng dán nhỏ cũng không thể làm giảm giá trị nhan sắc của cậu, ngược lại còn làm cho cậu thêm vài phần ngông cuồng đẹp trai.
Thư Nhĩ thật lòng mà khích lệ, "Anh trai, anh thật đẹp. Trong trường học cũng không có ai có thể đẹp trai hơn anh."
Động tác muốn xé băng dán của Hoắc Triều dừng lại, Thư Nhĩ nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay cậu dắt đi, một chút cũng không cho cậu cơ hội gỡ xuống.
"Anh, hôm nay em vừa nhìn qua ảnh chụp của Trương Bối Bối, rất nhiều người tự nguyện đứng ra kéo phiếu cho cô ấy. Liệu em có thể chiến thắng không?"
Ngoài Trương Bối Bối ra, còn thêm một Lý Tư Giai, nghe nói hai người nay đều là Nữ Thần cao nhị được nhiều người bình chọn, danh tiếng rất lớn, nếu không có cô xuất hiện, danh hiệu nữ thần chắc chẵn sẽ là cuộc chiến giữa hai người này.
Cho nên trong lòng Thư Nhĩ hiện tại dâng lên cảm giác nguy cơ.
Hoắc Triều cười nhạo một tiếng, "Cô gấp cái gì?"
Thư Nhĩ đi đến bên người Hoắc Triều, làm nũng nói, "Anh, anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?"
Hoắc Triều cong cong khóe miệng, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn Thư Nhĩ một cái, hoàn toàn không để ý chuyện này, "Chờ tôi, hôm nay sẽ cho cô kết quả."
Oa.
Thư Nhĩ cười rộ lên, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Anh trai, anh tốt nhất."
Rất nhanh, Thư Nhĩ liền biết Hoắc Triều dùng cách gì để giúp cô!
Không thể không nói, tuy rằng nam chủ có chút ngốc, nhưng không thể phủ nhận cậu ấy thực sự rất ngầu! Quả thực, ngầu vô cùng.
-------
Edit: Chiều nay và mai mình bận rồi, không kịp edit, các bạn lại chờ nha . Hihi