Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 39


“Sao mấy ngày nay anh luôn tự lái xe,” Diệp Phi ngồi xuống ghế chờ, “Anh không đủ tiền trả lương cho trợ lý Hàn sao? Có cần tôi giúp không?”“…” Hoắc Tuần khóe miệng giật giật nắm tay lái, quả nhiên ko thể trông chờ lời nói tử tế từ cô ấy, “Trợ lý Hàn cũng là người, cũng phải nghỉ ngơi.”Diệp Phi kinh ngạc: “Không ngờ anh cũng là một ông chủ có nhân tính đây.

Xem ra lời đồn đãi bên ngoài quả thật không đáng tin, giống tôi đây, người ta nói tôi ko khác gì bao rác mà tôi có thể đâu.

Anh nói đúng không?”“Có lẽ đi.” Hoắc Tuần mím môi, rời khỏi bãi đỗ xe.Trợ lý Hàn vừa tan sở, rốt cuộc cũng có thời gian xem mắt, ngồi trong nhà hàng đã được hẹn trước, hắt xì một cái, xấu hổ lấy tay che miệng rồi xin lỗi người bên cạnh.“Ngại quá, gần đây tăng ca quá nhiều, không chú ý liền bị cảm.”Cô gái rót một tách trà nóng cho anh ta với vẻ hiểu biết: “Nghe nói công việc ở Hoắc thị rất gấp gáp.

Không ngờ anh làm trợ lý cho tổng giám đốc mà cũng phải thường xuyên tăng ca sao?”Trợ lý Hàn gạt nước mắt chua xót, “Tôi không phải thường xuyên làm thêm giờ, mà là tăng ca mỗi ngày.

Cũng may, gần đây ông chủ của chúng ta có chút thay đổi sở thích, nên cuối cùng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi.”–Hoắc Tuần dừng đèn đỏ, lấy ra một văn kiện từ trong ngăn kéo của ghế phụ trước đứa ra sau, “Đây là thông tin của chương trình tạp kỹ đó.”Diệp Phi cầm lấy nó và lật vài trang, vui vẻ không khép được miệng, “Hóa ra là “Chạy nhanh lên nào người anh em!”.

Chương trình này đã phát sóng vào mùa trước.


Tôi nghe nói rằng mùa thứ hai sẽ được sản xuất trong năm nay, rất nhiều người đều muốn lấy một suất tham gia.

“Người đại diện của Mạc Tây Phong mấy ngày nay vẫn phàn nàn, nói rằng từ sau khi giải ước hợp đồng, giám đốc cũ trong tốt ngoài sáng đều cố ý muốn ngáng chân họ, đại ngôn bị rớt giá ko nói, còn còn bị cắt mắt 2 show tạp kỹ đã thương lượng xong trước đó.Hơn nữa Mạc Tây Phong đang làm đỉnh lưu, chắc chắn ko tiếp nhận mấy show tống nghệ hoặc dự án tầm trung.

Mà một năm thì có bao nhiêu chương trình hàng đại chế tác chứ? Vì lý do này, đầu của Diệp Phi sầu đến muốn trọc đầu, tưởng rằng mình đã ký được một vị cứu tinh, nhưng không ngờ lại ông nội thiên hạ.“Chi phí của nhà tài trợ tiết mục của chương trình này phải rất đắt,” Diệp Phi ngập ngừng thận trọng nói, “Nếu anh thực sự giúp tôi đề cử, vậy thì tôi sẽ đóng giúp anh một nửa.”Buổi tối ở Tinh Thành thật náo nhiệt, đi ngang qua khu phố ẩm thực hai bên tràn ngập xe cộ, Hoắc Tấn từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô một cái thật lạnh, “Chương trình tạp kỹ hoàng kim trên kênh Thượng Tinh truyền hình, ít nhất cũng phải 600 triệu.”Trong lòng vội vàng tính toán tài sản hiện có, sẽ quá lãng phí nếu bỏ ra 300 triệu nhân dân tệ mua một suất của chương trình tạp kỹ này cho Mạc Tây Phong.Diệp Phi lặng lẽ thu đầu lại.“Đắt quá, tôi không đủ tiền mua.”“Tôi ko lấy tiền của cô,” Hoắc Tuần lái xe đến vào cổng tiểu khu.

“Mùa thứ nhất do chúng tôi tài trợ, phản ứng rất tốt, cho nên mùa thứ hai đương nhiên được xếp vào danh sách nhà tài trợ chính.

Là vị trí VIP kèm những quyền lợi rất tốt.

Ngay cả khi không có những thứ đó, nó sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi.


““Nhưng tôi luôn cảm thấy xấu hổ khi chiếm tiện nghi của anh như vậy,” Diệp Phi đặt tay lên bụng nhỏ, xuống xe cẩn thận hơn trước nhiều.

“Thật sự, anh có thể đưa ra một số điều kiện với tôi.”Hoắc Tuần nhìn cô, “Sao đột nhiên lại tỏ ra khiêm tốn?”Vô nghĩa, anh và nữ chủ đã gặp mặt rồi, tôi có thể không sợ sao.Diệp Phi trong lòng điên cuồng chửi mắng, nhưng không thể nói ra, ko ngừng tính toán xem nên cho Hoắc Tuần những lợi ích gì.Đột nhiên đã bị một người ôm chặt.“Diệp Phi, đã lâu không gặp.” Một người phụ nữ trung niên không ngừng cao hứng ôm lấy cơ thể thon gầy của Diệp Phi, nhưng vẫn tinh tế mà tránh đi chỗ bụng của cô, “Mau để bác nhìn xem, khuôn mặt nhỏ hơn trước nhưng khí sắc vẫn tốt lắm, có bị nôn nghén khó chịu chỗ nào ko? “Hoắc phu nhân hôm nay gặt hái được một sợi dây chuyền kim cương xuất sắc trong buổi đấu giá, bà ở tuổi này đeo lên cũng ko quá thích hợp, nên muốn tặng cho đứa con trai ngỗ nghịch của mình, để hắn tặng cho Diệp Phi bồi dưỡng tình cảm.Không nghĩ tới, ở bãi đỗ xe lại vừa vặn gặp nhau.Thật ra đây cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, đây là bãi đỗ xe chung của hai tòa A B.

Nửa bên trái thuộc về gia đình Diệp Phi, nửa bên phải thuộc về họ Hoắc.Diệp Phi không thể chịu được sự nhiệt tình của thế hệ trưởng bối, cố nặn ra một nụ cười, “Cảm ơn bác gái đã quan tâm.

Cháu gần đây vẫn ổn, khẩu vị cũng vẫn rất tốt.

““Tốt rồi,” Hoắc phu nhân cười đến cong mắt, “À đúng rồi, hôm nay bác đã mời đầu bếp của ẩm thực Hải Vân Hào.

Vốn muốn nấu một bữa thật ngon cho thằng nhóc này.


Con cũng ở đây thì tốt quá, cùng nhau ăn khuya đi.

“Đầu bếp Hải Vân Hào rất khó mời, mẹ Diệp trước đây đã từng muốn mời họ đến làm tiệc rượu, nhưng phải hẹn trước ít nhất 3 tháng.Không nghĩ Hoắc gia chỉ cần muốn thì ngay lập tức có thể sắp xếp được ngay.Dường như đôi khi chỉ có tiền cũng không đủ, còn phải có quan hệ nữa, mấy ngày sản xuất thế này nhà họ Diệp kết giao quá hạn hẹp, dẫn đến không có mấy quyền lực trong nhiều lĩnh vực.Diệp Phi có hơi tiếc hận, nhưng cô nhất định không muốn ăn tối với phu nhân Hoắc gia, điều này quá xấu hổ.Cô đang suy nghĩ về lý do từ chối của mình, đuôi mắt thoáng thấy Hoắc Tuần đang nhìn cô, miệng khẽ nhếch lên làm ra khẩu hình——Quyền lợi nhà tài trợ.… Bản chất hắn là một doanh nhân, chuyện gì cũng có thể đàm phán thành công.Nhưng xác thật cách này vô cùng tốt, Diệp Phi chỉ có thể căng da đầu đồng ý, coi như khiến trưởng bối vui vẻ đi, có lẽ cho dù con cái có mạnh miệng đến mấy, vẫn là hy vọng ba mẹ mình vui vẻ, Hoắc Tấn cũng ko ngoại lệ.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Hoắc Tuần, kiểu trang trí hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có một số đồ trang trí bằng kim loại như trong mấy phim khoa học viễn tưởng.“Ôi, mau ngồi xuống, đừng khiến mình mệt”, Hoắc phu nhân từ đầu đến cuối đều phớt lờ con trai.

“Nhà của nó chỉ được thế này thôi, con chịu khó chút nhé.

Dù sao bác cũng không đến đây thường xuyên, cứ mỗi lần ghé là bị đau đầu, cứ như là ở trong nhà xác.

“Hoắc Tuần bất lực, “Mẹ, mẹ nói chuyện chú ý chút đi.”“Mắc mớ gì đến con chứ hả,” Hoắc phu nhân tức giận khi nhìn thấy hắn, ánh mắt đảo qua bụng của Diệp Phi mới bớt lại, tưởng tượng một đứa bé xinh xẻo lại ko thể trở thành con cháu của mình, nộ khí lại bùng phát: “Đi vào trong góc ngồi đi, cứ nhìn thấy con là mẹ thấy khó chịu.”Không nghĩ tới đường đường là Tổng tài hô mưa gọi gió trên thương trường lại bị người nhà ghét bỏ như vậy.Diệp Phi vui sướng khi người gặp họa mà cười ra tiếng.Hoắc Tuần lườm cô một cái rồi ném tài liệu về phía cô, “Đây phần phụ lục hợp đồng, không phải xưởng phim của cô không phải đang cần kinh doanh sao? Vừa rồi tôi định thảo luận với cô, nhưng lại bị cắt ngang.”Hoắc phu nhân lập tức trừng mắt: “Tiểu tử thúi, cái gì mà bị người chen ngang, ta là mẹ của anh đây! Ta có cái gì mà không được nói.”Trong nháy máy, tình hình đã hiểu được địa vị của Hoắc tổng trong gia đình đã ko có cách nào vãn hồi.

Diệp Phi nhét tài liệu vào túi của mình.

Cô ấy ở đây với tư cách là khách nên có vẻ bất lịch sự khi giải quyết công việc trước mặt trưởng bối.May mắn thay, đầu bếp đã à chuẩn bị đồ ăn xong, vì chỉ có ba người nên anh ta chỉ làm bốn món và một món canh, rất hợp với khẩu vị của Diệp Phi, tất cả đều tươi và cay.Hoắc phu nhân vội vàng nói: “Diệp Phi mau ngồi xuống, đừng khách sáo, gần đây bác nghe mẹ nói con thích ăn cay đúng không? Chắc chắn là con gái rồi, sẽ là một em bé đáng yêu nhất, người ta nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ mà, ko giống cái tên tiểu tử thúi này, nhìn hắn là ko muốn ăn cơm.


“Hoắc Tuần lẳng lặng cầm đũa lên, từ khi Diệp Phi mang thai, mẹ hắn đều không vừa mắt hắn, mỗi lần gặp mặt đều không ngừng mắng mỏ, đã quen rồi.Đặc biệt mấy hôm trước, hai ông bà còn bí mật chạy đến công ty, lật xem bảng báo cáo kiểm tra thai sản của Diệp Phi trong ngăn kéo của hắn, càng khổ sở hơn khi thông báo kết quả siêu âm B.“Nghe nói con gần đây đang muốn xây dựng sự nghiệp.” Hoắc phu nhân thân thiết hỏi, “Có cần bác hỗ trợ gì ko?”Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia là trường hợp liên hôn giữa các gia tộc cường đại, gia đình bà cũng là một đế chế kinh doanh, mấy năm nay hầu hết các ngành nghề đều chuyển ra nước ngoài và do chị gái xử lý, bà phận là con út trong nhà nên vô cùng thảnh thơi, mỗi ngày chỉ có thể phát sầu với việc chung thân đại sự của con trai , nhưng trên thực tế bà ko hề thiếu nguồn nhân mạch và tài lực.Diệp Phi không biết chuyện này, còn tưởng rằng Hoắc phu nhân muốn dùng Hoắc tiên sinh giúp mình, “Không thành vấn đề, Hoắc Tuần lần này đã giúp cháu rất nhiều, bác cũng vừa nhìn thấy anh ấy đưa cho cháu một văn kiện rồi mà.”Hoắc phu nhân lúc này mới liếc nhìn con trai một cái có ý “cuối cùng thì con cũng đã làm được gì đó.”Đầu bếp Hải Vân Hào quả nhiên danh bất hư truyền, lúc đầu Diệp Phi còn dè dặt, đến lúc sau cũng không thể nhịn được mà ăn nhiều hơn, tranh thủ Hoắc phu nhân ko chú ý đến, cô khẽ nấc lên.Lại đụng phải ánh mắt cười như ko cười của Hoắc Tuần.“Ừm, bác gái, thời gian ko còn sớm,” Diệp Phi quay đầu không được tự nhiên, “Cháu còn phải về nhà, nếu không người trong nhà sẽ lo lắng.”Hoắc phu nhân cũng không ở lại lâu.

Bà ấy đương nhiên hiểu được tâm tư của những người mẹ.

Bà chỉ vội vàng lấy chiếc vòng cổ kim cương đấu giá từ trong túi ra đưa cho Diệp Phi như đưa một củ cải trắng.

“Xem như là quà gặp mặt bác tặng con, mấy cái đồ này người trẻ tuổi sẽ đeo đẹp hơn, bác thì ko được rồi, ko lại bị bác trai ở nhà nói mình cưa sừng làm nghé.

“Diệp Phi mở ra hộp, bị chói mắt, thuận miệng đáp: “Bác gái đây sao lại là cưa sừng làm nghé được? Vốn dĩ bác trẻ thật mà.”Nói xong mới ý thức được người đối diện với cô là Hoắc phu nhân, không phải mẹ Diệp.Chỉ là phiền não của những bà mẹ này hoàn toàn giống nhau, nếu ko tỉnh táo lý trí liền sẽ cảm thấy lời nói này trong miệng đối phương có chút ý tứ, không khác nào là một dấu chấm hết cho câu chuyện ở đây.Nhưng hiển nhiên Hoắc phu nhân được khen lại vô cùng cao hứng, “Nhìn cái miệng nhỏ của cháu kìa, nếu như Hoắc Tuần được một nửa của cháu, trên mặt bác sẽ bớt nếp nhăn hơn.”Diệp Phi nói nhanh, “Nếp nhăn? Ở đâu vậy? Cháu tại sao không nhìn thấy?”Hoắc phu nhân quả nhiên cười đến ngã ngửa, cao hứng không muốn dừng.Diệp Phi đắc thắng nhìn Hoắc Tuần, lại nhìn thấy hắn bất lực đứng ở bên cạnh, trên mặt viết đầy bốn chữ” Thật sự ko cần”.Nữ nhân mà dối trá lên thì thật đáng sợ.Hắn ho khan một tiếng, quyết định kết thúc cuộc trao đổi thương mại này, “Tôi đưa cô quay trở về.

Từ đây đến Tòa nhà A phải đi ngang qua bãi đỗ xả.

Cô đi một mình ko an toàn.”Hoắc phu nhân hùa theo nói: “Đúng, đúng, đúng, để cháu về một mình vào giờ muộn thế này cũng ko tốt.”Diệp Phi xác thực cũng có sợ hãi, cho nên cũng không từ chối, cầm theo ba lô rồi đổi giày ở hành lang trước khi rời đi.Ngay trước khi đi ra ngoài, Hoắc phu nhân xoa xoa tay ngượng ngùng hỏi: “Tiểu Phi à, bác gái có thể sờ sờ bụng nhỏ của con được ko? Chị sờ một lát bên ngoài quần áo thôi.”Diệp Phi nghe được lão nhân gia giọng điệu khiêm tốn như vậy, cũng không nói lời từ chối, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, “Được ạ, bác cứ sờ đi ạ.”Nghe được sự đồng ý của cô, Hoắc phu nhân vui mừng ra mặt, trước khi đựng vào còn cẩn thận xoa xoa tay một trận, cõi lòng đầy mong đợi đưa bàn tay của mình ra, ngay lập tức có thể chạm ngay vào cái bụng tròn vo đang nhô lên của Diệp Phi.Bất ngờ bị ngăn lại bởi con trai bất hiếu của mình.Đối mặt với hai dáng vẻ nghi hoặc bên cạnh, Hoắc Tuần không biết vì sao lại khó chịu, tay nhanh hơn não.Hắn tự tìm cớ, “Sờ cái gì sờ, như vậy không lễ phép.”Diệp Phi: “……”Anh như vậy đối mẹ ruột của mình thì rất lễ phép sao???.

Bình Luận (0)
Comment