Sáng sớm, hạ nhân của sơn trang Kim Xà đúng giờ đưa đồ ăn sáng tới, mọi người ở tiểu viện đồng loạt tới sảnh chính dùng cơm.
Minh Dập vừa đến liền kiên quyết chiếm vị trí bên cạnh An Cửu, nhiệt tình tiến tới.
"An tiểu thư, không biết hôm nay nàng có sắp xếp gì?"
An Cửu cười tủm tỉm nói: "Sắp xếp? Không có a, ta là một người rảnh rỗi, có thể có sắp xếp gì?"
Lời này dừng ở lỗ tai mọi người, Hạ Tử Kình nghe không hiểu, Bùi Tịch không có phản ứng, Lâm Thanh Nghiên lại không nhịn được nhìn An Cửu một cái.
Không phải nàng xa lánh An Cửu, thật sự là An Cửu quá mức yếu ớt, có một lần không cẩn thận va tay vào góc bàn một chút, An Cửu liền đỏ mắt, rất giống ai khi dễ nàng.
Vị An tiểu thư này, giống đồ sứ mỏng manh tinh xảo, chỉ có thể cẩn thận trân quý ở trong nhà, không thể dãi nắng dầm mưa.
Mỗi ngày Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình chạy ở bên ngoài, giơ đao múa kiếm, cũng không dám mang nàng theo.
Minh Dập vừa nghe, tức khắc cười nói: "Vậy đúng lúc, ta nghe nói sơn trang Kim Xà có trại nuôi ngựa, không bằng chúng ta cùng đi cưỡi ngựa?"
An Cửu không muốn cả ngày ngốc ở tiểu viện, nghe vậy lập tức đáp ứng: "Được nha được nha!"
Nàng một bên nói chuyện, một bên gắp một cái bánh bao hấp nhét vào trong miệng.
Ánh mắt Minh Dập chuyên chú dừng ở trên mặt thiếu nữ, hắn chưa bao giờ gặp nữ tử xinh đẹp như An tiểu thư, mỗi lần thấy nàng, đều có cảm giác mở rộng tầm mắt, đôi mắt đều không muốn rời khỏi người nàng.
"Hửm? An tiểu thư, sao môi nàng có chút sưng?" Minh Dập nghi hoặc, tầm mắt đảo qua mặt bàn một vòng, "Là đồ ăn quá cay sao?"
Sơn trang Kim Xà ở phương nam, khí hậu ẩm nóng, người địa phương thích ăn ớt cay.
Sau khi vào tiểu viện, một ngày ba bữa cơm đều từ sơn trang cung cấp, không ít thức ăn đều bỏ thêm ớt cay.
Chẳng lẽ An tiểu thư không thể ăn cay?
Mắt Minh Dập lại quay về trên mặt thiếu nữ, hắn nhớ rõ, hôm qua còn chưa phải như vậy.
Cái miệng nhỏ hồng nhuận căng mọng như anh đào kia, màu sắc đỏ bừng, tươi mới ướt át, đường viền môi vỗn rõ ràng trở nên có chút mơ hồ, như là bị cắn hung bạo, giống cánh hoa hồng bị nghiền nát, lộ ra vẻ quyến rũ đến nghẹt thở.
Minh Dập nhìn nhìn, tròng mắt có chút không nhổ ra được.
"Bang ——"
Một tiếng giòn vang đột nhiên truyền đến.
Mọi người nháy mắt bị hấp dẫn, theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy công tử bạch y rũ mắt, bát cháo ở trước mặt hắn bị đổ, cháo trắng đặc sệt chảy ra bàn, muỗng sứ múc cháo cũng rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, thần sắc Bùi Tịch hơi khựng lại, mặt mày ôn nhuận nâng lên, hiện lên vài tia có lỗi.
"Xin lỗi, không cẩn thận làm đổ chén."
Tôi tớ của sơn trang Kim Xà đứng hầu bên cạnh lập tức tiến lên, dọn dẹp mặt bàn bừa bộn cho Bùi Tịch, lại lần nữa mang lên một chén cháo.
Tình huống như vậy, vấn đề vừa rồi Minh Dập hỏi An cửu, bất tri bất giác liền bị bỏ qua.
An Cửu giống như chưa phát giác ra, tiếp tục cười nói với Minh Dập.
Một bàn người, chỉ hai người bọn họ nói nhiều, có thể từ kiểu dáng xiêm y lưu hành cho tới bát quái trong kinh thành, còn có thể cùng nhau nói về thoại bản mới nhất, hai người đều là thiếu gia tiểu thư ăn chơi trác táng xuất thân từ nhà giàu, có nhiều đề tài chung, có thể nói là mới gặp đã thân.
Những người khác tính tình đều không phải quá náo nhiệt, Hạ Tử Kình trầm mặc ít lời, Bùi Tịch càng quen lắng nghe, còn Lâm Thanh Nghiên hoạt bát một chút, ngẫu nhiên có thể cùng bọn họ nói hai câu.
An Cửu ăn mấy cái bánh bao hấp, lại gắp sủi cảo chiên đối diện, tầng tầng quần áo rũ xuống, một vòng màu đỏ ở cổ tay mảnh khảnh dưới tay áo chợt lóe rồi biến mất.
Lâm Thanh Nghiên bỗng nhiên nhíu mày, lên tiếng hỏi: "An Cửu, cổ tay cô làm sao vậy?"
Lúc trước ở thành Bình Lan, hai thiếu nữ đi dạo trên phố mấy ngày, quan hệ tốt hơn không ít, liền bắt đầu gọi thẳng tên họ của đối phương.
Quan điểm của Lâm Thanh Nghiên về An Cửu cũng thay đổi một chút, tuy vẫn cảm thấy An Cửu quá yếu ớt, nhưng phẩm hạnh không tồi, chỉ là bị người nhà nuông chiều mới như thế.
"A? Không, không sao......"
Thiếu nữ bị hỏi chớp chớp mắt, có chút chột dạ mà rút tay về, lắp bắp trả lời.
Lâm Thanh Nghiên thấy vậy, mày nhăn càng chặt.
Nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm, trên cổ tay An Cửu hẳn là một vòng vết bầm.
"Có phải cô bị người ta khi dễ? Nếu có người khi dễ cô, nhất định phải nói cho ta." Lâm Thanh Nghiên mày liễu nhíu chặt.
Nàng là nữ tử cực có tinh thần trọng nghĩa, cho dù mới quen biết với An Cửu không lâu, nhưng nếu là bạn, cũng sẽ coi là người một nhà.
Hạ Tử Kình cũng phụ họa nói: "Không sai, ta đã đáp ứng bảo vệ An tiểu thư, nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn."
An Cửu mím môi, ánh mắt lơ đãng chuyển tới trên người Bùi Tịch, chỉ thấy hắn bưng một ly trà, hàng mi dài đen buông xuống, hơi trà lượn lờ, một khuôn mặt như bạch ngọc như ẩn như hiện sau làn khói.
"Không có, các người đừng làm quá, là ta tự mình không cẩn thận thôi, không có gì nghiêm trọng."
Nàng miễn cưỡng cười cười, ấp a ấp úng nói.
Biểu hiện nói chuyện càng thêm vẻ che che giấu giấu, như là có lý do khó nói.
Lâm Thanh Nghiên liền ngồi bên cạnh An Cửu, trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay An Cửu, một tay vén tay áo nàng lên, sắc mặt tức khắc khó coi.
Trên cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ, hằn một vòng xanh tím dữ tợn, da thịt tuyết trắng càng làm nổi bật, càng thêm vẻ thê thảm đáng sợ.
Thấy dấu vết kia, hiển nhiên là bị người khác dùng lực nắm ra, dấu tay rõ ràng có thể thấy được!
"Đây còn nói là không sao?" Biểu tình Lâm Thanh Nghiên cực kỳ nghiêm túc.
Thấy tình cảnh vậy, những người khác cũng không bình tĩnh.
Trong mắt Minh Dập đều là thương tiếc, hận không thể nhào lên xoa xoa tay nhỏ bé của thiếu nữ, cuối cùng khắc chế, vội vàng nói: "An tiểu thư, chỗ ta có cao sinh cơ* bạch ngọc cực tốt, sau đó ta liền đưa cho nàng!"
* Cao sinh cơ: một loại thuốc chữa lành vết thương
Lâm Thanh Nghiên cũng nói: "Cô không phải sợ, nói ai làm cô bị thương, ta nhất định tìm hắn tính sổ. Nhà ta có giao hảo với Kim thúc thúc, thúc ấy tất nhiên sẽ vì cô chủ trì công đạo."
Hạ Tử Kình trực tiếp rút kiếm của mình ra, loảng xoảng một tiếng đập lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "An tiểu thư cứ nói đừng ngại, người nọ nếu dám tổn thương An tiểu thư, Hạ Tử Kình ta tất không tha cho hắn."
An Cửu chớp chớp mắt, yên lặng nhìn về phía Bùi Tịch, đúng lúc đối phương ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mắt nam nhân hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, phảng phất ý cười như cũ.
"Ha ha, không cần."
An Cửu quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Bất quá là một Đằng Đồ Tử* thôi, đừng quá lộ liễu."
* Đằng Đồ Tử: chỉ kẻ háo sắc
Lời vừa nói ra, mọi người tức khắc hiểu ý trong lời nàng.
Xem ra An tiểu thư hẳn là không cẩn thận gặp phải Đằng Đồ Tử, bị Đằng Đồ Tử kia dây dưa, tuy rằng thoát thân, nhưng việc này truyền ra rốt cuộc khó nghe, đặc biệt đối với thanh danh của nữ tử, xử lý hậu quả không tốt rất nghiêm trọng.
Mày liễu Lâm Thanh Nghiên dựng ngược, hừ lạnh nói: "Gần đây sơn trang Kim Xà người tới nhiều, ngư long hỗn tạp*, cũng bị người đạo đức bại hoại tiến vào, nếu ta đụng phải loại người này, nhất định một kiếm chém tay hắn."
* Ngư long hỗn tạp: rồng với cá lẫn lộn với nhau. Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.
Hạ Tử Kình cũng nói: "Không nghĩ tới còn có người như vậy, quả thực bại hoại không khí võ lâm."
Minh Dập đặc biệt lòng đầy căm phẫn, một ngón tay của An tiểu thư hắn cũng không dám chạm vào, Đằng Đồ Tử kia cũng dám nắm cổ tay An Cửu, trong lòng hắn chua giống ăn một trăm quả chanh, ghen ghét đến biến dạng.
"Đúng vậy đúng vậy, loại người này chính là u ác tính, An tiểu thư còn tốt bụng buông tha hắn, cô thật sự quá thiện lương, nếu như bị ta biết là ai, ta nhất định giáo huấn hắn một trận!"
Khóe mắt An Cửu liếc công tử bạch y bất động như núi kia, cảm thấy hứng thú hỏi: "Này? Huynh muốn giáo huấn hắn thế nào?"
Minh Dập một lòng muốn biểu hiện trước mặt mỹ nhân, liền nói ngay: "Ta muốn băm con cháu* hắn, để sau này hắn không thể khi dễ nữ tử được nữa!"
* Ý chỉ băm cái ấy của anh họ Bùi đó:)))
Mắt thấy động tác của người nọ dừng lại, chậm rãi buông chén trà.
An Cửu bỗng nhiên cười rộ lên, dung nhan kiều diễm giãn ra, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, xinh đẹp vô cùng.
"Được, hả giận!" Nàng cong mắt cười, vỗ tay như hải cẩu.
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, giống hoa hồng dưới ánh mặt trời, cử chỉ lại ngây thơ đáng yêu như vậy, hai mắt Minh Dập nhìn đăm đăm, một bữa cơm khi nào ăn xong cũng không biết.
Dùng bữa sáng xong, từng người rời đi.
Minh Dập đứng ngoài phòng An Cửu, chờ nàng chuẩn bị xong cùng đi trại nuôi ngựa cưỡi ngựa.
An Cửu thay bộ váy mới, là nàng mua ở thành Bình Lan, áo ngắn phía trên màu hồng nhạt, phía dưới là váy sa mỏng màu đỏ, trên váy đuôi dùng chỉ vàng thêu từng phiến lá bạch quả, hoa lệ lại tinh tế.
Thấy nàng mặc như vậy, hai mắt Minh Dập lại bắt đầu sáng lên, trong miệng liên tục không ngừng thốt ra những lời tán dương, khiến An Cửu cười không ngớt.
Khi cùng Minh Dập ra cửa, xuyên qua giữa hoa viên, An Cửu thấy ở hành lang dài màu son phía đối diện, một bóng trắng ngồi trên xe lăn, A Thất đứng ở phía sau hắn, một chủ một tớ đứng phía xa nhìn l về hướng nàng.
Công tử bạch y thắng tuyết, tóc đen như thác nước, mắt đen hẹp dài bình tĩnh không gợn sóng.
Cách hoa thắm liễu xanh, tầm mắt hai người chạm nhau.
Minh Dập không chú ý, An Cửu nghiêng đầu, nhăn mũi chu miệng, nhanh chóng lè lưỡi về phía hắn, sau đó hừ một tiếng.
Một cái mặt quỷ thị uy.
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là 25. 】
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là 30. 】
【......】
An Cửu: "???"
Đừng trừ đừng trừ, ta sợ huynh còn không được sao?
An Cửu trong lòng hô to, bỗng nhiên bước chân nhanh hơn, bước nhanh rời khỏi hoa viên, tiếng nhắc nhở hảo cảm lúc này mới dần dần dừng lại.
Một màn này dừng trong mắt Bùi Tịch, lại là thiếu nữ tránh hắn còn không kịp, vừa thấy hắn liền chán ghét tránh xa, thậm chí không muốn liếc hắn một cái.
Ngón tay niết nan quạt không tự giác cuộn tròn.
Trong lòng Bùi Tịch biết, kỳ thật đây là kết quả tốt nhất.
Nàng cái gì cũng không nhớ, dưới sự dẫn dắt của hắn, cho rằng mình say rượu nổi điên, mới chạy tới phòng hắn chiếm giường đệm.
Đến nỗi vết thương trên cổ tay, Bùi Tịch chỉ nói là khi hai người tranh chấp không cẩn thận gây ra.
Bởi vì tự giác đuối lý, cho nên An Cửu không dám nói chuyện này cho mọi người. Nhưng với tính cách kiêu ngạo của nàng, cho dù không có lý, cũng không phải tính tình có hại, cho nên khi ăn sáng mới âm thầm khiêu khích hắn, ra một hơi "Ác khí".
Bí mật của mình vẫn chưa bại lộ, hết thảy vẫn nằm trong kế hoạch của hắn.
Biến hoá duy nhất, chính là thái độ của An Cửu đối với hắn, trải qua chuyện này tựa hồ càng trở nên ác liệt.
Nhưng...... Nàng có thích Bùi Tịch hay không, cũng không quan trọng.
Chỉ cần nàng vẫn thích Phi Y, vậy là đủ rồi.
Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, buông nan quạt bị in vết tay, trầm mặc nói với A Thất đang đứng yên phía sau: "Đi thôi."
A Thất lên tiếng: "Công tử, đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"
A Thất là người duy nhất biết mỗi đêm trăng tròn Bùi Tịch sẽ độc phát, nhưng mỗi đêm đó, hắn đều sẽ bị công tử phái đi.
Lúc đó công tử không cho phép bất kỳ kẻ nào ở lại bên người, cho dù là A Thất người đi theo hắn mười mấy năm, hắn cũng sẽ không cho dư tín nhiệm.
A Thất sớm thành thói quen, chỉ là vẫn không nhịn được lo lắng.
Bùi Tịch im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "...... Không có việc gì."
"Ngài ra lệnh tìm kiếm Dược Vương, ta đã truyền xuống, chỉ là công tử, Dược Vương không phải sớm đã chết sao? Ngài vì sao......" A Thất một bên đẩy xe lăn, một bên dò hỏi.
A Thất nhìn như là tôi tớ bên người Bùi Tịch, kỳ thật còn là "Tiên Vô Mệnh" các chủ của Ngàn Sát Các.
Bùi Tịch dù sao đi đứng không tốt, nên vẫn luôn giấu ở trong tối, chưa bao giờ xuất hiện trước đại chúng.
Mỗi lần Ngàn Sát Các có nhiệm vụ quan trọng, đều do A Thất ngụy trang ra mặt.
Ngàn Sát Các thành lập mười năm trước, khi đó Bùi Tịch mới tám tuổi, toàn bộ Ngàn Sát Các cơ hồ đều do A Thất quản lý, nói trắng ra, A Thất mới là "Tiên Vô Mệnh", Bùi Tịch chỉ là bóng ma phía sau.
Nhưng Ngàn Sát Các vẫn luôn nằm trong sự khống chế của Bùi Tịch, cách hắn khống chế Ngàn Sát Vác rất đơn giản, đó chính là độc.
Năm Bùi Tịch tám tuổi luyện chế ra kịch độc Âm Dương Phù, lúc ấy liền thí nghiệm trên cơ thể người.
Một khi trúng Âm Dương Phù, nội trong một tháng phải uống thuốc giải, nếu không uống, độc tính sẽ phát tác, khó có thể chịu đựng thống khổ.
Bùi Tịch dùng thủ đoạn như vậy khống chế người võ lâm, khiến đối phương trở thành sát thủ của Ngàn Sát Các, bán mạng vì hắn. Nếu không đáp ứng, liền bị hắn luyện thành người thuốc, muốn sống không được muốn chết không xong.
Có Âm Dương Phù, dù cao thủ có võ công mạnh đến đâu, chỉ cần ở trong tay hắn, cũng không thể không vì hắn bán mạng.
"Nếu ông ta thật sự đã chết, cũng liền thôi......" Bùi Tịch mi mắt hơi rũ, hàng mi dài phủ bóng.
Hắn rất muốn biết, nếu Bùi Chu không chết, nhiều năm như vậy ông ta rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì sao ông ta phải giả chết? Ông ta đang bí mật mưu đồ cái gì?