Ma giáo thành lập ở một huyền nhai trên vách đá phía tây, bốn phía đều là sa mạc không một ngọn cỏ, chỉ có một ngọn núi sừng sững cực cao và hiểm trở, trên đỉnh núi quanh năm tuyết trắng xóa không tan.
Tuy rằng tân giáo chủ cũng bị gọi là mặt ác quỷ, nhưng kỳ thật chỉ là xưng hô mà giáo chủ dùng bên ngoài, hắn có một tên thật, là Hoa Huyền.
Hoa Huyền khác với nhân sĩ được Ma giáo nhặt về, hắn sinh ra đã ở Ma giáo, từ nhỏ lớn lên ở Ma giáo, là thủ lĩnh sinh trưởng ở Ma giáo.
Chỉ vì mẫu thân hắn là Hoa Mị, Thánh Nữ đời trước của Ma giáo.
Chuyện này, cũng giống với tên của hắn, hầu như không ai biết.
"Hoa Huyền, ngươi mang bí tịch kia về chưa?"
Ngàn dặm xa xôi trở về Ma giáo, Hoa Huyền vừa nằm xuống bảo tọa, cửa đã bị đẩy ra.
Một thiếu nữ mặc váy áo màu xanh ngọc, dung mạo diễm lệ bước vào.
Hoa Huyền lười biếng móc quyển bí tịch từ trong lòng ra, ném về phía trước, thiếu nữ hai mắt sáng ngời, bước chân một chút, thả người nhảy, nhanh chóng tiếp được sách trong không trung.
Nàng ta cúi đầu mở sách, nhìn kỹ, kinh hỉ ngẩng đầu nói: "Không sai, chính là cái này, Hoa Huyền, nương* ngươi được cứu rồi!"
* Nương: cách gọi khác của mẹ
Hoa Huyền không chút để ý nói: "Ta nói ngươi một hai phải cứu bà điên kia làm gì?"
Mắt Hoa Tình trợn trắng: "Đó chính là nương ngươi, sao ngươi có thể gọi bà là bà điên!"
Hoa Huyền cười nhạo một tiếng: "Năm đó bà ta thiếu chút nữa bóp ch/ết ta."
Hắn đến nay vẫn nhớ rõ cảm giác gần chết lúc ấy, Hoa Huyền từ khi sinh ra chưa từng thấy nương mình, hắn được thị nữ bên cạnh giáo chủ nuôi nấng, nhưng hắn đã sớm biết, mẫu thân hắn là Thánh Nữ Hoa Mị.
Khi còn nhỏ, Hoa Huyền cũng từng tò mò về mẫu thân mình. Chính giáo chủ nói, Hoa Mị luyện công tẩu hỏa nhập ma đã thành kẻ điên, không cho phép hắn đi gặp bà.
Hoa Huyền cũng không ngoan ngoãn nghe lời chủ, hắn trộm tìm được mật thất giam giữ Hoa Mị, gặp được bà điên kia.
Bà vừa thấy hắn đến, liền lao tới hung hăng bóp cổ hắn, mặt dữ tợn nói với hắn: "Bùi Chu, cuối cùng ngươi cũng tới, vì sao lâu như vậy ngươi không tới tìm ta!"
Hoa Huyền tuổi còn nhỏ không có năng lực chống cự, thiếu chút nữa bị bóp ch.ết, nếu không phải thị nữ chăm sóc hắn kịp thời đuổi tới, có lẽ hắn đã chết.
Hoa Huyền cũng không yêu mẫu thân mình, hắn đối với bà không có bất kỳ hảo cảm gì, bất kể ai cũng không thể thích người suýt chút nữa giết mình.
Hơn nữa bà điên như vậy, đầu bù tóc rối, điên cuồng điên dại, nhi tử của mình cũng không nhận ra, mỗi ngày trừ nói mớ, thì là đâm đầu vào vách tường.
Hoa Huyền thỉnh thoảng sẽ đi gặp bà, mỗi lần nhìn thấy hắn, nữ nhân có lẽ khôi phục một chút ý thức trong chốc lát, nhưng bà luôn nhận nhầm hắn thành Bùi Chu, sau đó càng trở nên điên loạn.
Hoa Huyền dần dần hiểu, phụ thân hắn, có lẽ là Bùi Chu kia.
Chưa từng có ai nói cho Hoa Huyền, phụ thân hắn là ai, hắn vì sao chỉ có mẫu thân, không có phụ thân, mẫu thân vì sao lại tẩu hỏa nhập ma mà nổi điên?
Bí ẩn này, toàn bộ Ma giáo đều giữ kín như bưng.
Chỉ sau lần hắn thiếu chút nữa bị bóp c.hết, thị nữ nuôi dạy hắn mới vô tình lỡ miệng.
Hoá ra mẫu thân hắn thích một nam tử Trung Nguyên, nam tử kia lại thờ ơ bà, mẫu thân là Thánh Nữ Ma giáo, trong Ma giáo là một người trên vạn người, sao chịu được ngỗ nghịch?
Hoa Mị dùng thủ đoạn với nam tử, khiến nam tử xuân phong nhất độ* với bà, do đó có thai Hoa Huyền.
* Xuân phong nhất độ: có nghĩa là ngủ với nhau đó:)))
Nhưng sau khi nam tử tỉnh lại, lại không nể mặt Hoa Mị, mặc dù bà đã có con với ông ta, nhưng nam tử vẫn lãnh khốc vô tình bỏ bà mà đi.
Hoa Mị phẫn hận không thôi, đuổi đến Trung Nguyên trả thù nam tử, nam tử lại đánh bà trọng thương, nếu không phải giáo chủ kịp thời tới cứu viện, chỉ sợ bà sớm đã mất mạng.
Lần này Hoa Huyền tới Trung Nguyên, thật ra là tìm ra tung tích của "Bùi Chu".
Hoá ra ông ta là Dược Vương của Dược Vương Cốc, nhưng nghe nói ông ta sớm đã chết, chỉ để lại một nhi tử hai chân tàn tật.
Nghĩ đến đây, trên mặt Hoa Huyền đột nhiên hiện lên một tia hứng thú: "Hoa Tình, lần này ta tới Trung Nguyên lại gặp được một vị cao thủ dùng độc, ngươi đoán là ai?"
Hoa Tình vừa nghe, hai mắt dán vào bí tịch tức khắc nhìn lại.
"Cao thủ dùng độc? Ai? Cao nhân phương nào lại có thể khiến ngươi khen như thế?"
Đuôi mắt hẹp dài của Hoa Huyền cong cong, giống hồ ly xảo trá: "Là vị thần y Bùi Tịch của Dược Vương Cốc, nghe nói y thuật hắn cao siêu, không nghĩ độc thuật cũng cực kỳ tinh thông. Trước khi đi ta bắn hắn một mũi tên, trên mũi tên có bôi Vong Trần ngươi đưa, cũng không biết hắn có thể sống không."
Hoa Tình ngưng mi nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Nếu hắn đúng như lời ngươi nói, y độc song tuyệt*, hẳn là sẽ không sao. Độc thuật của ta tu luyện còn chưa thành thạo, không bì kịp một nửa mẫu thân ngươi, mặc dù học theo sách bà để lại, cũng cái biết cái không, chờ đến khi Thánh Nữ tỉnh táo lại, ta liền có thể thỉnh giáo bà."
* Y độc song tuyệt: cả y thuật và độc thuật đều giỏi
Lời này nói xong, Hoa Tình liền cầm bí tịch, hưng phấn xoay người rời đi.
Ở Ma giáo, Thánh Nữ là nhân vật rất độc đáo.
Giáo chủ là người đảm nhiệm sức mạnh tối cao, thường là người mạnh nhất. Thánh Nữ lại khác, Thánh Nữ thường võ công không cao, nhưng họ lại kế tục độc thuật, mỗi một đời Thánh Nữ Ma giáo đều là cao thủ dùng độc, là sự tồn tại nguy hiểm hơn giáo chủ.
Người trong Ma giáo đều biết, chọc tới giáo chủ có thể chết, nhưng chọc tới Thánh Nữ, chỉ biết sống không bằng chết.
Hoa Tình là Thánh Nữ tiền nhiệm, vốn Thánh Nữ được truyền từ đời này sang đời khác, đáng tiếc Hoa Mị thành kẻ điên, không ai dạy nàng ta độc thuật, nên từ trước đến nay không dám rời núi.
Lần này Hoa Huyền tới Trung Nguyên, kỳ thật mục đích cơ bản nhất đó là quyển bí tịch kia.
Mấy năm nay Hoa Tình vẫn luôn muốn chữa khỏi cho Hoa Mị, để Hoa Mị truyền lại độc thuật cho mình. Đáng tiếc trước sau không thu hoạch được gì, thẳng đến khi bí tịch thần công xuất hiện khiến nàng ta như thấy được ánh rạng đông.
Nếu bí tịch này chủ yếu dùng để khai thông, tu bổ kinh mạch, đúng lúc Hoa Mị tẩu hỏa nhập ma kinh mạch đi ngược, nếu tu tâm pháp này, có thể điều chỉnh lại chiều gân mạch hay không?
Tuy rằng chỉ là một suy đoán, nhưng Hoa Tình rất nắm chắc.
Hoa Tình muốn bí tịch, Hoa Huyền cũng cần màn chào sân, vì thế mới có lần Ma giáo tập kích này.
Thiếu nữ váy màu lam nhẹ nhàng đi xa, nàng ta không nghe thấy nam nhân phía sau hứng thú lẩm bẩm trong đại điện: "Vậy có lẽ là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta......"
-
Ai cũng không nghĩ tới, chiến tranh lạnh giữa An Cửu và Bùi Tịch lần này, có thể kéo dài như vậy.
Từ trấn Kim Xà đến chùa Vô Âm, hai người giống như hai đứa trẻ giận dỗi, ai cũng không để ý tới ai.
Ngay từ đầu An Cửu chỉ không để ý tới hắn, sau lại thấy Bùi Tịch thờ ơ, liền tức giận hơn, từ đó trực tiếp coi hắn như không khí.
Ngược lại Bùi Tịch cũng chủ động đáp lời nàng, đại tiểu thư lại không chút cảm kích.
Ngay từ đầu không dỗ, muộn mới dỗ thì có ích gì!
Không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng, khi những người khác ở bên cạnh bọn họ, cũng không dám nhiều lời, sợ rước lấy coi thường của đại tiểu thư.
Mắt thấy sắp đến chùa Vô Âm, đoàn người liền xuống tàu, bắt đầu chuyển sang đi đường bộ.
Vì tránh Bùi Tịch, lần này An Cửu xe ngựa cũng không ngồi, lạnh mặt tự mình cưỡi ngựa ở bên ngoài.
Lâm Thanh Nghiên không muốn bọn họ tiếp tục giận nhau, liền cưỡi ngựa đi đến bên cạnh An Cửu, nhỏ giọng nói chuyện với nàng.
"An Cửu, nói chuyện với ta một chút, rốt cuộc là cô đang tức giận cái gì, ta giúp cô giáo huấn Bùi Tịch, được không?"
"Ta không tức giận." Trên mặt thiếu nữ váy đỏ mang theo nụ cười giả dối.
Lâm Thanh Nghiên nói thẳng: "Vậy mấy ngày nay sao cô không nói chuyện với Bùi Tịch?"
"Không có, ta không để ý." Hai mắt thiếu nữ nhìn khắp nơi xung quanh, nói gần nói xa, "Chúng ta sắp đến nơi rồi phải không? Chùa Vô Âm như thế nào, ở trên núi sao?"
Lâm Thanh Nghiên nói: "Không sai, chùa Vô Âm ở phía trước cách đó không xa, là ở trên núi, đến lúc đó phải vất vả đi lên. Nghe nói tăng nhân chùa Vô Âm mỗi ngày đều dậy sớm leo lên núi đó."
An Cửu nhỏ giọng nói thầm: "Vất vả lại không phải ta."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thanh Nghiên, nàng cười lắc đầu, nói: "Đừng lo lắng cho ta, ta thật sự không giận dỗi, ta chỉ không vừa mắt huynh ấy, không vì lý do gì khác."
Lâm Thanh Nghiên lại không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ, nếu nàng đã tới, sẽ hạ quyết tâm giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Huống hồ, nàng cũng là người chịu gửi gắm.
* Cha Bùi nhờ Lâm Thanh Nghiêng đi thăm dò crush đó:)))
Lâm Thanh Nghiên cũng không nhụt chí, lặng lẽ liếc xe ngựa phía sau, truy hỏi kỹ càng sự việc: "Vậy cô không vừa mắt huynh ấy chỗ nào?"
Thiếu nữ váy đỏ như không dự đoán được nàng sẽ tiếp tục hỏi như vậy, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt.
Lâm Thanh Nghiên lộ ra bộ dáng không hỏi ra thề không bỏ qua, An Cửu bị thái độ nghiêm túc của nàng ảnh hưởng, chớp chớp mắt, cũng suy tư theo.
"Ở cùng người thì không thể tránh khỏi xích mích, ta và Hạ đại ca cũng từng cãi nhau, nhưng chỉ cần nói ra là được. Cô không thích huynh ấy chỗ nào, xấu hổ không dám nói với huynh ấy, có thể nói với ta, ta sẽ lặng lẽ giảng giải cho huynh ấy."
Thấy thần sắc thiếu nữ hình như hơi lơ đãng, Lâm Thanh Nghiên vội rèn sắt khi còn nóng, hướng dẫn từng bước.
Không ngờ An Cửu suy tư nửa ngày, cuối cùng lại ấp a ấp úng nói: "Kỳ thật...... Ta cũng không biết."
Lâm Thanh Nghiên: "Hả?"
Thiếu nữ một bộ hồng y, đúng là xuân hạ chuyển giao, mặt trời lên cao. Ánh mặt trời lộng lẫy dừng trên người nàng, thiếu nữ váy đỏ rực rỡ, như một mặt trời nhỏ xán lạn.
Giờ khắc này, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của mặt trời nhỏ lại là một mảnh mờ mịt, như là bản thân cũng không hiểu trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, thấp giọng nói: "Huynh ấy cũng không có chỗ nào không tốt đi? Tính tình tốt, đối với người khác ôn nhu, y thuật cũng giỏi, sẽ chữa bệnh sẽ cứu người, làm người thiện lương, lớn lên cũng...... Cũng không tệ lắm, không tốt duy nhất chính là huynh ấy bị què."
Lâm Thanh Nghiên cảm giác giống như mình ăn phải thứ gì, no rồi, một hồi lâu mới nói: "...... Cái này thì không thể thay đổi được trong một chốc một lát."
Nghe nàng nói như vậy, thiếu nữ nghiêm túc lắc đầu: "Có thể sửa, là huynh ấy không muốn."
Đại khái nhắc tới điều này, liền đêm thù mới hận cũ trong lòng xả ra, ánh mắt thiếu nữ bỗng chốc trở nên phẫn hận, "Hừ, bổn tiểu thư mới lười không thèm quan tâm, kệ huynh ấy, dù chết cũng không liên quan đến bổn tiểu thư."
Nói xong, thiếu nữ giương cương ngựa, thấp giọng quát "Giá" một tiếng, cưỡi ngựa phi nhanh về phía trước.
Nhìn thân ảnh thiếu nữ đi xa, Lâm Thanh Nghiên bất đắc dĩ đành phải quay đầu trở lại bên cạnh xe ngựa.
Rèm cửa sổ xe được một ngón tay thon dài như ngọc nhấc lên, sườn mặt tuấn tú nhu hòa của công tử bạch y lộ ra, hơi cười nói: "Phiền muội rồi, Thanh Nghiên."
Lâm Thanh Nghiên lắc đầu, nàng cảm thấy mình làm việc không thành, ngữ khí áy náy nói: "Xấu hổ quá Bùi Tịch, ta cũng không biết nên nói như thế nào." Dừng một chút, nàng lại nghi hoặc, "Nhưng ta phát hiện, dường như bản thân An Cửu cũng không biết vì sao mình tức giận, nếu nàng để ý chân của huynh, trước kia sao không thèm để ý chứ?"
Bùi Tịch ngồi bên trong xe ngựa, mặt mày ôn nhuận thoáng cong cong, ý cười lại sâu trong đáy mắt.
Hắn cũng không giải thích chuyện bí tịch, chỉ nhàn nhạt nói: "Có lẽ, nàng giận ta không nghe lời nàng."
Trừ điều này ra, hắn không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Dù sao từ trước đến nay nàng không thích hắn, nhớ lúc trước ở sơn trang Kim Xà, hắn xuất hiện trước mắt nàng, cũng có thể khiến thiếu nữ chán ghét.
Chắc là nàng phiền chán thôi.
Hắn không phải đã sớm...... quen rồi sao?
————————
Tác giả có chuyện nói:
Đại tiểu thư: Thích lại không tự biết (giả đó)
Bùi Bùi: Thích lại không tự biết (thật đó)
Hắn là thật đó, ta khóc chết QAQ