Sau khi hoàn thành phần việc hậu kì ở studio, Ngọc Linh liền cảm thấy hơi mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác. Ngóng cổ ra phía cửa mà mãi không thấy bóng dáng Cao Lăng đâu, không hiểu vì sao anh đưa Phương Minh đi bệnh viện và mãi vẫn chưa thấy trở về. Ngọc Linh nhìn đồng hồ cũng đã hơn ba giờ chiều. Chẳng lẽ Phương Minh bị thương nặng lắm sao? Vừa rồi nhìn anh ta chảy máu cũng nhiều lắm, lại còn bị thương ở đầu nữa. Nghĩ đến đây, Ngọc Linh cảm thấy hơi bối rối. Cô cũng không hiểu bản thân muốn lý giải điều gì nữa. Có một câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu cô từ sau vụ việc vừa rồi đến giờ. Đó là vì sao Phương Minh lại cứu cô chứ?
Cảm thấy chán nản và mệt mỏi, Ngọc Linh bàn giao lại mọi việc cho Hiểu Nam rồi tự mình lái xe về nhà Cao Lăng. Lúc đến nơi thấy cửa nhà vẫn khóa nên cô đoán rằng có lẽ anh vẫn chưa về. Để cái túi xuống, Ngọc Linh với tay lục lấy cái ví định bụng xuống tầng đi siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối. Nhưng vừa bước đến cửa, cô đã khựng lại vì bắt gặp một người đang đứng đưa tay ra với tư thế chuẩn bị. Giật mình ngẩng đầu lên, cô không khỏi hốt hoảng kêu lên một tiếng.
“Cao Lăng mặt anh làm sao thế này?” Nhìn vết sưng bầm bên gò má của anh, khuôn mặt cô lọ rõ vẻ sững sờ. Rõ ràng anh đưa Phương Minh đi khám sao lúc quay về thì chính mình lại bị thương như thế này? “Vào nhà đi để em lấy hộp thuốc”. Nói rồi cô kéo tay anh vào nhà, đóng cửa lại rồi lại vội vàng đi lấy hộp thuốc đến.
Từ đầu đến cuối, Cao Lăng không mở miệng nói gì, nhìn cô vội vã vì thấy mình bị thương, trong lòng anh ngổn ngang những suy nghĩ bất đồng. Một phần muốn chất vấn cô nhưng mặt khác lại muốn tin tưởng cô. Hai dòng suy nghĩ đó cứ đấu đá nhau không ngừng khiến Cao Lăng không biết phải biểu hiện thái độ như thế nào. Anh cứ chìm vào suy nghĩ của mình mãi cho đến khi có cảm giác mát lạnh tê rát ở bên khóe miệng và gò má, Cao Lăng mới giật mình nhìn sang liền bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của cô. Bỗng chốc lòng anh lại trầm xuống và tràn đầy ngọt ngào. Anh đang suy nghĩ gì thế này? Sao anh có thể nghi ngờ cô chứ? Cao Lăng chăm chú quan sát cô, đôi lông mày kia nhíu chặt lại, một tay cô chườm đá cho anh, tay còn lại thì thoa sát trùng lên khóe miệng, khuôn mặt vô cùng chăm chú như sợ chỉ cần quá tay một chút sẽ làm anh đau. Bất giác anh khẽ nhếch môi lên một chút, nở một nụ cười thật nhé, vươn tay ra ôm cô vào lòng.
Ngọc Linh nào có tâm trí để ý đến sự khác thường của Cao Lăng. Khi nhìn thấy vết thương trên mặt anh, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu là phải sơ cứu trước đã. Thế nên khi bị kéo ôm vào lòng, Ngọc Linh chẳng hiểu gì cả. Nhưng đến lúc này cô mới bắt đầu để ý, hình như anh có gì đó hơi khác. Thế nên cô cũng không đẩy anh ra mà vẫn ngoan ngoãn để anh ôm.
“Cao Lăng, anh sao vậy? Có chuyện gì à?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng hỏi nhỏ.
“Không có gì hết. Tự nhiên muốn ôm em thôi” Anh siết chặt vòng tay mình hơn, tựa cằm vào hõm cổ cô, nhắm mắt lại, mỉm cười hít hà mùi dầu gội đầu quen thuộc từ mái tóc mềm.
Ngọc Linh khẽ bật cười khúc khẽ bật cười khúc khích “ Gì thế? Sao tự nhiên lại muốn ôm em. Ngày nào anh chẳng ôm chứ. Mà anh đánh nhau với ai thế? Sao lại để bị thương như thế này?”
“Bị chó cắn” Cao Lăng hừ một tiếng, trả lời cộc lốc tỏ rõ thái độ không muốn nhắc đến nữa.
Thấy anh có vẻ khó chịu, cô liền hiểu ý và không nhắc đến nữa. Ngọc Linh khẽ cựa mình “ Bị chó cắn thì cũng nên để cho em sát trùng vết thương đã nào”
Lúc này Cao Lăng cũng ngoan ngoãn ngồi thẳng người lại để cho cô sơ cứu cho mình. Thực ra mấy vết thương này cũng chẳng nhằm nhò gì khiến cho cô phải lo lắng đến như vậy nhưng nhìn cô chăm chú, cẩn thận nhẹ nhàng thì anh lại muốn tận hưởng nó nhiều hơn. Cao Lăng cứ lặng người ngắm nhìn khuôn mặt cô quên cả cảm giác tê xót ở trên mặt mình. Mãi đến khi Ngọc Linh lên tiếng thì anh mới giật mình tỉnh lại.
“Xong rồi. Anh còn bị thương ở đâu không?”
Ngọc Linh cẩn thận sát trùng rồi dán băng lại xong xuôi, cô mới thở nhẹ ra một cái. Từ lúc quen nhau chưa bao giờ cô thấy anh bị thương như thế này, vừa rồi khi nhìn thấy anh đứng trước cửa nhà, Ngọc Linh cũng bị giật mình không nhẹ. Cô biết Cao Lăng có thân thủ không tệ, trước kia có một lần cả hai gặp bọn du côn, ban đầu anh cũng định giải quyết mềm mỏng nhưng bọn chúng không chịu buông tha mà còn giở giọng bỡn cợt cô, lúc đó Cao Lăng cũng chẳng nhịn nữa mà dạy cho cả lũ một bài nằm bẹp hết dưới đất. Lần đấy một mình anh đánh năm người mà chẳng có một vết thương nào vậy mà lần này lại…Có vẻ như con chó mà Cao Lăng nhắc đến chắc bị dại rồi nên mới có thể khiến anh bị thương.
Thấy anh không trả lời, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên liền bắt một ánh mắt đáng nhìn mình chăm chú “ Sao anh nhìn em ghê vậy?”
Cao Lăng cái gì cũng không nói, anh đưa tay áp vào má cô, vuốt ve nhè nhẹ. Ngọc Linh có cảm giác như Cao Lăng đang có tâm sự nên cũng ngồi im và nhìn vào mắt anh, đợi anh chủ động nói chuyện với cô.
Trong lòng Cao Lăng hiểu rõ Ngọc Linh đối với anh vô cùng quan trọng. Nhưng thật không ngờ chỉ vì vài câu nói của Phương Minh mà anh lại có suy nghĩ muốn giết hắn ta. Anh thực sự muốn giết chết hắn. Từ trước đến giờ chưa một người con gái có thể khiến anh mất kiểm soát như vậy. Kể cả chỉ là một suy nghĩ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy hoảng hốt. Điều gì ở cô đã khiến anh coi trọng cô đến mức như thế này. Cao Lăng cũng không phải kẻ chưa hiểu tình yêu là gì. Tất cả những cảm xúc bực bội, phẫn nộ và đau lòng đều chứng mình rằng anh đang ghen với Phương Minh. Sao anh có thể không ghen cho được, hắn đã từng động vào cô. Cho dù Ngọc Linh có không để tâm nhưng có vẻ như cô nghĩ rằng mình đơn phương hắn ta còn sự thật thì không phải vậy. Nếu Ngọc Linh biết được điều này liệu cô có thay lòng không?
“Anh yêu em”
Sự bất an càng ngày càng xâm chiếm lòng Cao Lăng, anh như vội vàng muốn tìm kiếm một sự chắc chắn từ phía cô, rằng cô hiện tại chỉ có anh thôi chứ không hề có người khác, rằng dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không rời bỏ anh.
Ngọc Linh hơi ngạc nhiên khi thấy sau một lúc lâu lặng người đi, anh lại nói câu này với cô. Đã có chuyện gì xảy ra đúng không? Chứ không tại sao anh lại có vẻ khác thường như thế này. Ngọc Linh cảm nhận được sự bất an thoảng qua, nhưng cô không dám chắc. cô ôm lấy bàn tay đang vuốt ve gò má mình, rồi cũng khẽ mỉm cười, kiên định nhìn thằng vào mắt anh, nói.
“Em cũng yêu anh”
Chỉ là một câu nói thôi nhưng cũng đủ để thể hiện mọi điều. Dù Ngọc Linh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ sau khi đưa Phương Minh đi bệnh viện mà Cao Lăng trở về lại trở nên khác lạ. Cô không thể không nghi ngờ điều này có liên quan đến Phương Minh. Nếu đã là liên quan đến hắn ta mà điều gì anh cũng không chịu nói thì cô chỉ có thể dùng một câu này để lấy được sự tin tưởng của anh. Đã ở bên cạnh nhau một thời gian rồi, điều gì cũng đã nói hết rồi, chẳng lẽ lòng cô như thế nào anh còn không hiểu sao?
Nghe được câu trả lời của cô, mọi cảm xúc rối loạn dần lắng xuống. Anh nhìn cô khẽ mỉm cười rồi đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cô. Thôi cứ quyết định là tin tưởng cô đi vì tất cả những chuyện kia đã là quá khứ. Cao Lăng cố thuyết phục bản thân mình.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cả hai đều giật mình. Ngọc Linh với tay lấy túi của mình rồi tìm điện thoại. Hóa ra là Khả Vy gọi đến, cô nhanh chóng bắt máy nghe. Trước lúc đi làm Khả Vy đã nói với cô rằng hôm nay sẽ giải quyết tất cả, có lẽ lúc này cô ấy cũng đang có tâm sự. Ngọc Linh liền ra hiệu với anh là Khả Vy gọi đến rồi đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Cao Lăng nhìn theo bóng dáng cô, bất giác anh đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại cô đang nghe. Móc điện thoại hình con lạc đà cứ lắc qua lắc lại cứ như đang trêu chọc anh.
“Móc điện thoại đó là tao tặng cho cô ấy đấy”
Vô thức, hai bàn tay anh lại nắm chặt thành quyền. Câu nói của Phương Minh lại văng vẳng trong đầu như không chịu buông tha.
Không được, anh đã nói phải tin cô rồi. Không thể chỉ vì câu nói đó mà lại bị giao động. Cố trấn tĩnh lại bản thân thì cũng là lúc Ngọc Linh đã nghe điện thoại xong, cô liền bước vào cầm lấy túi, có vẻ như có ý rời đi.
“Cao Lăng có lẽ em phải quay về, em lo Khả Vy sẽ suy nghĩ linh tinh nếu ở một mình”
“Em về đi, có gì mai gặp” Cao Lăng khẽ mỉm cười gượng gạo.
Ngọc Linh cũng không để ý đến nụ cười kia, cô vẫn mỉm cười tươi khé sát mặt mình vào anh.
“Anh quên mất nụ hôn tạm biệt này” nói rồi cô tự mình tiến đến đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Cao Lăng. Cảm giác mềm mại đã vô cùng quen thuộc nhưng vẫn làm anh cảm thấy tê dại. Mọi sự giao động vừa rồi cứ vỡ tan chẳng còn tung tích. Thấy cô vừa lui về, anh liền đưa táy giữ gáy cô lại.
“Một lần nữa được không?” anh cũng không thèm chờ câu trở lại của cô mà ngay lập tức tham lam nhấm nháp đôi môi hồng ngọt ngào. Cả quấn quýt với nhau một lúc rồi anh mới quyến luyến chịu bỏ cô ra.
***
Sau khi rời khỏi nhà Cao Lăng , Ngọc Linh ngàn vạn lần không ngờ được sẽ có người đứng trước cửa nhà mình trồng cây si vào lúc này. nhìn thấy cô đi đến, Phương Minh đưa mắt nhìn qua mang theo sự mong chờ rằng cô sẽ bước đến phía mình. Thực lòng Ngọc Linh cảm thấy vô cùng bối rối. Dù sao hắn ta đã cứu cô mới lúc chiều nay, kể cả không muốn gặp hắn nhưng nếu bơ hắn lúc này có lẽ cũng không phải phép lắm. Cô còn đang nợ hắn một lời cảm ơn nữa. Nghĩ vậy Ngọc Linh liền bước đến gần hắn ta, vì bầu trời cũng đã nhá nhem nên đến khi đừng trước mặt Phương Minh, cô mới nhìn thấy những vết thương đã được sơ cứu qua loa ở trên khuôn mặt hắn, còn vết thương trên đầu thì được băng bó kĩ lưỡng hơn chút đỉnh. Hóa ra cô đoán không sai, con chó dại đó chính là Phương Minh.
“Chuyện chiều nay, cảm ơn anh. Vết thương của anh thế nào rồi?” Ngọc Linh mở lời lên tiếng trước đầy vẻ khách sáo,cô vờ như không quan tâm đến những vết thương trên khuôn mặt hắn nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được quan sát một chút . Suy cho cùng khi đối diện với người này, cô vẫn không thể tự nhiên và vô tâm cho được.
“Đối với anh em không cần phải nói câu cảm ơn. Còn vết thương chỉ là ngoài da thôi không có gì đáng lo ngại cả. ” Phương Minh khẽ cười khổ một tiếng, hắn sao có thể không cảm nhận được sự xa cách cô dành cho mình chứ.
Ngọc Linh khẽ hắng họng một tiếng cúi đầu nhìn xuống, cả hai chìm vào im lặng một lúc. Cô dù không ngẩng lên nhưng cũng có thẻ cảm nhận ánh mắt nóng bỏng từ người đối diện. Không khí xung quanh cứ gượng gạo đến mức khó chịu, cuối cùng Ngọc Linh không muốn đứng đây chịu đựng nữa, cô liền lên tiếng.
“Anh đang đứng đây đợi ai phải không? Vậy tôi lên nhà trước nhé. Tạm biệt” Nói rồi cô ngẩng đầu mỉm cười với hắn một cái rồi bước nhanh qua hắn. Nhưng chưa được mấy bước, cổ tay cô đã bị nắm lại.
“Ngọc Linh, người anh đợi là em. Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện với nhau một lần đi”
Phương Minh nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng mang chút vẻ cầu khẩn. Hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi, cứ chỉ biết đứng xa nhìn cô ân ân ái ái với người khác mà không thể làm gì. Hắn thực sự sắp hết kiên nhẫn rồi. Có những lúc hắn nổi lên ý nghĩ hay là bắt cóc cô về và trói cô ở trong nhà. Như vậy là xong, không cho gặp ai hết. Nhưng nếu làm điều đó hắn cũng sẽ hiểu, cả cuộc đời này hắn sẽ mất đi cơ hội có được trái tim cô vĩnh viễn. Một người có lòng tự trọng cao như Ngọc Linh sẽ không cho phép bản thân mình bị ép buộc.
“Phương Minh, anh nghĩ giữa chúng ta thì có gì để nói chứ?” cô quay người lại, khẽ gạt tay hắn ra nhẹ giọng nói. Ngọc Linh cũng hiểu được nếu hôm nay không thể không nói chuyện với hắn một lần. Cô cũng đang rất tò mò đã có chuyện gì xảy ra giữa hắn và Cao Lăng lúc chiều nay.
“Chuyện ngày hôm đó không phải anh cố ý bỏ em lại. Hôm đó bố anh phải nhập viện nên anh mới vội vàng trở về. Lúc đó anh cũng để lại lời nhắn cho em. Nhưng đến khi gọi điện cho em thì không được, anh cũng không biết phải tìm em ở đâu. Đến khi bắt gặp được em trên đường thì mới phát hiện ra em đã trở thành người yêu của bạn thân mình. Ngọc Linh, mọi chuyện em đều chưa nghe một lời giải thích từ anh, đến cơ hội anh cũng không có để nói. Mọi thứ giữa chúng ta, em như muốn gạt bỏ hết. Vậy tình cảm của anh dành cho em, em đều coi như không thấy hay sao?”
“Đúng. Tôi muốn gạt bỏ hết đấy. Tình cảm của anh là cái gì? Là tình một đêm? Hay là tình cảm tạm bợ trong thời gian đi du lịch?” Ngọc Linh quay lại nhìn thẳng vào mắt Phương Minh cười khẩy. Hắn ta lại còn dám nói hay chữ tình cảm ở đây à? Đúng là không biết xấu hổ.
“Mà dù là cái gì đi chăng nữa thì lúc này nó cũng đã không quan trọng nữa rồi. Đã qua rồi thì qua luôn đi. Chuyện đêm đó cũng coi như chưa xảy ra đi. Dù sao cũng không thể đổ lỗi cho anh” Ngọc Linh cố kiềm chế bản thân không nên quá kích động. Dù sao đi nữa, hắn ta cũng là bạn của Cao Lăng .
Bỗng Phương Minh bật cười to, khàn khàn giọng nói“Coi như chưa từng xảy ra ư? Hóa ra từ đầu em chỉ coi anh là trò đùa phải không?”
Đến lúc này, Ngọc Linh dù có muốn kiềm chế bản thân tiếp cũng không được, cô đã không muốn khơi lại nhưng tất cả là do hắn gây nên thôi.
“Phương Minh da mặt anh thật là dày, anh còn dám nói tôi coi anh như trò đùa ư? Là ai coi ai như trò đùa đây. Anh ngủ với tôi xong, sáng dậy thấy anh biến mất, lại còn nhặt được điện thoại của anh với không biết bao nhiêu tin nhắn của các cô gái khác. Anh nói tôi coi anh là trò đùa vậy anh coi tôi là cái gì? Xong bây giờ anh quay ra chấp vấn tôi á? Phương Minh anh không thấy tự xấu hổ sao, anh có quyền gì mà nói chứ?”
Ngọc Linh nói một hơi, không kìm được sự mỉa mai trong đó. Mặc kệ khuôn mặt sững sờ và hoàn toàn chết lặng của hắn, côtiếp tục nói.
“Thực lòng mà nói hôm đó tôi say một phần nhưng vì cũng có tình cảm với anh và ảo tưởng rằng anh cũng thế nên mọi chuyện mới thành như vậy. Thế nên không thể đổ hết lỗi cho anh. Hãy cứ coi như là tình một đêm đi. Đều là người lớn cả rồi, chuyện quan hệ thể xác cũng chỉ là để thỏa mãn như cầu..”
“Anh không phải đến với em để thỏa mãn nhu cầu” Phương Minh ngắt ngang lời cô, dường như hắn không muốn nghe cô nói tiếp nữa “Ngọc Linh chuyện cái điện thoại là anh sai. Nhưng đối với những cô gái đó là chuyện trước kia, sau đó họ cứ nhắn tin đến cho anh. Còn từ lúc gặp em ở Gobi, anh đã không còn liên lạc với bất kỳ một người nào. Thế nên đến khi mất chiếc điện thoại đó anh còn không nhớ ra vì nó chỉ để liên lạc với những người không quan trọng”
“Kể cả thế thì sao? Bây giờ nói ra thì có ích gì chứ?” Ngọc Linh không kiên nhẫn gắt lên. Rốt cuộc là hắn muốn điều gì đây.
Phương Minh trầm mặc nhìn cô một lúc. Có lẽ giải thích những chuyện đó lúc này đã không còn kịp nữa rồi.
“Ngọc Linh, anh vẫn luôn yêu em”
Ngoài câu này ra, hắn không biết nên phải nói gì nữa. Dù biết có thể sẽ chẳng có kết quả gì nhưng hắn vẫn muốn nói tình cảm của mình cho cô.
Ngọc Linh sững người lại khi nghe thấy câu nói đó, cô dường như không tin vào tai mình.Bỗng cô bật cười, nhìn Phương Minh như nhìn một kẻ khôi hài.
“Yêu tôi ư? Anh đang kể chuyện cười à?” Cô vừa cười, lắc đầu nói. Đối với người này cô thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Anh ta nói câu đó để làm gì chứ? Nghĩ cô sẽ gật đầu cảm động hay khóc sướt mướt lao vào lòng hắn. Ngọc Linh cảm thấy buồn cười vô cùng, cô xua xua tay tỏ vẻ không muốn nói chuyện nữa, quay người bước đi.
Bỗng cả người cô bị kéo về phía hắn, một nụ hôn bá đạo ập đến không hề báo trước khiến Ngọc Linh sững sờ. Rất nhanh, cô liền tỉnh táo tức giận cố vùng người ra. Nhưng sức lực của cô có là gì với hắn chứ, cho dù cô có ý định muốn cắn lưỡi hắn thì Phương Minh cũng như đọc được suy nghĩ của cô, một tay kiềm chặt cô lại một tay giữ khớp hàm.
Hắn cảm thấy mình bị say rồi, dù chỉ là một nụ hôn đày ép buộc nhưng Phương Minh cũng như bị nhấn chìm vào sự ngọt ngào. Hắn tham luyến chiếm lấy đôi môi cô không ngừng, dường như chỉ cần một tích tắc hơi nhả ra là sẽ vuột mất cô luôn. Dù chỉ là ép buộc nhưng những giây phút này đây cô như lại thuộc về hắn lần nữa.
Cuối cùng Ngọc Linh lấy sức đạp vào chân Phương Minh một cái thật mạnh khiến hắn bị đau, cánh tay đang kiềm cô không tự chủ được liền nới lỏng ra, ngay tức thì cô liền vùng người ra. Cảm giác ươn ướt vùng môi vẫn còn đó, Ngọc Linh không nhịn được liền lấy tay quệt đi, cảm giác uất ức cứ trào lên trong lòng.
“Phương Minh rốt cuộc anh muốn gì? Anh có bị điên không? Dù trước kia có như thế nào thì bây giờ tôi cũng là người yêu của Cao Lăng rồi. Sao anh lại có thể làm như thế? Anh ấy là bạn thân của anh”
“Nếu không phải có những chuyện kia thì em cũng đã là của anh rồi. Em hỏi anh muốn gì ư? Anh muốn em trở về bên anh, muốn cùng đi du lịch với em như trước đây, muốn em luôn cười tươi nhìn vào anh, muốn em ở trong lòng anh” Phương Minh cũng không nhịn nổi nữa, mọi chuyện hóa ra đều thật là ngớ ngẩn, nhưng lỗi lầm ngớ ngẩn.
Ngọc Linh sữngngười một chút rồi cười khổ “ Cao Lăng là bạn anh, mà anh lại làm những điều như thế này. Phương Minh, tôi không biết điều anh muốn có là thật hay không. Nhưng cứ giả xử là thật đi, anh đẹp trai như vậy, tiền cũng không thiếu, anh muốn có bao nhiêu cô gái bên anh chẳng được. Chuyện trước kia của hai ta cũng không phải là quá sâu nặng đến mức khiến anh không quên được. Còn tôi, Cao Lăng hiện giờ là người tôi yêu. Nếu anh nói những câu này vào lúc tôi chưa gặp anh ấy, có lẽ tôi sẽ bị lung lay vì tôi cũng có tình cảm với anh. Nhưng bây giờ tôi có anh ấy rồi, tôi có hạnh phúc của tôi rồi thế nên tôi không muốn vụt mất nó”
“Anh không quên được” Phương Minh tiến đến muốn chạm vào cô nhưng Ngọc Linh đã lùi lại thật nhanh. Bỗng hắn vội vàng lấy điện thoại của mình ra, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy con người đen nhánh ánh lên sự hy vọng “ Em xem, cái vòng nguyệt quế em tặng anh vẫn luôn giữ nó bên mình. Anh vẫn luôn trân trọng nó. Mà em cũng vẫn giữ con lạc đà đúng không? Ngọc Linh chuyện điện thoại là anh sai rồi nhưng anh không lừa dối hay trêu đùa em”
Cô nghẹn giọng nhìn chằm chằm vào chiếc móc điện thoại “ Chiếc vòng nguyệt quế này thực sự rất hợp với anh. Anh cũng rạng rõ như vị thần Apollo và cũng có số phận gắn liền với nhiều người phụ nữ. Dù ông ta chỉ có yêu Daphne thì ông ta cũng chẳng chịu từ chối bất ki ai còn gì. Thực sự là rất hợp. Con cái móc hình con lạc đà, anh biết tôi giữ nó để làm gì không?”
Ngọc Linh lấy chiếc điện thoại của ình ra, đôi mắt nhìn theo con lạc đà vẫn đang đung đưa trong không khí “ Để tự nhắc nhở mình đã có lúc tình yêu cũng khiến cho mình trở nên nhục nhã như thế nào”.
Nói rồi cô liền quay người đi thẳng. Lần này Phương Minh cũng không đưa tay níu cô lại nữa, hắn như chết lặng đứng chôn chân lại chỗ và chỉ biết nhìn theo cô một cách bất lực.
***
Lâm Tuyết Nhi nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt đỏ quạch ánh lên sự thù hằn cay độc, móng tay bấu chặt vào da thịt đến mức lòng bàn tay bắt đầu hằn lên, rỉ máu. Trên màn hình điện thoại là cảnh hai người vô cùng quen thuộc đối với cô đang hôn nhau. Với góc độ này thì nhìn như là họ đang hôn nhau rất say đắm vậy. Cố kìm nén bản thân không xúc động đến mức vứt điện thoại đi. Bức ảnh này vẫn còn có ích cho cô nhiều lắm. Nếu đã không chiếm được thì cô cũng sẽ không cho một ai được hạnh phúc hơn mình. Kiềm chế sự tức giận, Tuyết Nhi đi đến quầy bar cầm theo một cái rượu và mở ngăn kéo ra lấy hai viên thuốc màu trắng dạng con nhộng. Loại thuốc này khi hòa tan với rượu sẽ làm cho người ta cảm giác là bị say đến ngất đi và tác dụng cực kì nhanh. Khẽ nhếch mép cười một cái, Lâm Tuyết Nhi cất viên thuốc vào túi cầm theo chai rượu ra khỏi nhà và lái xe đến nhà Cao Lăng. Nếu cô đã không có được ai trong hai người thì Tống Ngọc Linh cũng đừng mơ có được.
Lúc này Cao Lăng đang ngồi ở ban công nhà mình chìm vào suy nghĩ. Hôm nay thực sự đúng là một ngày tồi tệ, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến anh cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng. Bây giờ thì anh đã hiểu cảm giác khi ghen tuông hóa ra chẳng hay ho gì. Nó như một sự ức chế không cách nào mà giải thoát được. Cao Lăng khẽ thở dài một hơi.
Bỗng tiếng chuông vang lên, anh nghi hoặc nhìn ra phía cửa rồi lại liếc sang phía đồng hồ. Bình thường buổi tối thế này thì làm gì có ai đến nhà anh đâu chứ. Chẳng lẽ là cô? Nhưng chẳng phải cô nói sẽ ở nhà với Khả Vy rồi sao? Dù thắc mắc thế nhưng Cao Lăng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.
“Xin chào, em vào được chứ?” Lâm Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào giơ chai rượu lên lắc qua lắc lại.
“Em đến đây làm gì vậy?” Cao Lăng khẽ nhíu mày một cái khó hiểu nhìn cô ta nhưng vẫn nghiêng người để cho Tuyết Nhi đi vào. Đối với Cao Lăng Lâm Tuyết Nhi dù sao cũng là bạn học cũ, dù biết Ngọc Linh không thích cô nhưng Tuyết Nhi đã đến tận đây thế này nên anh cũng lười đuổi cô về.
“Đến đây giải sầu với anh” Bước vào nhà, Lâm Tuyết Nhi nhìn ngó xung quanh một vòng. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Cao Lăng. Cô bước vào phòng khách cởi áo và ngồi xuống đó, mở chai rượu ra, rót vào ly.
“Anh thì có gì mà giải sầu chứ?” anh nhàn nhạt trả lời.
“Vậy thì em giải sầu vậy, nào uống với em đi. Em đang buồn lắm đây”Tuyết Nhi đưa cho anh một ly còn chính mình thì không nói thêm một lời nốc hết một hơi rồi lại đổ rượu vào tiếp.
“Em buồn gì chứ? Sao Phương Minh đối xử tệ bạc với em à?” phải rồi, cậu ta làm sao đối xử tốt với Tuyết Nhi được vì còn đang bận ngắm nghía người yêu của anh mà. Cao Lăng miệng thì cười như trong lòng thì đắng chat, anh cũng cầm ly rượu lên nốc cạn một hơi.
Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy anh uống sạch,ánh mắt lộ rõ sự đắc ý nhưng lúc này Cao Lăng sao có thể để ý thấy được. Cô lại rót rượu cho anh và tiếp tục cạn ly, cả hai uống qua uống lại hết ly này đến ly khác đến khi gần hết chai rượu từ lúc nào không hay.
“Anh cũng biết em yêu đơn phương anh ý từ hồi cấp ba cho đến bây giờ. Vậy mà anh ý vẫn không coi em vào mắt. Một người như em có thể thiếu người để yêu hay sao? Chỉ vì anh ấy em còn để vuột mất người quan trọng của minh nữa” Lâm Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy thâm ý nhìn sang anh. Cao Lăng cảm nhận được điều đó nhưng lại vờ như không thấy. Anh cười nhạt một tiếng.
“Cậu ấy là thế, nhưng em yên tâm khi yêu ai cậu ấy sẽ yêu đến chết đi sống lại. Em cứ ở bên cạnh cậu ấy anh nghĩ sẽ có ngày cậu ấy sẽ hiểu được tâm ý của em thôi”
“Vậy ư? Em cũng đã từng hy vọng là thế nhưng xem ra vô vọng thật rồi” lúc này Lâm Tuyết Nhi xoay người lây điện thoại từ trong túi ra rồi đưa cho Cao Lăng xem “Anh nhìn xem đây là ai?”
Cảm giác có gì đó không ổn nhưng Cao Lăng vẫn giả vờ bình tĩnh đưa tay ra nhận lấy chiếc điện thoại. Nhưng đến khi nhìn vào màn hình, anh thực sự không thể bình tĩnh nổi nữa. Có chết anh cũng nhận ra được người con gái đang hôn Phương Minh say đắm chính là Ngọc Linh. Chuyện này là sao? Anh đã lựa chọn tin tưởng cô. Vậy mà cô đáp lại như thế này ư?
KHÔNG, ANH KHÔNG TIN.
Cao Lăng đứng bật người dậy ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà, định lao ra cửa để chạy đến chất vấn cô.Nhưng vừa đứng dậy, cảm giác đầu óc bắt đầu quay cuồng, bước chân đi không thể vững vàng được, mọi thứ trước mắt cứ xoay vòng vòng. Chẳng kịp suy nghĩ thêm gì nữa thì toàn thân như mất sức lực ngã khuỵu xuống sàn.
Lâm Tuyết Nhi thấy Cao Lăng ngã vật xuống thế cũng chẳng lấy làm hoảng hốt, cô bình thản đứng lên bước đến, đá mấy cái vào người anh. Thấy Cao Lăng đã hoàn toàn bất tỉnh, cô cười khẩy một cái bước qua người anh đi vào phòng ngủ. Bật công tắc điện lên, Tuyết Nhi đảo mắt một vòng quanh phòng rồi tiến lại gần bức tường đối diện với giường, nơi treo đầy ảnh của Ngọc Linh và Cao Lăng chụp chung. Với tay giật một bức ảnh được kẹp trên giá xuống, Lâm Tuyết Nhi híp con mắt lại nhìn vào nụ cười của hai người trong ảnh. Đôi mắt lóe lên sự căm giận, bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra xé dọc bức bức hình vào chính giữa mặt Ngọc Linh một cách thật nhẹ nhàng.
“Để xem cô còn cười được không?” Lâm Tuyết Nhi mỉm cười mãn nguyện, đôi mắt xinh đẹp híp lại ánh sự vui vẻ.
Để xem cô còn cười được nữa không Tống Ngọc Linh. Cô tưởng cô cướp mọi thứ từ tay tôi mà có thể hạnh phúc ư. Cứ cười đi, cố mà cười đến khi còn có thể.
***
Một đêm mệt mỏi trôi qua, hết chuyện của Phương Minh đến tìm cô thì về nhà lại gặp Khả Vy khóc sưng cả mắt. Ngọc Linh gắng gượng lắm mới chợp mắt được một chút. Không hiểu sao cả đêm hôm qua cô cứ có cảm giác thấp thỏm không yên cứ như là sẽ có chuyện gì sắp xảy ra vậy. Chán nản Ngọc Linh bật dậy từ sớm. Khả Vy cũng dậy cùng lúc vì hôm nay có lịch làm việc bắt đầu từ tám giờ. Ngày hôm qua là một ngày tồi tệ với Khả Vy nhưng bù lại nó lại như một sự giải thoát với chuyện tình cảm của cô. Dù vẫn còn buồn nhưng Khả Vy cũng biết mình chẳng thể ủ rột mãi được nên cô cũng cố gắng mang khuôn mặt tươi tỉnh bước ra khỏi nhà.
Sau khi Khả Vy đi làm thì Ngọc Linh cũng định bụng đi đến studio sớm. Nhưng đến khi rẽ vào quán mua đồ ăn sáng cô mới nhận ra ví tiền của mình không có ở trong túi. Hóa ra hôm qua lúc lấy hộp thuốc để sơ cứu cho Cao Lăng cô đã để quên luôn ở bàn. Ngọc Linh nhìn đồng hồ, nghĩ một chút rồi quyết định mua thêm một phần ăn sáng nữa mang sang nhà anh, cũng may trong túi cô còn có vài đồng tiền lẻ. Lái xe đến khu chung cư, Ngọc Linh vừa bước vào thang máy liền mở điện thoại ra gọi điện cho Cao Lăng xem anh đã dậy hay chưa. Nhưng hồi chuông kêu rất lâu mà vẫn không nghe thấy ai bắt máy. Cô liền cất điện thoại đi và quyết định cứ lên nhà rồi gọi anh dậy cũng được.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì Cao Lăng cũng bắt đầu bị đánh thức. Nhưng vì tác dụng của thuốc nên khiến đầu anh vẫn còn đau như búa bổ không ngay tức thanh tỉnh được. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoai ngắt thì Cao Lăng mới gắng gượng mở mắt ra để nhìn xung quanh được. Cảm thấy trên đỉnh đầu như bị ai gõ vào thật mạnh, khiến Cao Lăng không khỏi nhíu mày thật chặt. Bỗng cảm giác như có ai đó đang nằm cạnh mình, anh liền đưa mắt nhìn sang. Đồng tử như co rút lại, Cao Lăng sững sờ nhìn người con gái vẫn đang ngủ say bên cạnh mình.
Lâm Tuyết Nhi sao cô ta lại nằm đây?
Quần áo của cả hay người bị vứt lung tung xung quanh, chính anh và cô ta thì trần trụi nằm trên sàn nhà. Cao Lăng bị ngạc nhiên làm cho không thể suy đoán được điều gì. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì được chứ. Nhưng chưa kịp minh bạch, tiếng mở cửa đã phá vỡ dòng suy nghĩ của anh.
Dù có nằm mơ Ngọc Linh cũng không nghĩ rằng mình sẽ bắt gặp cảnh tượng này. Cô nhìn trân trân vào hai người lõa lồ đang nằm dưới sàn nhà kia, giọng nói như nghẹn ứ trong cổ họng không thể phát ra được. Bàn tay cô bất giác nắm chặt lại, móng tay bấu vào da thịt như cố chứng tỏ rằng cô đang không hề nằm mơ. Túi đồ ăn sáng cô mua cho hai người đã rơi xuống đất vung vãi hết ra sàn nhà cũng giống như những bộ quần áo kia. Ngọc Linh không biết mình đang làm gì nữa, cổ họng cứ ú ớ còn hình ảnh trước mắt thì cứ nhòa dần đi. Cô muốn lên tiếng hỏi anh là chuyện gì đã xảy ra nhưng cái gì Ngọc Linh cũng không thể nói được. Cái gì cô cũng không nói ra được. Cô cũng muốn tiến lên hét vào mặt để chất vấn, cô cũng muốn đánh cho hai người kia một trận, nhưng đôi chân cô cũng không nghe theo mệnh lệnh mà chỉ đứng chôn tại đó.Mọi thứ đều không nghe lời sự chỉ đạo của cô nữa, và đến cả đôi mắt vậy. Cô không cho phép mình khóc nhưng hai dòng nước mắt thì lại chảy dài trên má.
KHÔNG ĐƯỢC KHÓC.
Suy nghĩ đó bùng nổ trong đầu Ngọc Linh, cô dứt khoát quay người bước nhanh ra khỏi nhà, bước nhanh ra khỏi nơi đang nghiền nát trái tim cô thành ngàn vạn mảnh này.
“ NGỌC LINH” Cao Lăng hét lên một tiếng khi nhìn thấy cô quay người bước đi, anh vùng dậy quên cả rằng trên người mình không có một mảnh vải.
Lâm Tuyết Nhi lúc này cũng bị tỉnh giấc về tiếng động khác hẳn với hai người kia, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn theo hướng Cao Lăng đang chạy đuổi theo, đôi môi hồng vẽ lên một nụ cười cực đẹp. Thật không ngờ chưa cần diễn trò thì Ngọc Linh đã tự rơi vào bẫy rồi. Buổi sáng hôm nay tỉnh dậy đúng là buổi sáng đẹp nhất trong cuộc đời của Lâm Tuyết Nhi.
“NGỌC LINH”
Cô mặc kệ tiếng hét của Cao Lăng sau lưng mình, mặc kệ anh có đuổi theo hay không. Ngọc Linh không nhớ nổi mình đã xuống dưới tầng và leo lên xe như thế nào. Mọi cảnh vật xung quanh cứ nhòe đi nhưng cô vẫn cứ thục mạng lái xe trở về nhà. Vừa bước vào cửa nhà, toàn thân cô như mấy hết sức lực. Đôi chân trở nên yếu đuổi không còn có thể đứng vững được nữa. Cả người Ngọc Linh cứ tựa vào cửa mà trượt dần xuống ngồi bệt xuống đất. Lúc này đây, cô đưa tay sờ lên mặt mình, hai bên má mát lạnh và ướt đẫm. Nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi.
“Không được khóc nữa” Ngọc Linh tự nói nhỏ nhưng đôi mắt không nghe lời cô.
“TAO ĐÃ BẢO KHÔNG ĐƯỢC KHÓC NỮA CƠ MÀ” Ngọc Linh phẫn nộ hét lên, hai tay dụi đi dụi lại đôi mắt cố ngăn dòng nước mắt kia. Nhưng tất cả đều vô dụng. Tất cả đều vô dụng rồi.
“Em biết anh yêu em mà phải không Ngọc Linh?”
“Đừng trốn tránh, Ngọc Linh. Có điều gì khiến em phải sợ chứ? Em nghe rõ chưa? Anh nói anh yêu em. Làm bạn gái anh được không?”
“ Ngọc Linh, em không biết trong lòng anh em quan trọng đến nhường nào đâu. Anh cũng không biết tại sao chính mình lại say đắm em đến thế này. Thực ra anh chưa từng hứa hẹn với ai vì anh chưa từng có suy nghĩ sẽ ở bên ai đó đến hết đời. Nhưng với em, anh không muốn nói đến sự kết thúc mà chỉ muốn cùng em đi đến hết cuộc đời. Tương lai là thứ mình không thể biết trước nhưng anh biết một điều không bao giờ thay đo là anh không muốn mất em. Vì thế hãy tin tưởng và ở bên anh, được không?”Mọi câu nói lúc trước của anh, mọi hình ảnh cả hai hạnh phúc bên nhau cứ như những đoạn phim tua chậm xoay vòng vòng trong đầu cô.
“ĐỪNG NÓI NỮA…. IM ĐI”
“Anh yêu em”
“Anh yêu em”
“Anh yêu em”
“Anh yêu em”“Cao Lăng, tại sao chứ? Cao Lăng… Tại sao..?”
Lúc này Ngọc Linh không thể kìm chế được nữa, sự đau đớn này cô không thể chịu nổi được nữa. Tiếng gào khóc cứ như vỡ ra từ những mảnh vỡ trái tim, Ngọc Linh bật khóc như một đứa trẻ. Trái tim cô đau quá. Đau quá...
Cao Lăng chạy đuổi theo cầu thang máy liền phát hiện ra mình đang không mặc quần áo. Không nghĩ nhiều anh vội vàng chạy về nhà, nhặt đại mấy chiếc vương trên sàn phòng khách. Lâm Tuyết Nhi thấy anh trở về định tiến lại giả bộ an ủi vài vài câu nhưng vừa mới đến gần đã bị Cao Lăng đẩy một cái thật mạnh đến mức cả người cô ta đập vào cạnh tường. Lâm Tuyết Nhi đau đơn kêu lên một tiếng nhưng Cao Lăng cũng chẳng thèm quan tâm, anh như một người mất trí vội vàng vơ lấy chìa khóa xe rồi lao xuống bãi đỗ và phóng xe như điên đến nhà Ngọc Linh. Vừa đến ra khỏi thang máy thì cũng là lúc bóng dáng cô tiến vào cửa nhà. Anh vội vàng đuổi đến nhưng khi vừa đi đến cửa, Cao Lăng liền nghe thấy tiếng hét của cô. Bàn tay vừa vươn ra định mở cửa liền khựng lại giữa khoảng không. Anh cứ như vậy đứng ở cửa. Tiếng khóc của cô cứ vọng ra ngoài cào xé con tim anh đau thắt lại. Cao Lăng cảm nhận được sự đau đớn của cô mà người làm ra lỗi lầm đấy chính là anh. Mồm thì luôn hứa hẹn đem lại cho cô hạnh phúc vậy mà giờ đây thì sao. Cao Lăng ngồi thụp xuống tựa lưng vào cửa, hai bàn tay úp vào mặt.Một dòng nước mắt âm thầm chảy xuốngluồn qua lòng bàn tay và rơi xuống đất. Chỉ cách một cánh cửa thôi và anh không cách nào có đủ dũng khí để mở nó ra và tiến vào ôm cô vào lòng an ủi. Giờ đây người không có đủ tư cách đem đến hạnh phúc cho cô chính là anh rồi.
Ngọc Linh à, tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này chứ?