Cung Thọ Xương, Thái hậu ngồi trên ghế lót đệm lông chồn dày nhâm nhi trà, có cung nhân chạy tới báo:
– Thái hậu nương nương, Thần quý phi đến.
Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống, cười lạnh:
– Đến nhanh vậy à, ai gia còn tưởng hai mẹ con họ lo liệu được một khoảng thời gian nữa cơ, bây giờ còn chưa tới hội đèn lồng nguyên tiêu đã không qua nổi, tìm đến tận đây. Nói ai gia bị cảm lạnh, không rảnh tiếp nó, kêu nó về đi.
Cung nhân muốn nói lại thôi, nhưng Thái hậu đã hạ lệnh, ông không dám làm trái, khom lưng lui ra ngoài, báo với Thần quý phi:
– Quý phi nương nương, Thái hậu nương nương bị nhiễm gió lạnh, ngủ rồi, ngày mai nương nương lại đến đi.
Thần quý phi sao chờ nổi đến ngày mai, chuyện lớn liên quan đến mạng người, bà rút cây trâm ngọc bích giá trị liên thành trên đầu xuống đưa cho cung nhân:
– Bổn cung biết cô mẫu là đang giận bổn cung, cho nên không muốn gặp bổn cung. An công công, phiền công công đi thêm một chuyến nữa, nói chuyện này rất gấp, nếu Thái hậu không chịu ra tay giúp đỡ, thì sẽ không còn ai có khả năng giúp đỡ Khiên nhi.
An công công nhận lấy trâm, cười nói:
– Vậy nô tài đi thêm một chuyến nữa giúp nương nương vậy.
An công công lại vào trong điện, hai tay dâng trâm lên, quỳ xuống nói:
– Thái hậu nương nương, Thần quý phi nói có chuyện gấp, nhất định phải xin Thái hậu tương trợ, liên quan đến nhị hoàng tử.
Thái hậu nhìn cây trâm ngọc bích kia, nói:
– Nó ra tay hào phóng nhỉ, cho nó vào đi.
– Dạ- An công công lui ra, truyền Thần quý phi vào.
Thần quý phi vội vàng bước vào, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Thái hậu, khóc ròng:
– Cô mẫu, đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên làm trái lời người, đi lấy lòng Thái hoàng Thái hậu, hết thảy đều là thần thiếp sai. Khiên nhi là hoàng tử duy nhất mang huyết mạch Triệu gia ta, người xem như vì Khiên nhi, giúp đỡ Khiên nhi một lần đi.
Thái hậu cười lạnh, nói nó ngốc, ngược lại nó lại biết điểm yếu của bà mà uy hiếp.
Thế nhưng dù nhị hoàng tử là huyết mạch duy nhất của Triệu gia trong cung, nếu nó không nghe lời, vậy đưa nó lên cao còn có ý nghĩa gì.
– Ngươi đang uy hiếp ai gia?- Thái hậu quắc mắt, Thần quý phi sợ đến phủ phục dưới đất.
– Cô mẫu, thần thiếp không dám uy hiếp người, thần thiếp chỉ muốn cô mẫu giúp nhị hoàng tử mà thôi, cô nương trong Tần Lâu bỏ trốn, đến phủ nha kinh đô gióng trống kêu oan, nói mình bị lừa bán tới, còn ở trước công đường khai rằng Tần Lâu là do nhị hoàng tử đứng sau thao túng. Phủ doãn kinh đô thấy việc này can hệ đến hoàng tử, hắn không dám tiếp nhận, bèn tiến cung gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng nổi giận, cấm túc Khiên nhi, giao vụ án cho Hoàng Thành Tư tra xét, nếu để họ điều tra ra được bí mật phía sau của Tần Lâu, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho Khiên nhi đâu.
– Tần Lâu này không phải thương nhân họ Tần mở à? Có liên quan gì đến nhị hoàng tử?- Thái hậu chưa hiểu lắm, hai mẹ con ngu ngốc này, đã giấu bà làm ra chuyện gì mà bà không biết?
Thần quý phi chột dạ, nhưng hiện tại ngoài trừ Thái hậu, không ai có thể cứu được Khiên nhi, bà không thể không nói.
– Vốn dĩ Tần Lâu là do thương nhân họ Tần kia mở, chỉ là sau này Tần Lâu xảy ra vụ án liên quan đến mạng người, theo luật phải bị điều tra, nhưng Khiên nhi nói giữ lại Tần Lâu tất có chỗ hữu dụng, có thể nhờ vào đó tìm hiểu được bí mật của các quan viên trong triều, nhân cơ hội lôi kéo triều thần, cho nên liền giở chút thủ đoạn, ém nhẹm vụ án đó xuống, Tần Lâu này cứ vậy mà trở thành tài sản riêng của Khiên nhi.
Thần quý phi càng nói càng nhỏ giọng, Thái hậu càng nghe sắc mặt càng tối sầm, thấy bà dừng lại, nổi giận nói:
– Nói nữa đi, Tần Lâu này chỉ e không chỉ có bí mật vậy thôi đâu, sau khi nhị hoàng tử tiếp nhận, còn gây ra chuyện gì nữa?
Thần quý phi giật mình, nói tiếp:
– Cô nương Tần Lâu ngoài mặt chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng những nam nhân này, bỏ tiền ra thì làm gì chỉ muốn ngâm thơ đối ẩm với đám kỹ nữ chứ, đều muốn nếm trải phóng đãng, hưởng thụ hương thơm. Cho nên lầu ba của Tần Lâu có mật đạo, mật đạo này nối liền với một tòa thành dưới đất, bên trong có đủ loại cô nương, cần cái gì cũng có, bất luận muốn chơi trò gì, các nàng đều sẽ phối hợp, thỉnh thoảng có khách không kiểm soát được sức mạnh, chơi ra án mạng cũng có, thi thể đều sẽ được chôn bên dưới, lặng lẽ không một ai biết. Vốn không chút sơ hở, nào ngờ…
Thái hậu nổi trận lôi đình, ném chén trà trên bàn xuống, chén trà vỡ nát, Thần quý phi sợ đến nước mắt không ngừng, run lẩy bẩy:
– Ai ngờ cô nương kia bỏ trốn ra ngoài được, còn đụng phải xe ngựa của Tô Uyển Linh, người của Tần Lâu đuổi tới muốn mang người về nhưng Tô Uyển Linh không chịu, nói muốn mua lại, đang lúc giằng co, thì gặp phải thiếu sử Hoàng Thành Tư đi tuần, nha đầu kia lại xúi giục cô nương ấy cáo trạng với Hoàng Thành Tư, nhưng người của Hoàng Thành Tư không tiếp nhận, phái người đưa cô nương ấy đến phủ nha kinh đô.
– Tô Uyển Linh?- Thái hậu nghiền ngẫm cái tên này, lần trước trong thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, nàng ta rực rỡ ánh hào quang, kinh động như tiên nữ, rất khác với lúc xưa, cô nương này là đúng lúc đụng phải xe ngựa của nàng ta, là trùng hợp sao?
– Cô mẫu, chắc chắn không phải trùng hợp. Nhất định là tiện nhân Thục phi kia cố tình hãm hại Khiên nhi, để con trai ả được làm thái tử, cô mẫu, người tuyệt đối đừng để ả đạt được mục đích.
Thần quý phí không nghĩ ra khả năng nào khác, nếu như không phải Thục phi, tại sao lúc ấy Tô Uyển Linh kia lại muốn mua người lại, còn giật dây nàng ta cáo trạng với Hoàng Thành Tư, đây chắc chắn là mưu kế của Thục phi.
Thái hậu bị bà làm cho đau đầu, la lên:
– Ngươi khóc cái gì? Trời còn chưa sập xuống, nếu gặp chuyện khóc sướt mướt có thể giải quyết được vấn đề, thì còn cần chiến thuật làm gì.
– Cô mẫu- Thần quý phi khóc bù lu bù loa, quỳ gối tiến lên- Thần thiếp biết người có cách mà, người giúp đỡ Khiên nhi đi, bí mật Tần Lâu không thể bại lộ được.
– Bí mật đằng sau Tần Lâu này, chỉ sợ là không giấu được, nhưng miệng của người chết thì không thể giải thích cái gì, nếu Tần Lâu đã do Tần thương nhân đăng ký, thì các ngươi cho người giết hắn ngay đi, ngụy tạo thành treo cổ tự vẫn, nhất định phải ra tay trước Hoàng Thành Tư. Chỉ cần không có chứng cứ, dựa vào một nha đầu nho nhỏ, không thể lật đổ một hoàng tử được- Trong mắt Thái hậu hiện lên vẻ ngoan độc.
Thần quý phi nghe vậy gật đầu:
– Vâng, thần thiếp sai người đi làm ngay.
– Phải nhanh- Thái hậu sa sầm mặt, căn dặn- Tốc độ của Hoàng Thành Tư khác hẳn phủ nha kinh đô và Hình bộ, coi trọng nhất là hiệu suất làm việc, ngươi phải sai người đi ngay, không được trì hoãn một khắc nào cả.
***
Ngoài cung, Tần Lâu.
Sở Bạch dẫn theo đông đảo đặc sứ Hoàng Thành Tư xông vào Tần Lâu, tú bà biến sắc, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh bước tới:
– Vị đại nhân này, Tần Lâu chúng ta là chỗ kinh doanh đàng hoàng, người có ý gì?
Sở Bạch lạnh lùng giơ lệnh bài thiếu sử Hoàng Thành Tư lên, thấp giọng nói:
– Hoàng Thành Tư phá án, tất cả mọi người không được rời khỏi Tần Lâu, kẻ nào kháng lệnh, chém trước tấu sau.
Nhất thời tiếng kêu sợ hãi vang lên, tiếng khóc la thất thanh, tú bà muốn cản cũng không cản được, đá mắt ra hiệu với quy công, quy công lập tức gật đầu hiểu ý, quay người rời đi, chạy ra từ cửa sau.
Sở Bạch vẫy người bên cạnh:
– Đuổi theo tên kia, xem hắn đi báo tin cho kẻ nào, nếu là nhị hoàng tử lập tức báo lại, nếu là ông chủ của Tần Lâu, lập tức bắt trói.
– Dạ- Trương Bằng gật đầu nhận lệnh.
Tú bà ở Tần Lâu nhiều năm, có sóng gió nào mà chưa từng gặp, nhân vật tầm cỡ nào mà chưa từng thấy qua, giờ phút này mặt mày vẫn hớn hở nói:
– Thiếu sử đại nhân à, tất cả chỉ là hiểu lần thôi, Tần Lâu chúng tôi đã đăng ký với Hộ bộ rồi, là kinh doanh đàng hoàng, không làm chuyện phạm pháp, người tra án cũng cần phải có chứng cớ chứ?
– Chứng cớ à, sẽ có nhanh thôi- Sở Bạch dùng chuôi đao đẩy tú bà ra, trực tiếp dẫn đội lên lầu ba, tú bà kia một mực quan sát một mực ngăn cản:
– Quan gia, quan gia, mọi người đều biết, lầu ba Tần Lâu chỉ có Sở Sở cô nương, đại nhân dẫn nhiều người như vậy lên đó có chút không thích hợp, nàng ấy chính là cây rụng tiền của Tần Lâu chúng tôi, nếu bị hoảng sợ, tổn thất này ai đến bồi thường đây.
Sở Bạch dừng bước, lặng lẽ nhìn thoáng qua tú bà, cũng không quay đầu mà căn dặn:
– Người đâu, kéo bà ấy xuống cho ta, nếu bà ấy nói tiếp, cứ trực tiếp cắt lưỡi.
– Dạ, đại nhân- Hai đặc sứ tiến lên, kéo mụ tú bà xuống, tú bà bị sợ đến không dám lên tiếng, hai tay bụm miệng, sợ không cẩn thận phát ra âm thanh nào liền bị mất lưỡi.
Sở Bạch dẫn người lên lầu ba, bảo những người còn lại tự tra xét phần mình, còn bản thân thì đẩy cánh cửa đang đóng chặt kia.
Căn phòng này trang trí hoàn toàn khác biệt với lầu hai, lầu hai rèm đỏ bay múa, ngợp trong vàng son, oanh ca yến hót, hương rượu cùng mùi son phấn thoang thoảng làm người ta như say như mê, các cô nương mập ốm cao thấp, mỗi người một vẻ, nói nói cười cười. Nhưng lầu ba được trang trí thanh nhã tươi mới, lư hương màu đồng cổ khói xanh lượn lờ, mùi hương thoang thoảng làm lòng ngươi say mê, bức bình phong bốn cách thêu mai lan cúc trúc, gần cửa sổ có đặt một chiếc đàn cổ, trên giá sát tường có đặt các loại sách, trên tường treo đầy tranh chữ, hoặc dãy núi xa kéo dài không ngớt, hoặc bóng cây núi cao nước chảy râm mát sum suê, hoặc con sông uốn lượn, hoặc hồ xuân thủy sóng biếc dập dờn, trên bức vẽ không đề tên, chắc là chủ nhân nơi này vẽ lúc rảnh rỗi.
– Đại nhân đã tới thì uống chén trà nóng đi- Sau bức rèm châu, giọng của nữ tử như chim hoàng oanh, làm cho người khác không khỏi dời mắt đến chỗ ấy.
Sở Bạch dùng đao vén rèm lên, chỉ thấy sau bức rèm hương trà lượn lờ, nữ tử ngồi trước khay trà, bàn tay trắng nõn, đang cầm ấm trà rót xuống, nữ tử dịu dàng nhã nhặn, một cái nhíu mày một nụ cười cũng tựa tranh vẽ, nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp, không hề son phấn tục tằng như đám cô nương bên dưới, mọi cử động lộ ra đoan trang của khuê tú đại gia, nói là thiên kim tiểu thư của thế gia đại tộc cũng không đủ.
Sở Bạch vô ý thưởng thức, ánh mắt chỉ rơi vào người cô nương nọ một thoáng rồi dời đi, tìm kiếm cơ quan mật đạo trong phòng.
– Đại nhân, người đang tìm gì vậy? Đã bước lên lầu ba Tần Lâu rồi, chẳng lẽ không phải tìm nô gia?- Sở Sở pha một chén trà nóng, đôi mắt như hồ thu long lanh nhìn Sở Bạch, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm không kiềm chế nổi trước sắc đẹp này, nhưng Sở Bạch nào phải người thường.
Y nhìn quanh quất, không tìm được cơ quan ám đạo nào, cuối cùng ánh mắt rơi vào bàn trà trước mặt Sở Sở, cùng bức tường kín gió bên cạnh, y bước tới gõ gõ vào vách tường, vách tường phát ra tiếng vang rỗng ruột, mặt Sở Sở biến sắc.
Xem ra cửa vào mật đạo ở ngay sau bức tường này, trường đao của Sở Bạch rút ra một nửa, lưỡi đao kề vào cổ Sở Sở:
– Nói, cơ quan ở đâu?
Sắc mặt Sở Sở bình tĩnh:
– Nô gia không hiểu quan gia nói gì.
– Không hiểu?- Sở Bạch cười lạnh, mắt nhìn nước nóng trên lò- Cơ quan này thiết kế khéo léo lắm, chỉ cần bếp lò đang nấu nước, sẽ không ai nghĩ có cơ quan ở đây, cũng sẽ không nghĩ phải xoay lò lửa này.
Sở Sở biến sắc, mở to mắt nhìn hắn đưa tay ra, hoàn toàn không có cảm giác bỏng đi xoay lò lửa kia, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, vách tường bên cạnh mở ra, một cầu thang dài xuất hiện trước mặt, Sở Bạch nghiêng đầu nhìn, trên mặt mang theo vài phần tà khí, nhìn về Sở Sở:
– Cầu thang này thông đi đâu, chắc hẳn Sở Sở cô nương biết nhỉ, mau dẫn đường.
Sở Sở đứng lên, có chút sợ hãi đi trước, Sở Bạch đi theo sau lưng nàng, đi đến hết cầu thang, lại phát hiện chỉ là một khoảng sân nhỏ, hòn non bộ san sát trong sân, còn có một hồ nước nhỏ, trong viện chỉ có một gian phòng, đẩy cửa ra, bên trong không có gì.
Sở Bạch sững sờ.
Sở Sở từ từ nói:
– Đại nhân, đây chẳng qua là hậu viện của Tần Lâu, là chỗ ở của chủ nhân nô gia, bởi vì không muốn mùi son phấn ở tiền viện truyền tới, cho nên đã tách rời hậu viện và tiền viện ra, sợ có người đột nhiên xông vào nên đã thiết kế cơ quan, không ngờ vẫn bị đại nhân phát hiện, đại nhân có tìm được thứ mình muốn chưa? Nếu không có gì, có thể thả nô gia ra không, dù sao nô gia cũng là nữ tử yếu đuối, đại nhân không cần cầm đao dọa ta sợ đâu, người cần nô gia làm gì, nô gia cũng nguyện làm.
Không nên trống rỗng mới đúng, Điệp nhi cô nương trốn thoát khỏi đây có nói, vì ông chủ muốn cô nương hầu hạ, cho nên nàng mới có thể được dẫn ra ngoài, lúc đi ra bị bịt mắt, nhưng có thể cảm giác được đang đi lên, mà lại có chút lạnh lẽo ẩm ướt, cảm giác không thấy gió, cho đến khi tới lối ra, nghe được tiếng cửa mật thất mở, mới cảm giác được gió thổi vào mặt, sau đó liền bị đánh ngất.
Sau khi tỉnh lại thấy mình bị trói trong một gian phòng, nghe tiếng chói tai của nam nhân bên cạnh:
– Tỉnh rồi à? Nếu tỉnh rồi thì chúng ta bắt đầu trò chơi thôi.
Vết roi trên người nàng chính là nam nhân đó để lại, còn nói bản thân cởi dây thừng, nhân lúc người nọ không chú ý liền trốn đi.
Theo lời nàng nói, nàng bị bịt mắt rồi đánh ngất, đến lúc tỉnh lại không biết mình đang ở đâu mới đúng, tại sao lại chắc chắn Tần Lâu có ám đạo? Mà một nữ tử yếu đuối như nàng ta, trên người còn bị thương, làm sao có thể cởi được dây thừng, rồi nhân lúc nam nhân không chú ý liền trốn đi?
Tiểu viện này không có cửa, lối ra duy nhất ở lầu ba Tần Lâu, mà nhất định phải mở ra từ lầu ba mới có thể ra được, nàng ta chạy thoát bằng cách nào?
Còn một điểm đáng nghi hơn cả, đó là Tô Uyển Linh, tại sao nàng chắc chắn đằng sau Tần Lâu có bí mật, hơn nữa còn là bí mật liên quan đến nhị hoàng tử? Rồi tại sao lại nói bí mật này cho hắn biết? Nàng có mục đích gì? Là đang giúp hắn? Hay hết thảy đều là cái bẫy của nàng?
– Đại nhân, không có gì thì chúng ta về đi- Sở Sở kêu lên.
Sở Bạch nhìn Sở Sở, bỗng nhiên nhếch môi cười:
– Vừa vào sân, ngươi liền cố tình dẫn ta đến gian phòng này, lúc đi ngang qua hòn non bộ, bước chân ngươi tăng tốc, hệt như sợ ta phát hiện ra gì đó? Cửa vào mật đạo, chắn hẳn ở chỗ hòn non bộ này rồi.