– Tô gia Tam tiểu thư, Tô Uyển Linh- Trương Bằng lặp lại.
– Chuyện khi nào? Phủ Thượng thư đã báo quan chưa?- Sở Bạch đứng bật dậy, hành vi khác thường đi qua đi lại, giọng nói trong đầu dần dần biến mất, càng ngày càng xa, hắn nhìn sắc trời, sớm đã tối đen, ban ngày còn dễ tìm một chút, đêm đến, hàng quán đóng cửa, đường phố không người, muốn tìm một người lại càng khó hơn, nếu phủ Thượng thư báo quan, quan phủ còn có thể đi tra từng nhà, nếu không báo, chỉ dựa vào người trong phủ, giờ có lẽ bó tay hết cách.
– Phủ doãn Kinh Đô đích thân đưa thi thể phu xe đến phủ Thượng thư, đương nhiên đã báo quan rồi, chỉ là nghe nói sau khi phủ doãn Kinh Đô đi một chuyến đến phủ Thượng thư trở về, liền lập tức phái người tới phủ Tần Đình Hầu.
Phủ Tần Đình Hầu? Chẳng lẽ họ hoài nghi chuyện này có liên quan đến Thẩm gia?
Sở Bạch xem thế cục hiện giờ, chẳng lẽ Thái hậu và Thẩm gia nghi ngờ người là do phủ Thượng thư giấu đi? Nếu thật sự là thế, nước cờ này của Thái hậu mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, mấu chốt là Tô Uyển Linh ở trong mắt Tô thượng thư và Thục phi có quan trọng hay không.
Thế nhưng, hắn lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
– Đại nhân, nếu thật sự do Thẩm gia ra tay, vậy Sở Sở cô nương kia có khả năng nằm trong tay Tô thượng thư, nếu không, Thẩm gia cũng sẽ không hành động mạo hiểm thế, có cần ti chức phái người theo dõi nhất cử nhất động của phủ Thượng thư không, có lẽ sẽ tìm được Sở Sở- Trương Bằng không biết Sở Bạch đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy sự việc này có chút đột phá.
– Không cần, cô nương tố cáo kia bây giờ đang ở đâu?- Sở Bạch nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhớ tới nét chữ xiêu vẹo trên lá thư nọ, đằng sau chuyện này, có một bàn tay vô hình đang khuấy động phong ba, mà bây giờ, bàn tay này đang chậm rãi thò ra khỏi bức màn đen như mực.
Trương Bằng sững sờ, thực sự nghĩ mãi không rõ đại nhân vì cái gì lại nhắc đến Điệp nhi cô nương, nhưng vẫn rành rọt đáp:
– Bẩm đại nhân, Điệp nhi cô nương là người tố cáo, không phải phạm nhân, sau khi hỏi cung xong liền thả nàng ta đi, nhưng mà vụ án chưa kết thúc, nàng ta cũng chưa rời kinh, bởi vì bị lừa bán đến đây nên không chỗ nương thân, giờ đang ở trong khách điếm.
– Khách điếm nào, lập tức dẫn ta đến gặp cô nương ấy- Sở Bạch đứng lên, quên cả mặc áo choàng đã đi ra ngoài, Trương Bằng càng thêm kinh ngạc, đuổi theo sau.
– Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, sao người lại đột nhiên muốn gặp Điệp nhi cô nương?
Sở Bạch không đáp, vội vã đi trước, Trương Bằng thấy đại nhân nhà mình không trả lời, cũng không dám hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ đi trước dẫn đường, dù sao thời gian này tiếp xúc, hắn càng thêm kính nể và tôn trọng vị đại nhân này, nên hắn không dám chất vấn quá nhiều.
Hai người nhanh chóng đến khách điếm Lai Phúc, chưởng quầy đang tính tiền thu được hôm nay, trông thấy quan phục của người đến, liền biết thân phận bất phàm, quan phủ Hoàng Thành Ty, trong thành Kính Dương này có ai là không biết không hay, toàn bộ thành Kính Dương, không ai muốn gặp họ, đặc biệt là khi họ chủ động tìm đến cửa thế này.
Chưởng quầy kinh sợ, mau chóng đi ra khỏi quầy, cung kính nói:
– Thảo dân tham kiến hai vị đại nhân, chẳng hay hai vị đại nhân đại giá quan lâm đến chỗ này, là muốn ở trọ hay phá án?
Sở Bạch không đáp, chỉ nhìn Trương Bằng, Trương Bằng liền lên tiếng:
– Cô nương được nha môn phủ doãn Kinh Triệu đưa đến có còn ở đây không?
– Cô nương này vẫn chưa trả phòng, nhưng lúc sáng nàng ta nói muốn ra ngoài dạo chơi, đến giờ vẫn chưa thấy về- Chưởng quầy đáp rõ ràng, tuy đối phương không nói gì thêm, nhưng ông vẫn không khỏi sợ hãi.
Ra ngoài rồi?
Sở Bạch nhướng mày, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, Trương Bằng đi theo đại nhân lâu như vậy, cũng biết giờ đây đại nhân đang tức giận, liền nói tiếp:
– Vậy ông biết nàng ta đi đâu không?
Chưởng quầy mở khách điếm nhiều năm ở kinh thành, nhân vật cỡ nào cũng từng gặp, con người xem như khôn khéo, cô nương này là phủ doãn Kinh Triệu đưa tới, mặc dù không nói rõ, nhưng vụ án thanh lâu liên lụy đến Nhị hoàng tử, người trong thành Kính Dương điều biết, cô nương này chắc là cô nương đã đến phủ doãn cáo trạng, cho nên ông liền lưu tâm một chút. Khi nàng ta ra ngoài, chưởng quầy cũng sai người đi theo, muốn xem thử nàng ta đi đâu.
– Bẩm đại nhân, nàng ta cụ thể đi đâu thì thảo dân không biết, nhưng mà tiểu nhị đi theo nàng ta một lúc, thấy nàng ta đi về hướng biệt viện Vọng Hoa, cô nương này hình như rất quen thuộc đường xá trong kinh thành, còn vô cùng chú ý cẩn thận, sợ có người theo dõi, cố ý đi lòng vòng trong thành, cuối cùng mới đến lầu Vọng Hoa.
Lầu Vọng Hoa?
Sở Bạch nhìn Trương Bằng, Trương Bằng vội nhỏ gọng giải thích:
– Lầu Vọng Hoa để trống nhiều năm, từng là nơi ở của nữ tử mà đệ đệ của Hoàng thượng Dự Vương điện hạ yêu thương nhất, năm đó Dự Vương rất được tiên đế yêu thương, nên hành sự có chút tùy tiện, bởi vì mạo phạm Hoàng thượng nên bị giáng chức lưu đày, tất cả phủ đệ trong kinh thành đều bị tịch thu, lầu Vọng Hoa này đương nhiên cũng bị liên lụy, nhưng Dự Vương đi rất vội vàng, cũng không đưa nữ tử này theo, nàng ta chịu chút khuất nhục, sau này đã nhảy sông tự vận. Mấy năm nay lầu Vọng Hoa luôn bỏ hoang không dùng đến, bởi vì nơi này vắng vẻ, ít người qua lại, sang tay nhiều lần, cũng không biết hiện tại đang thuộc sở hữu của ai, nhưng luôn không có ai ở đó, không chỉ có lầu Vọng Hoa, mà cả khu đó đều vắng người.
– Tại sao?
– Dự Vương bị lật đổ, phủ đệ của ông ta bị tịch thu, Hoàng thượng không ban thưởng phủ Dự Vương cho chủ nhân mới, để mặc nó hoang phế bỏ không, thêm nữa, lầu Vọng Hoa còn bị đồn là có ma, ai cũng nói tòa lầu kia phong thủy không tốt, dần dà càng ít người đến đó, thời gian trôi qua thì không ai lui tới nữa.
Sở Bạch suy nghĩ một chút:
– Đi, đến lầu Vọng Hoa.
***
– Tiểu thư, người đừng ăn, người thật sự không lo lắng chút nào sao? Đến lúc nào rồi mà còn ăn được- Xuân Hi nhìn cả bàn sơn hào hải vị, lại khó lòng nuốt trôi, bụng đầy lo lắng, hết lần này đến lần khác tiểu thư nhà nàng lại vô tâm vô phế, bưng chén lên ăn ngon lành, còn gắp miếng thịt sườn hương sắc đỏ thắm đặt vào trong chén của nàng.
– Sườn này ăn ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, vị dấm đường.
Xuân Hi không kịp bày ra bộ dạng được yêu thương mà lo sợ, nhìn thịt sườn trong chén, không động đũa:
– Tiểu thư, người có nghe nô tì nói gì không?
Tô Linh ăn một chén cơm, miễn cưỡng no bụng được bảy phần, cảm thấy trời tối rồi, vẫn không nên ăn nhiều quá, tránh để béo phì còn phải giảm cân, thế là quyết tâm đặt chén xuống, nhìn trên bàn còn thừa lại rất nhiều sơn hào hải vị, có chút không nỡ.
– Nha đầu ngoan ngoãn của ta, em đừng lo lắng, mau ăn đi, cho dù có chết, ta cũng phải là ma chết no mới được.
Xuân Hi sắp bật khóc.
– Đừng, đừng đừng, đừng khóc mà, ta nói ta nói- Tô Linh sợ nàng ta khóc, vội nói- Chẳng phải ta đã nói với em, người này bắt cóc cũng không định lấy mạng chúng ta, bằng không làm gì được thết đãi ăn ngon uống ngon như thế, trực tiếp một đao giải quyết chúng ta chẳng phải xong rồi sao, cần gì tốn tâm tư vẽ vời thêm chuyện, em yên tâm đi, tiểu thư của em bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời không chết được, chỉ cần ta không chết, nhất định có thể che chở em.
Xuân Hi đương nhiên tin tưởng tiểu thư sẽ bảo vệ mình, nhưng dù là thế, nàng làm sao không lo lắng chút nào được, bị lợi dụng chẳng lẽ là chuyện vinh quang lắm à?
– Được rồi, em đừng cau mày nữa, ta nói không sao là không sao, không tin em nhìn đi- Tô Linh nói đoạn liền đứng lên đi ra cửa, Xuân Hi căng thẳng nhìn theo tiểu thư nhà mình, không biết người định làm chuyện gì nữa đây, tim như muốn vọt ra ngoài.
Thấy tiểu thư gõ cửa, nói với người đứng bên ngoài:
– Ăn uống no đủ rồi, bây giờ ta muốn tắm rửa ngâm chân, các người đi nói với chủ tử của các người, kêu hắn mau chuẩn bị một chút, nếu đã đãi khách, thì nên chu đáo chút đi.
Hai tên hộ vệ ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ vẻ mặt chúng ta không đủ hung ác, vị tiểu thư bị bắt cóc này chẳng những ăn được ngủ được chẳng chút sợ hãi, bây giờ còn đòi tắm rửa ngâm chân, xem bản thân đến đây nghỉ phép à?
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, vẫn ra hiệu tên còn lại đi bẩm báo.
Tô Linh nghe thấy tiếng bước chân đồn dập vội vã rời đi, liền hết sức hài lòng đi trở vào, ngồi xuống bên cạnh Xuân Hi:
– Chờ chút đi, nhanh thôi sẽ có người mang nước ấm đến cho chúng ta, em mau ăn đi, đừng đợi lát nữa nước đưa đến mà em vẫn chưa ăn xong, em cũng làm công việc nô tì nên phải biết thông cảm, bây giờ em ăn cho xong, chờ sau khi người ta mang nước đến, đúng lúc có thể dọn dẹp chén bát đi, cũng không cần đi thêm chuyến nữa.
Trên mặt Xuân Hi cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tạm thời xem như là cười đi.
– Tiểu thư, người đúng là quan tâm chu toàn trước sau như một.
Tô Linh gật đầu:
– Đó là đương nhiên.
Xuân Hi mặc dù không tin, nhưng vẫn cầm chén lên bắt đầu ăn cơm, bởi vì trong lòng nàng tán đồng cách nói của tiểu thư, dù gì cũng chết, chi bằng làm ma chết no, thế là ăn vội chén cơm, còn ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn.
Tô Linh nhìn sức chiến đấu này cũng giật nảy mình, rầu rĩ nói:
– Ta thật sự đang hoài nghi lúc trước em ở trong phủ chúng ta có được ăn no hay không.
Xuân Hi phối hợp ợ một tiếng, có chút thẹn thùng cười cười, Tô Linh không kịp chế nhạo nàng, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Tô Linh tức giận la lên:
– Cửa là các người khóa từ bên ngoài, các người giả bộ gõ cái khỉ gì, chẳng lẽ còn đợi ta ra mở cửa cho các người vào à.
Người bên ngoài nhủ thầm, vị chủ nhân này đang bị bắt cóc mà, sao lại có cảm giác chúng ta mời nàng tới làm chủ tử vậy, tính tình này thật đúng là không hổ với thanh danh của nàng.
Cửa mau chóng được mở ra, hai tên hộ vệ khiêng thùng gỗ vào, bên trong nước ấm sóng sánh, phía trên còn có cánh hoa đỏ rực trôi bồng bềnh, đi ngang qua trước mặt cô, ngay cả không khí cũng mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Theo sau còn có hai thị nữ, trong tay bưng khay, bên trên có bồ kết, khăn mặt, cánh hoa, còn có y phục sạch sẽ.
Ồ, người rất đầy đủ nha, không chỉ có hộ vệ, trong phủ này còn có nha hoàn.
– Tham kiến Tô tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay y phục- Hai nha hoàn cầm đồ đặt trước mặt cô, hành lễ vô cùng cung kính, giọng điệu nhẹ nhàng nhu nhuận, ngôn hành cử chỉ đều rất có phép tắc, mắt Tô Linh sáng rực nhìn các nàng, đột nhiên nói.
– Phép tắc của các ngươi là học từ trong cung à.
Hai nha hoàn ngạc nhiên, vẫn cung kính như cũ:
– Phép tắc đương nhiên là học trong phủ, chúng nô tì làm gì có tư cách vào cung, tiểu thư nói đùa rồi.
Tô Linh thật muốn cười, xua tay nói:
– Các người lui ra đi, ta không thích để người lạ hầu hạ.
Hai nha hoàn cũng không ép buộc, thi lễ một cái rồi lui ra, trước khi đi, thấy trên bàn bừa bộn, y như lời Tô Linh nói, thuận tay dọn dẹp lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả tiếng chén dĩa va vào nhau cũng vô cùng nhỏ, dường như sợ sẽ quấy rầy đến ai.
Xuân Hi thấy các nàng lui ra, bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, hiển nhiên bọn họ rất cẩn thận, sợ cô chạy trốn, lòng phòng bị không chút nào lơi lỏng.
Xuân Hi ôm bụng, nghĩ đến câu nói ban nãy của tiểu thư, hỏi:
– Tiểu thư, chẳng lẽ người hoài nghi kẻ bắt cóc chúng ta là vị quý nhân trong cung kia?
– Ai dám chắc chắn chứ, em nhìn hai nha hoàn ban nãy, dung mạo xinh đẹp, lễ nghi vô cùng vừa phải, tìm không ra một chút sai lầm, động tác thu dọn chén dĩa rất nhẹ nhàng, sợ phát ra tiếng động mạnh, làm gì có nhà nào nuôi ra được nha hoàn dạng này?- Xuân Hi vừa định gật đầu tán đồng, đã nghe tiểu thư nói tiếp- Nhưng mà có nhiều ma ma già sau khi xuất cung, sẽ được mấy gia đình giàu có mời về nhà dạy các cô nương lễ nghi phép tắc trong cung, nhưng mà dạy luôn cả nha hoàn thì rất hiếm thấy. Thôi được rồi, đừng đoán nữa, kiểu gì cũng gặp mặt thôi, ta đi tắm đã.
Tô Linh nói xong liền đi vào phòng trong, vừa đi vừa cởi y phục, Xuân Hi theo sau, Tô Linh vội ngăn nàng lại:
– Đừng nha, em ở ngoài này cho tiêu cơm đi, hầu hạ ta lâu như vậy, chẳng lẽ không biết ta không thích có người hầu hạ ta tắm rửa sao?
Xuân Hi đương nhiên biết, thế nên ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài, nghe thấy bên trong có tiếng y phục rơi xột xoạt xuống đất, tiếng nước tí tách truyền đến.
Mùa đông đi tắm đúng là chuyện tra tấn con người, Tô Linh cởi y phục xong liền vội vàng nhảy vào trong nước, dòng nước ấm ấp tràn qua xương quai xanh, cô cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều đang giãn ra, thoải mái nhắm mắt lại, qua hồi lâu, cô có cảm giác nhiệt độ nước không còn nóng nữa, mới đưa tay với lấy bồ kết bên cạnh thùng.
Cô vươn tay, chợt phát hiện bồ kết kia đặt ở chỗ hơi xa, đưa tay hoàn toàn không với tới, trừ phi đứng lên.
Tô Linh thở dài, hai nha hoàn này đã quen hầu hạ tắm rửa cho chủ nhân, nên hoàn toàn không bận tâm đến loại chủ không cần người phục vụ như cô, dưới thời tiết lạnh lẽo thế này, đứng lên cũng cần phải có dũng khí đó?!
Hết cách, cô vẫn phải đứng lên, vươn tay ra lấy chỗ bồ kết kia, cửa sổ đóng chặt lại đột nhiên mở ra, có một người nhảy qua bệ cửa, toàn thân đồ đen, lại khó che giấu khí chất ác liệt trên người, cùng đôi mắt tĩnh mịch kia, lộ ra mấy phần chấn kinh.
Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Tô Linh bị một trận gió lạnh thổi vào, toàn thân nổi hết da gà, sự kinh hãi trong đôi mắt tươi đẹp của cô so ra có hơn chứ không kém, cô lập tức ngồi xuống nước, do cô co người quá nhanh quá mạnh, đỉnh đầu ngập sâu trong nước, hệt như có đá tảng rơi xuống nước, phát ra tiếng ầm ầm, bọt nước bắn lên tung tóe.
Xuân Hi nghe tiếng động, vừa hỏi vừa đi vào:
– Tiểu thư, người không sao chứ.
Tô Linh vừa sợ vừa ngượng, vùng vẫy trồi lên khỏi mặt nước, nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, vội lên tiếng:
– Không sao, em đừng vào đây, ta đang nghịch nước thôi.
– Trời lạnh lắm, coi chừng bị cảm- Xuân Hi nghĩ thầm tiểu thư người bao nhiêu tuổi rồi, lại còn nghịch nước, nhưng vẫn ngoan ngoãn không vào.
Tô Linh án trái tim đang đập thình thịnh trong lồng ngực, nhìn về phía người đến, hai ánh mắt giao nhau, cơ hồ không hẹn mà cùng quay đầu đi, khuôn mặt cả hai dần dần đỏ ửng.
Kiều diễm ngập phòng, hai mặt xấu hổ, chỉ có tiếng gió là không quan tâm, kiêu căng lùa vào.