Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 117

Tô Linh rửa mặt qua loa, trực tiếp mở cửa.

Hai nô tì đến đưa y phục hôm qua đang đứng bên ngoài, cung kính chờ đợi, thấy cô mở cửa liền đi trước dẫn đường.

– Tô tiểu thư, chủ nhân đang đợi người, mời đi bên này- Tô Linh gật đầu, nhấc chân đi theo, Xuân Hi đương nhiên cũng đuổi theo liền bị cô nương nọ giơ tay ra ngăn cản- Chủ nhân nói chỉ gặp một mình Tô tiểu thư, còn về nô tì của Tô tiểu thư, xin mời về phòng đợi.

– Tiểu thư- Xuân Hi khẽ lắc đầu, không yên lòng nhìn tiểu thư nhà mình.

Tô Linh vỗ vai nàng ta trấn an:

– Yên tâm đi, ta sẽ mau chóng quay lại, em cứ ở đây đừng đi lung tung, đợi ta về.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Xuân Hi hết cách, chỉ đành gật đầu:

– Tiểu thư, vậy người cẩn thận.

– Biết rồi.

Hai cung nữ dẫn Tô Linh đi qua lối mòn lát đá xanh, dọc hai bên lối đi trồng cây hoa tử kinh đang nở hoa màu hồng tím, trong mùa đông tiêu điều, đặc biệt chói mắt, con đường nhỏ quanh co uốn lượn, độ dốc không lớn, lại có chút đi lên, hoa ven đường từ tử kinh biến thành mai vàng, ngoại trừ mai vàng, còn có cây trúc lá xanh um tươi tốt, ngày đông không chút xơ xác, tươi tốt tràn đầy sức sống, nhìn từ xa cứ tưởng cây vạn niên thanh, đến gần hóa ra là cây trúc đào.

Lại đi lên trên, không gian thông thoáng rộng mở, không còn cây to cao quá đầu người nữa, lọt vào tầm mắt là hoa anh thảo trắng đỏ xen nhau, giữa vườn hoa anh thảo là một tòa kiến trúc cao ba tầng, hoa vờn quanh thật cổ kính, nếu ở hiện đại, mỗi khi đến ngày mồng một tháng năm và tuần lễ vàng Quốc Khánh, nơi này chắc chắn sẽ chật ních người, nhưng giờ là thời cổ đại, nơi xa hoa lộng lẫy thế này, người quyền thế đều sẽ có, giống như vườn mai của trưởng công chúa Văn Xương vậy.

– Tô tiểu thư, chủ nhân đang ở bên trong- Hai cung nữ dẫn cô đến cửa vào tòa lâu, mở cửa, không đi vào mà chỉ xoay người ra hiệu cô vào, Tô Linh không khách sáo, nhấc chân bước vào.

Vừa vào cửa chính liền bắt gặp chiếc giá lớn, bên trên không phải các loại bình hoa quý giá hay đá hiếm lạ, mà trưng bày một chậu hoa, ngoại trừ hoa anh thảo ngoài phòng, còn có mấy chậu hoa phong lan tỏa hương thơm ngào ngạt, Tô Linh không khỏi bước đến quan sát một phen, cảm thấy màu hoa phong lan này không đẹp lắm, màu xanh lá, không biết phẩm vị của chủ nhân thế nào, chi bằng bày biện toàn bộ là hoa anh thảo còn hơn.

– Thế nào, mời ta đến lại không ra, có ý gì?- Tô Linh thả chậu hoa trong tay xuống, thấy người nọ cứ giả thần bí, không chịu xuất hiện, liền mất kiên nhẫn.

– Ngươi chẳng chút sợ hãi nhỉ!- Giọng nói quen thuộc vang lên, Tô Linh không khỏi cười nhếch mép, xoay người, chỉ thấy Tam hoàng tử Lý Đản, à không, phải là Tần Vương điện hạ một thân hoa phục màu xanh đen, từ sau bức rèm châu đi tới, khí chất toàn thân trầm ổn hơn một tháng trước, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt đen như mực, phảng phất như một vũng đầm lầy sâu thẳm.

– Nếu không biết kẻ đứng sau là ai thì thực sự có hơi sợ đó, nhưng nếu đã đoán được, thì chẳng có gì phải sợ, Tần Vương điện hạ, ngài phí tâm như thế mời ta đến, chắc không phải chỉ mời ta đến ngắm hoa đâu nhỉ- Tô Linh ung dung cười cười nhìn Lý Đản.

Lý Đản không được toại nguyên nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô, có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu, chậm rãi đi tới cửa, nhìn ra ngoài nói:

– Ngươi quả thực có chút khác biệt với nữ tử khác, bị bắt cóc còn bình tĩnh thế, đúng là ngày càng khiến ta tò mò.

Tò mò?

Chẳng lẽ ngài không nên nói là, cô nương này, cô đã thành công thu hút sự chú ý của bổn công tử?

Tần Vương điện hạ, ngài dùng từ không chính xác nha.

– Tại sao lại tò mò?- Tô Linh hoài nghi hỏi hắn.

Lý Đản lại cười, cũng không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà vung tay lên, nhìn ra biển hoa bên ngoài nói với cô:

– Biển hoa nơi này, ngươi có thích không?

Cách dùng từ này cũng có chút thú vị.

Tô Linh vô cùng phối hợp đi tới bên cạnh hắn, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nói là biển hoa quả thực không đủ, nơi xây tòa lầu này là ở vị trí cao nhất, bên dưới mênh mông hoa cỏ, đủ loại cây cối, bốn mùa hoa nở, mùa nào cũng có, đặc biệt là khoảng hoa anh thảo trước cửa, ngắm đến vui vẻ trong lòng.

– Đáng tiếc, một cái sân đẹp, ban đầu có thể còn đẹp hơn, nhưng tiếc là chủ nhân của nó quá tham lam, muốn thưởng thức một khoảng sân với hoa nở quanh năm, bất kể loại hoa nào cũng đặt vào trong sân, nhìn đến hoa mắt, chẳng thấy đẹp chỗ nào. Nếu chủ nhân nó là người chung thủy, thích chỉ một loài hoa, giống như hoa mai trong phủ trưởng công chúa Văn Xương, một khoảng đỏ rực, bất luận đứng nhìn từ xa hay lại gần đều đẹp không sao tả xiết, còn sân này của ngài, nhìn như “chợ hoa” vậy đó.

Khóe miệng Lý Đản giật giật, lơ ngơ, “chợ hoa” là cái gì? Nghe ra chẳng phải lời gì tốt đẹp, hắn muốn hỏi lại, thì nghe cô chậm rãi nói tiếp:

– Còn nữa, chủ nhân cũ của tòa lầu này sở dĩ xây ba tầng như vậy, là muốn đứng trên cao ngắm hoa, bởi vì đứng cao thì mới có thể nhìn xa, tất cả cửa sổ của lầu ba đều có thể mở ra, tầm mắt thông suốt bốn phía, không chỉ có thể thấy được tất cả hoa cỏ trong sân, còn có thể nhìn ra cảnh đường phố phồn hoa của thành Kính Dương, đáng lẽ ngài nên dẫn ta lên lầu ba mới đúng, nơi đó phong cảnh hữu tình, cũng là nơi ngắm hoa tuyệt vời nhất. Đại ca à, thủ đoạn mánh khóe làm con gái vui của ngài đúng là không đến nơi đến chốn, đứng ở lầu một mà ngắm hoa, chả có chút rung động gì.

– Ngươi biết nơi này là lầu Vọng Hoa à?- Trên mặt Lý Đản có vẻ kinh ngạc, lầu Vọng Hoa này trước khi Hoàng Thượng đăng cơ vẫn luôn bỏ trống không dùng tới, bởi vì ở đây bị đồn có ma nên vùng này rất ít người đến, Tô Uyển Linh từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, phải chưa từng đến lầu Vọng Hoa này mới đúng, nhưng sao lại biết ở đây là lầu Vọng Hoa, còn biết tường tận như vậy.

Đây là tòa kiến trúc do bổn cô nương tự viết ra, ngươi nói xem chị đây có biết hay không.

– Tần Vương điện hạ có gì phải kinh ngạc, tuy lầu Vọng Hoa này bỏ trống đã lâu, nhưng không phải là không ai biết đến, ta biết thì có gì mà lạ. Tần Vương điện hạ, ngài trăm phương ngàn kế đưa ta tới đây, chắc không phải chỉ để ngắm hoa thôi nhỉ.

Lý Đản nhìn cô không chớp mắt, cô cũng nhìn lại hắn, bên trong phản chiếu bóng của hắn, nhưng cô không mảy may dao động, khác hẳn với ánh mắt cuồng nhiệt của Tô Uyển Linh trước kia nhìn hắn, có lẽ hắn đoán sai rồi, cô không phải lạt mềm buột chặt, mà thật sự không thích hắn.

Thế nhưng hắn không tin, một nữ nhân thích một nam nhân lâu đến như vậy, sao đột nhiên lại không thích nữa, mà còn lại không có chút tình cảm gì, thậm chí ngay cả hận cũng biến mất. Làm sao có thể, tình là thứ phức tạp nhất trên đời, chỉ cần là nơi hắn từng tới, thì sẽ lưu lại dấu vết, cho dù không thích, cũng sẽ có dấu vết đã từng thích, thế nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn, không có gì cả, thanh tịnh sạch sẽ không chút tạp chất, đấy chính là ánh mắt chưa từng yêu.

Tại sao một người lại đột nhiên như hai người khác nhau, trừ phi nàng không phải Tô Uyển Linh.

Nhưng thân phận nàng không chút sơ hở, phủ Thượng thư không cần phải tìm một người mạo danh nữ nhi của mình, còn có một loại khả năng, chính là sau ngày mùa thu rơi xuống hồ, nàng mất trí nhớ, nên không còn nhớ quá khứ trước kia nữa.

Không sai, nhất định là như vậy.

Tô Linh may mà không biết thuật độc tâm, nếu cô biết, nhất định sẽ cho Tam hoàng tử điện hạ đoạt giải biên kịch giỏi nhất, bộ óc suy luận này đúng là giống tư duy của Hàn Quốc nha, còn mất trí nhớ, chỉ là ngài đây không muốn tin một cô gái đang rất thích mình đột nhiên không thích nữa mà thôi.

– Tô Uyển Linh, bổn vương có thể cho ngươi thêm một cơ hội, bổn vương có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, bao gồm cả lầu Vọng Hoa này, nếu ngươi không thích hoa cỏ trong khu vườn này, bổn vương sẽ sai người dọn dẹp chúng sạch sẽ, trồng loại hoa mà ngươi thích.

Lời thoại này ngày càng có chút hơi hướng tổng tài bá đạo nha, như thể cuối cùng ta sẽ giao mảnh vườn này cho nàng, nhưng vẫn lợi hại hơn một chút, muốn tặng luôn cả lầu Vọng Hoa này cho nàng.

– Vậy vương gia không định cưới Trường Dương quận chúa nữa à?- Tô Linh buồn cười hỏi.

Lý Đản mặt không biến sắc:

– Hôn sự của bổn vương và quận chúa là do phụ hoàng ban chỉ, không thể sửa đổi, nhưng bổn vương tuyệt đối không sủng ái nàng ta, nàng ta muốn làm Tần Vương Phi, vậy cứ để nàng ta làm là được, ngoại trừ danh hiệu Tần Vương Phi ra, cái gì nàng ta cũng đừng hòng có được.

Đúng là đồ cặn bã, nói vậy mà cũng nói được, không hổ là Tần Vương điện hạ lạnh lùng vô tình.

– Vậy ý của Vương gia là muốn cưới ta làm Trắc phi? Nhưng Tấn Dương Vương sẽ không đồng ý đâu- Mặc dù cùng là vương gia, Tấn Dương Vương còn là vương khác họ, nhưng nếu luận quyền lực, chỉ e Tấn Dương Vương còn cao hơn cả Tần Vương, Lý Đản dã tâm không đổi, nên về sau còn phải dựa dẫm vào vị nhạc phụ này của hắn, làm sao có thể đắc tội với ông ta được.

Tấn Dương Vương đương nhiên sẽ không đồng ý, dù nữ nhi của ông ta đã là hoa tàn liễu rũ, nhưng ông ta vẫn sẽ không đồng ý cho hắn cưới Trắc phi, hắn cần binh quyền của Nhiếp gia, không thể đắc tội Tấn Dương Vương, cho nên hắn nguyện cho Nhiếp Tịnh Xu danh hiệu Tần Vương Phi tôn quý, những cái khác thì nàng ta đừng mơ. Còn Tô Uyển Linh, lúc trước hắn không có hứng thú với nàng, giờ lại có, hắn từng nói sẽ có được nàng, thì nhất định sẽ đạt được.

Về phần vị trí Trắc phi, bổn vương từng cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi từ chối, có một vài cơ hội đã đánh mất rồi thì sẽ không có lần thứ hai.

– Ý của bổn vương là lầu Vọng Hoa sau này chính là của ngươi.

Tô Linh làm ra vẻ hiểu ra.

– Ý của Vương gia là, muốn “kim ốc tàng kiều” (lầu vàng giấu người đẹp), à không, là “lầu Vọng Hoa tàng kiều”, vương gia luôn miệng nói sẽ cho ta tất cả những gì ta muốn, chính là muốn ta trở thành vợ lẽ không được gặp người ở bên cạnh vương gia đó sao.

– Không phải ai cũng có cơ hội trở thành nữ nhân của bổn vương, Tô Uyển Linh, ngươi phải lấy đó làm vinh hạnh.

Vinh hạnh cái đầu ngươi!

Tô Linh tức đến bật cười:

– Tần Vương điện hạ à, ngài nói xem ta đường đường là tiểu thư đích xuất của Lại bộ Thượng thư, nếu muốn xuất giá, tấm chồng tốt thế nào mà không tìm được, tại sao phải hạ thấp thân phận ở bên cạnh điện hạ làm một vợ lẽ trong bóng tối? Điện hạ cũng quá đề cao bản thân rồi.

Lý Đản nghe vậy, mặt tối sầm chụp lấy tay của Tô Uyển Linh:

– Tô Uyển Linh, có phải ngươi chưa nhìn rõ thế cục hiện giờ, cả đêm ngươi không về, thanh danh tổn hại, dù có quay về, ngươi cũng đừng mong gả vào nhà tốt đẹp nào, đừng nói đến lang quân tốt, phàm là thế gia có chút danh vọng cũng sẽ không cưới một nữ tử mất danh tiết về làm chính thê, bây giờ ngươi theo ta chính là lựa chọn tốt nhất.

Tô Linh không giãy ra, nhìn vào mắt hắn, tràn đầy châm biếm:

– Tần Vương điện hạ chẳng phải cưới một nữ tử đã mất danh tiết sao, có thể thấy nếu gặp được chân ái, thì nam nhân đó mà, sẽ không màng thứ gì cả.

Nhắc đến Nhiếp Tịnh Xu, sắc mặt Lý Đản khó coi như nuốt phải ruồi, giọng nói càng thêm tàn khốc:

– Tô Uyển Linh! Ngươi cho rằng ngươi còn có thể ra khỏi đây sao? Bổn vương cảnh cáo người, đừng ỷ vào bổn vương có hứng thú với ngươi mà ngươi liền chọc giận bổn vương, ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.

Tô Linh bị túm đến thấy đau, vùng vẫy một hồi:

– Phụ thân ta nhất định sẽ đến cứu ta.

Lý Đản cười gian tà, đáy mắt toàn là hung tàn:

– Phụ thân ngươi, hắn cho rằng ngươi bị Thẩm gia bắt đi, không ai hoài nghi bổn vương, cũng không ai tra ra được lầu Vọng Hoa này. Xế chiều hôm nay, sẽ có người tìm thấy một thi thể bị hủy gương mặt trong sông hộ thành, thi thể kia mặc y phục của ngươi, đến lúc đó mọi người sẽ cho rằng chính là ngươi, trên đời này sẽ không còn Tô Uyển Linh nữa, bổn vương khuyên ngươi, tốt nhất ngoan ngoãn một chút, đừng ép bổn vương phải ra tay đánh ngươi, bổn vương vẫn thích cô nương nghe lời một chút, nếu ngươi thích dùng vũ lực, bổn vương cũng có thể phối hợp.

Tô Linh nhíu mày, lùi lại từng bước:

– Vương gia muốn đổ tội danh giết người lên đầu Thẩm gia, nếu ta đoán không sai, trên thi thể kia sẽ có chứng cứ gây bất lợi cho Thẩm gia, Vương gia làm thế, chẳng lẽ không sợ Thái hậu điều tra ra, sẽ chết không có chỗ chôn à?

Lý Đản cười lạnh:

– Nữ nhân quá thông minh cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Nhưng nếu ngươi hiếu kỳ như vậy, bổn vương có thể có ngươi biết, Thái hậu bây giờ không có thời gian rảnh rỗi để ý đến bổn vương làm gì, vụ án thanh lâu, Nhị hoàng tử khó tránh tai kiếp, ngươi chết trong tay Thẩm gia, phụ thân ngươi và Thục phi đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, sau khi hạ sinh Bát đệ, giữa Thái hậu và Thục phi liền có khoảng cách, nhưng ngại rằng đôi bên đều nắm sơ hở của đối phương, tất cả đều không muốn chủ động ra tay, bổn vương chỉ là giúp đỡ họ một chút mà thôi, dù sao sớm muộn gì cũng động thủ, rề rà chậm chạp như vậy làm gì.

Tô Linh hết đường lùi lại, tấm lưng dán chặt vào vách tường:

– Sao ngươi lại khẳng định phụ thân ta và tỷ tỷ sẽ vì ta mà từ bỏ cơ hội tốt thế này, Nhị hoàng tử thất thế, đối với Tô gia mà nói trăm lợi không có một hại, tại sao lại phải lấy cứng đối cứng với Thái hậu làm gì?

Lý Đản lắc đầu thở dài:

– Ngươi đúng là quá tỉnh táo đến nỗi làm ta đau lòng. Đúng vậy, ngươi chẳng qua chỉ là ngòi nổ lật đổ Thẩm gia thôi, nếu muốn Thục phi và Thái hậu trở mặt triệt để, đương nhiên phải động vào người quan trọng nhất của nàng ta, nếu Bát hoàng tử không còn trên đời, ngươi nói xem nàng ta có đấu với Thái hậu không? Ngươi nhìn thử đi, thành Kính Dương năm nay, hiếm khi có bão tuyết, lạnh cỡ nào, đẹp cỡ nào, thích hợp tổ chức tang lễ cỡ nào chứ.

Tô Linh biến sắc:

– Ngài muốn giết Bát hoàng tử? Nó còn nhỏ như vậy, mới hai tuổi thôi thì hiểu được gì, đó chính là đệ đệ ruột của ngài đó.

Mặt mũi Lý Đản hung tợn:

– Sinh ra trong hoàng gia, làm gì có tình thân để nói. Nó quả thực là đệ đệ ruột của bổn vương, nhưng nó cản trở con đường của bổn vương, đáng chết lắm! Tô Uyển Linh, ngươi phải thấy may mắn vì được bổn vương chú ý đến, nếu không thi thể bị vứt ở sông hộ thành, sẽ là ngươi đó.
Bình Luận (0)
Comment