Xuyên Thành Nữ Xứng

Chương 124

Tô Linh giật mình, chợt nhớ ra người này là ai.

Phó sử Cao Kiệt của Điện Tiền Đô Chỉ Huy Ti nước Tề, giỏi dùng trường kiếm, võ công siêu quần, lực tay khiếp người, không chỉ có dùng kiếm giỏi, tài nghệ bắn cung cũng không tệ, là tay thiện xạ, không chệch mũi tên nào, trong Điện Tiền Ti không ai có thể đánh bại, từng được điều động đến bảo vệ sự an toàn của Mộng quý phi và Nhị hoàng tử.

Nhưng trận hỏa hoạn năm đó, ông bị Tần hoàng hậu phái người dụ đi, không thể cứu Mộng quý phi và Nhị hoàng tử, sau khi hoàng đế hồi cung thì rất tức giận, tống giam ông vào thiên lao, sau thu xử trảm. Thực tế thì hoàng đế lại giấu giếm hoàng hậu làm một cú lừa, làm ông giả chết để sai ông âm thầm tìm kiếm tung tích Mộng quý phi và Nhị hoàng tử Tiêu Trạm chạy ra khỏi cung lúc đó, cũng chính là Sở Bạch bây giờ, có thể thấy được hoàng đế nước Tề đặc biệt xem trọng người con này, dù chỉ là một cơ hội mỏng manh, hoàng đế cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm.

Mười mấy năm qua, Cao Kiệt tìm khắp các nước lân bang, đều không tìm được tung tích của Nhị hoàng tử Tiêu Trạm, nhưng gánh trọng trách hoàng đế giao cho, ông không thể tay không trở về nước Tề, thề tìm không thấy Nhị hoàng tử sẽ không trở về, lặn lộn các nước nhiều năm, cuối cũng vẫn là Tam công tử của Nam Cung gia, Nam Cung Ly Mặc, ở nước Lê phát hiện manh mối.

Không phải ông chưa từng đến nước Lê tìm kiếm, năm đó nước ông tìm kiếm đầu tiên chính là nước Sở, tiếp sau đó chính là nước Lê, ông chỉ nghĩ năm đó Mộng quý phi dẫn theo Nhị hoàng tử đào vong chỉ là hành động bất đắc dĩ, có lẽ sẽ trở về cố quốc của Mộng quý phi là nước Sở, cũng có thể sẽ lưu lạc dân gian, thế nào cũng không ngờ Nhị hoàng tử sẽ đến nước Lê, hơn nữa còn trở thành thế tử Trấn Nam Hầu của nước Lê.

Sở Triều Dương dụng binh như thần, trấn thủ cửa Nam nước Lê, có ông trấn thủ Nam Quan, hoàng đế nước Lê có thể kê cao gối không lo. Sở Triều Dương tuy là chiến thần, nhưng lại không hiếu chiến, luôn kiên trì chỉ thủ không công, nhưng hai năm trước trong một trận đại chiến cùng nước Tề, Sở Triều Dương lại chỉ huy đại quân Nam Cảnh tấn công liên tục hai châu của nước Tề, thống lĩnh đại quân sĩ khí ngút trời, một đường giương cao ý chí chiến đấu, nếu không phải trong đại quân Nam Cảnh của họ xuất hiện gian tế, bán trận đồ và kế hoạch tác chiến của Sở Triều Dương cho nước Tề, thì nước Tề không chỉ bị chiếm đóng mỗi hai châu.

Đáng tiếc, một chiến thần đánh đâu thắng đấy, giỏi công giỏi thủ, xông pha chiến đấu trên chiến trường, cuối cùng lại chết trong tay người nhà, chiến tử sa trường lại bị tước mất tước vị, hài cốt không được chôn cất, đáng tiếc thay.

Nhị hoàng tử cũng vì thế mà bị liên lụy, bị trục xuất khỏi phủ cùng Trấn Nam Hầu phu nhân Tô Uyển Khanh, lưu lạc đến thành Kính Dương. Cao Kiệt hoàn toàn không ngờ ông sẽ gặp được Nhị hoàng tử, cho nên sau khi đi một vòng quanh nước Lê, liền từ bỏ tìm kiếm đi sang nước khác, không ngờ Nhị hoàng tử thật sự ở nước Lê.

Nhận được tin tức của Nam Cung đại nhân, ông thúc ngựa tìm đến nước Lê, sau một hồi điều tra, mới phát hiện số phận Nhị hoàng tử ở nước Lê cũng long đong, hồi sống dưới sự che chở của Trấn Nam Hầu Sở Triều Dương còn tốt, sau khi Sở Triều Dương qua đời, sống nương nhờ phủ Lại bộ Thượng thư, chịu hết tra tấn và khuất nhục, ngay cả trung bộc Xuân Đào cũng chết trong tay vị Tô tam tiểu thư này, càng đừng nhắc đến những màn hành hạ và chà đạp những năm nay ả dành cho Nhị hoàng tử.

Vì vậy khi Cao Kiệt nhìn thấy Tô Linh, đáy mắt ông toàn sát ý, cản không được, một con ả trong phủ Lại bộ Thượng thư nho nhỏ cũng dám bất kính với Nhị hoàng tử nước Tề ta, chết trăm lần không hết tội.

Tô Linh nhạy cảm nhận ra sát ý hừng hực trên người vị Cao đại nhân này, không khỏi nhích nhích ra sau lưng của Sở Bạch, cô không phải kẻ ngốc, sự thù địch của Cao đại nhân là hiển nhiên, vị Cao đại nhân này thủ đoạn lợi hại, lần này chỉ e đã tra rõ những gì Sở Bạch phải trải qua mấy năm nay, cho nên mới thù hằn cô như vậy.

Cao Kiệt thấy cô không biết xấu hổ mà nấp sau lưng Nhị hoàng tử, thần sắc càng thêm nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh, trường kiếm bên hông cũng rút ra vài tấc, Tô Linh sợ đến rụt người, vội nắm ống tay áo của Sở Bạch:

– Biểu ca, cứu muội.

Sở Bạch đứng đó, mắt lạnh ngạo nghễ:

– Cao đại nhân, nàng ấy là người của ta, ông không được động vào nàng.

Tô Linh đâu màng Sở Bạch nói gì, chỉ ló đầu ra gật mạnh đầu với Cao Kiệt:

– Không sai, Cao đại nhân, ta chính là người của Nhị…

Còn chưa dứt câu, bỗng nhiên ba cặp mắt đồng thời rơi vào người cô, có hoài nghi, có kinh ngạc còn có cả sát ý nồng nặc, chỉ có ánh mắt cuối cùng không có gì bất ngờ, cô ủ rũ nhắm mắt lại, mắt mũi nhăn nhúm, đúng là họa từ miệng mà ra, mặc dù Nam Cung Ly Mặc có nói hắn và Sở Bạch là người nước Tề, nhưng chưa từng nói Sở Bạch là Nhị hoàng tử Tề quốc, một tiểu cô nương phủ Thượng thư không ra khỏi cửa lớn không bước khỏi cửa sau như cô, từ đâu biết được.

– Thiếu chủ, nữ tử này không thể giữ, ả biết quá nhiều- Cao Kiệt đột ngột quỳ một chân xuống, giọng thành khẩn, Tô Linh sợ sệt nhìn Sở Bạch, trong mắt đầy hoảng hốt.

Hiện tại cô mất hết công lực, không còn võ công, khả năng đào thoát khỏi ba người họ bằng không, càng đừng kể đến đám người mai phục bên ngoài do Cao đại nhân dẫn đến, cô muốn chạy trốn, không chỉ bít cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Sở Bạch không nhìn cô, bàn tay ấm áp đột nhiên vươn ra bắt lấy cô, mắt lạnh nhìn Cao Kiệt đang quỳ gối, chậm rãi mở miệng:

– Ta nhắc lại, nàng là người của ta.

Cao Kiệt hung hãn trừng mắt với Tô Linh, thấp giọng can gián:

– Thiếu chủ, xem như ngài đại nhân đại lượng, không tính toán chuyện đã qua với ả, nhưng thân phận ả không xứng với ngài, ở nước ta có rất nhiều quý nữ vọng tộc, chờ đến khi ngài về Tề, có thể tùy tâm chọn lựa. Chuyện ả gây ra cho thiếu chủ suốt mấy năm nay, tội không thể tha, giờ thiếu chủ còn muốn giữ lại tính mạng cho ả, chẳng lẽ còn định dẫn ả về chung sao? Dù có về, chủ thượng cũng sẽ không tha cho ả, ả chắc chắn phải chết.

Tô Linh nghe đến nơm nớp lo sợ, không dám tiếp lời, cô cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô hơi siết lại, lực đạo vừa phải, không để cô phải đau, lại khiến cô an lòng lạ thường, Tô Linh nhìn xuống tay kia, đáy lòng mơ hồ thấy lạ, phần an tâm này thật khó hiểu, khiến cô tâm phiền ý loạn, khiến cô không còn thời gian để sợ hãi.

– Cao đại nhân, nếu ông nghe không hiểu lời ta nói, thì ông có thể về nước Tề rồi, chỗ của ta không cần kẻ có lòng riêng- Giọng Sở Bạch lạnh lẽo mà uy nghiêm, phần khí độ nói chuyện kia, duy nhất chỉ thuộc về người uy thế thượng vị, Cao Kiệt hơi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đứng cạnh cửa kia, bả vai thiếu niên còn non trẻ, nhưng khí độ ấy lại phảng phất như người ngồi trên hoàng vị ở hoàng đô nước Tề xa xôi.

Ông lặng lẽ cúi đầu xuống, cung kính nói:

– Là thần thất trách, ngày sau vi thần nhất định chỉ nghe lệnh thiếu chủ, sai đâu đánh đó, tuyệt không có ý nghĩ khác, mong thiếu chủ giữ lại vi thần, để vi thần tiếp tục cống hiến sức mọn cho thiếu chủ.

Giọng Sở Bạch trầm hơn:

– Cao đại nhân là phó sứ Điện Tiền Ti tôn quý, không cần hạ thấp thân phận trước ta, ta sẽ viết một phong thư, ông hãy mang về, chắc chắn người đó sẽ không làm khó ông, mấy năm nay ông vì ta bôn ba bên ngoài, xa cách người thân đã lâu, cũng là lúc nên trở về cả nhà đoàn tụ.

Cao Kiệt không ngờ Nhị hoàng tử lại quyết tuyệt như vậy, ông không khỏi đánh giá kỹ cô nương bên cạnh, trổ mã rồi, đẹp như hoa đào, dù dung nhan chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng đã hiển hiện đường nét mỹ nhân, nếu sau này trưởng thành, không biết phong thái sẽ tuyệt sắc cỡ nào, nghe nói ả là tỷ muội ruột với Thục phi, vì nhan sắc tuyệt thế mà khiến Nguyên Đức Đế chết mê chết mệt, nhiều năm chưa lập thái tử, vậy mà sau khi vị Thục phi này hạ sinh Bát hoàng tử, lại muốn trao ngôi vị thái tử cho đứa con mới chào đời này.

Sắc đẹp Thục phi lung lạc lòng quân vương như thế, muội muội của nàng ta, chỉ e cũng vậy, dạng nữ tử này, giữ lại bên cạnh Thiếu chủ chính là mầm họa, ông thân là thần tử, có nghĩa vụ nhắc nhở chủ tử, nhưng nhìn ý của chủ tử, Tô Uyển Linh này với ngài, đúng là cực kỳ quan trọng.

Nữ nhân này ngoại trừ dung mạo, còn có gì nổi bật chứ? Mấy hôm nay, ông nhìn cách hành xử của thiếu chủ, trầm ổn lão luyện, tâm tư kín đáo, không giống hạng người tùy tiện bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng đối với Tô Uyển Linh này lại ngoại lệ. Không chỉ có chuyện lúc này, mà chuyện cũ cũng bỏ qua, còn rất xem trọng ả, nghe nói ả bị bắt cóc, không tiếc bại lộ thân phận của họ để tìm ra ả, thậm chí còn khiến ả thoát khỏi vụ tịch biên tài sản và tru di cả phủ Thượng thư, sau khi phát hiện nơi ả bị giam giữ, liền tương kế tựu kế, đạo diễn vở kịch mật thất này.

Ông vào nam ra bắc nhiều năm, hành tẩu quanh các nước, gặp qua vô số người, lại không nhìn thấu một thiếu niên. Thiếu chủ trông trẻ người non dạ, nhưng tâm tư lại thâm trầm hơn bất cứ ai, tính tình lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, vốn tưởng rằng hắn là người say mê quyền lực, xem nhẹ tình yêu, nhưng hắn lại vì một nữ tử từng chà đạp hắn mà mưu tính mà vấn vương, Cao Kiệt đã đánh giá cao bản thân, đánh giá thấp địa vị của cô nương này trong lòng thiếu chủ rồi.

Mười ba năm trước, ông vì lơ là khinh suất đã đẩy quý phi nương nương và Nhị hoàng tử vào hiểm cảnh, bây giờ ông tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ lần nữa.

– Thiếu chủ đã chọn vi thần, thì cái mạng này của vi thần đều là của Thiếu chủ, nếu không thể hộ tống Thiếu chủ về nước an toàn, vi thần nguyện vấy máu trời xanh để báo hoàng ân. Xin thiếu chủ cho vi thần thêm cơ hội lấy công chuộc tội- Cao Kiệt cung kính, không có ý can gián nữa.

Cao Kiệt chân thành bộc bạch như thế, Tô Linh lại biết ý đồ của ông, dù sao bây giờ cái mạng này của ông đều là nhặt được, Mộng quý phi đã chết, hai mẹ con chỉ còn lại Sở Bạch sống, nếu ông không thể hộ tống Sở Bạch an toàn trở về, Hoàng đế nước Tề sẽ không giữ lại mạng cho ông, dù sao thân phận của ông bây giờ cũng là người đã chết, Sở Bạch còn sống trở về Tề, mới có đường sống cho ông.

Đây cũng là tính toán của Hoàng đế nước Tề, ban ơn giúp đỡ, mới khiến ông tận tâm tận lực đi tìm Nhị hoàng tử, về phần mười ba năm không có thu hoạch gì, cuối cùng còn phải dựa vào Nam Cung Ly Mặc chó táp phải ruồi, đây chính là vấn đề cơ duyên và năng lực tự thân của ông.

– Thiếu chủ, lòng thành của Cao đại nhân có trời chứng giám, hay là giữ lại ông ấy đi, xem như có thêm người trợ giúp, Cao đại nhân võ công cao cường, ở nước Lê không có mấy người là đối thủ của ông ta, ở nước Tề lại càng đứng nhất, hiện tại chúng ta vẫn còn ở nước Lê, đến lúc về Tề, trên đường không biết còn bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đâu- Nam Cung Ly Mặc không nói quá rõ ràng, nhưng mọi người đều biết hắn đang ám chỉ gì.

Tần hoàng hậu thủ đoạn phi thường, Nam Cung Ly Mặc truyền tin tức về nước Tề, không chừng Tần hoàng hậu cũng biết, năm đó vì quét sạch chướng ngại là Mộng quý phi và Nhị hoàng tử, không tiếc phóng hỏa đốt cung Khởi Mộng, Hoàng thượng e ngại thế lực Tần gia, không thể phế hậu cũng không tiện vấn tội, chỉ có thể bỏ mặc, giết một đám cung nhân thị vệ để trút giận.

Nhưng Hoàng đế không phải người dễ dàng bỏ qua, những năm nay, ông từng bước một đánh tan thế lực Tần hậu, Tần gia từ thời tiên đế đã đứng đầu tứ đại gia tộc, rễ sâu thế lớn, khó lay chuyển, huynh trưởng của Tần hoàng hậu làm quan Thái úy, chưởng quản đại quyền binh mã thiên hạ, hữu tướng Tiết Ý lại là thầy của Thái tử, đương nhiên ủng hộ thái tử, hai người quan văn quan võ hợp sức, nắm trong tay hơn phân nửa triều cục.

Tề đế vì ngăn cản cục diện này, phong cho Nam Cung Uyên của gia tộc Nam Cung làm tả tướng, đối địch với hữu tướng Tiết Ý, lại thành lập Xu Mật Viện, phụ trách các vấn đề cơ mật quân sự, phòng thủ biên cương, quản lý cấm quân, chưởng quản chiêu mộ cấm binh, xem xét lệnh cấm, thuyên chuyển, thưởng phạt, có quyền lực quân chính, dù không nắm trọng binh, nhưng nếu Thái úy muốn đều động quân đội ở bất kỳ địa phương nào, cũng phải được Xu Mật Viện phê duyệt, đạt được mục đích kiềm chế qua lại giữa Xu Mật Viện và Tần gia.

Giờ đã mười mấy năm trôi qua, thế lực Tần gia sớm suy yếu hơn phân nửa, Tần gia cũng từ đứng đầu tứ đại gia tộc rớt xuống hạng hai, nhưng thế lực vẫn không thể khinh thường, dù sao đại quyền binh mã vẫn còn nằm trong tay Tần gia, mặc dù không thể điều động lượng lớn binh mã, nhưng nếu điều động chút ít, thì không cần Xu Mật Viện phê duyệt, Tần hoàng hậu muốn diệt cỏ tận gốc, tất nhiên sẽ ra tay trên đường.

Nam Cung gia của hắn tuy đứng đầu tứ đại gia tộc, cũng chỉ đứng đầu đám văn thần trong thiên hạ, uy vọng tuy mạnh hơn lão thất phu Tiết Ý kia, nhưng nếu bàn về quyền thế quân chính, vẫn là Tần gia lợi hại hơn, Nam Cung gia không thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ, hai vị huynh trưởng của hắn đều theo hướng văn thần, chỉ có hắn không chịu đi thi khoa khảo theo ý phụ thân hắn, duy nhất mình hắn luyện võ tập đàn trong nhà, chỉ là kỹ thuật đàn của hắn là thiên hạ đệ nhất, võ công lại chỉ tạm được, nhưng chạy trốn là số một, một mình tự bảo vệ mình không đáng ngại, đưa vị chủ nhân này chạy trốn cũng không thành vấn đề, dù sao chủ nhân này võ công còn lợi hại hơn hắn, nhưng trông kiểu cách của chủ nhân, rõ ràng muốn dẫn theo vị tiểu công nương mè nheo và có rất nhiều bí mật này theo nữa, vậy thì khó lắm.

Hắn gửi thư về, rõ ràng chỉ thuận tay viết vài chữ, ấy vậy mà phụ thân hắn cực kỳ xem trọng, nói hắn nếu xác định được thân phận Nhị hoàng tử, thì nhất định phải đưa chủ nhân quay về an toàn, nếu không sẽ không nhận hắn làm con, chết cũng không cần hắn đến trước mộ dập đầu, làm hắn nhức đầu quá đi, vì để đề phòng ngộ nhỡ, vẫn là để Cao Kiệt đồng hành thì đảm bảo hơn.

Thấy Sở Bạch không nói lời nào, Nam Cung Ly Mặc lại khuyên:

– Thiếu chủ, người cứ yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không để Tô cô nương hao tổn sợi lông nào, người hãy sảng khoái giữ Cao đại nhân lại đi.

Tô Linh nhìn Nam Cung Ly Mặc thề thốt, thầm nghĩ trọng lượng lời nói của ngươi ta còn không biết à, chạy trốn là số một, khinh công xuất thần nhập hóa, nhưng nói đến bảo vệ, ngươi không được, Cao Kiệt trong vòng mười chiêu là có thể kết liễu ngươi sạch sẽ, con người ngươi luôn đặt giữ mạng lên đầu, trời có sập xuống cũng không quan trọng, đến lúc đó chỉ sợ quên mất chuyện bản thân đã từng vỗ ngực cam đoan.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không đi theo Sở Bạch là thỏa đáng nhất, nếu hắn không gặp gỡ nữ chính, theo Cao Kiệt và Nam Cung Ly Mặc về nước Tề, không chỉ sẽ làm vua một nước, còn sẽ như lời Cao Kiệt nói, tất cả nữ tử nước Tề mặc cho hắn lựa chọn, tính toán vậy, kết cục của hắn xem như viên mãn rồi.

Thế là cô nói:

– Biểu ca, muội muốn về nhà.
Bình Luận (0)
Comment