Tô Linh trợn mắt, vô thức quay sang nhìn Sở Bạch, lắc đầu lia lịa:
– Biểu ca, muội không có.
Sở Bạch nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch nhìn Cao Kiệt, nói:
– Ông có bằng chứng gì chứng minh là nàng?
Cao Kiệt kích động, Trương Tiềm là thuộc hạ dưới trướng ông đã lâu, luôn cẩn thận, nhiều năm như thế không hề có chuyện, nhưng Thiếu chủ vừa mới mang kế hoạch nói cho nữ nhân này biết, nơi an toàn của họ liền gặp chuyện, không phải ả thì là ai.
Cao Kiệt quắc mắt nhìn Tô Linh, quỳ xuống trước mặt Sở Bạch:
– Thiếu chủ, vi thần biết người thích nữ nhân này, nhưng vì kế hoạch lớn của chúng ta, chuyện này ngoại trừ ả, không còn ai có hiềm nghi, người vừa nói kế hoạch của chúng ta cho ả, chúng ta liền gặp chuyện, bây giờ liên lụy Trương Tiềm bị bắt, không phải ả thì ai vào đây? Thiếu chủ, xin người đừng quá mềm lòng, chỉ cần để vi thần thẩm vấn ả, nhất định có thể thu được kết quả.
Tô Linh cảm giác như có cái chảo đen đột nhiên rơi xuống đầu cô, oan ức quá, không biết tên Tạ Phương Tung đó trúng gió gì nữa, hắn chẳng phải đệ tử hoàn khố* à? Hoàn toàn chẳng có chức quan gì, sao lại dẫn cấm quân đi điều tra khắp nơi, chả phải nói lùng bắt đạo tặc à? Đang yên đang lành sao lại bắt Trương Tiềm?
*Hoàn khố: nghĩa đen là lụa là, nghĩa bóng ám chỉ những cậu ấm giàu có, đỏm dáng và ăn chơi trác táng.Chẳng lẽ như lời Trương Tiềm nói, lùng bắt đạo tặc chỉ là cái cớ, thật sự là đến vì bọn họ?
Nhưng vậy cũng không có lý, Trương Tiềm ẩn náu nhiều năm, chưa từng bị phát hiện, chẳng lẽ vì gần đây họ bí mật hành động quá nhiều, làm cấm quân chú ý, nhưng chuyện này thì liên quan quái gì đến Tạ Phương Tung? Sao y đột nhiên đến, chẳng phải y muốn làm đệ tử hoàn khố cả đời, sống tiêu dao qua ngày dưới sự chăm sóc của phụ huynh à?
Hết thảy diễn ra quá đột ngột, hành vi của Tạ Phương Tung cũng quá kỳ lạ, ngay cả cô cũng không hiểu, thời cơ còn trùng hợp đến vậy, sau khi Sở Bạch vừa vặn nói kế hoạch cho cô liền xảy ra chuyện, nhìn thế nào cũng thấy như cô tiết lộ tin tức này ra, khó trách Cao Kiệt lại nghi ngờ.
Có lẽ không chỉ Cao Kiệt, Trương Tiềm cũng đã nghi ngờ cô, bằng không cũng sẽ không lấp lửng, nhìn cô đầy phòng bị, những người này đều đang hoài nghi cô.
– Biểu ca, muội thề với trời, muội không nói cho bất kỳ ai biết, muội không có lý do để hại huynh- Giờ phút này Tô Linh biết dù có giải thích cũng không có tác dụng, nhưng cô vẫn phải giải thích.
Cao Kiệt lạnh lùng nói:
– Cô nương là người nước Lê, chúng ta là người Tề, gia tộc cô vừa bị xét nhà, phụ thân bị lưu đày, cả đời này đừng mong đông sơn tái khởi, nhưng nếu vào lúc này, cô lập công lớn, thông báo thân phận và hành tung của thiếu chủ cho hoàng thất, chính là một đại công, hoàng đế của các người đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, nói không chừng gia tộc cô còn có thể vực dậy được, cô nói không phải cô làm, sao người ta tin được?
Cao Kiệt dừng một chút, nói tiếp:
– Mà mấy hôm nay, cô lại luôn lén lút trốn ra ngoài, cô giảo hoạt như thế, muốn truyền tin đi không khó, lần trước cô bỏ ta lại tiệm y phục, chỉ e cũng là kế hoạch của cô, để cắt đuôi ta, đi gặp Tạ nhị công tử kia.
Lúc trước cô quả thực có tâm tư khác, lần đó bỏ Cao Kiệt lại, là cô giả thành đạo sĩ, nhắc nhở Tô Hoài Viễn chuyện năm đó ông hãm hại Nguyên Phi sắp bị lộ, phủ Thượng thư không lâu sẽ có họa diệt môn, Tô Hoài Viễn là lão hồ ly, lòng nghi ngờ rất nặng nên cô đã phí hết tâm sức, bởi vì không thể để Cao Kiệt biết, cho nên mới bỏ lại ông, Cao Kiệt không biết nguyên nhân sâu xa, chỉ biết cô vứt ông lại, khó trách ông nghi ngờ cô.
Chuyện cô không làm, đương nhiên không nhận:
– Nếu ta đã có kế hoạch từ trước, kể chuyện này cho Tạ Phương Tung biết, vậy sao Tạ Phương Tung lại phải xét từng nhà từng hộ, mà không đến thẳng chỗ các ngươi bắt người?
Cao Kiệt cười lạnh:
– Chuyện này đương nhiên hai người đã bàn bạc xong, để cô nương thoát khỏi hiềm nghi.
– Đủ rồi, ta tin không phải nàng ấy làm- Sở Bạch đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Cao Kiệt.
Quả thật sự việc phát sinh đột ngột, nhưng y không tin do cô gây nên, cô không phải Tô Uyển Linh thật, cũng không thể xem là người Lê, nên sẽ không có lòng trung thành với nước Lê. Tô Hoài Viễn trên triều đột nhiên thừa nhận chuyện năm đó vu oan cho Nguyên Phi, chắc trước đó đã nhận được tin, chuyện Nguyên Phi đã bại lộ, phủ Thượng thư sớm muộn gì cũng bị tịch thu tài sản, tránh để Thái hậu đổ hết mọi tội trạng cho ông, ông đã ra tay trước một bước, dù không thể toàn thây trở ra, nhưng tối thiểu có thể bảo vệ hơn trăm nhân mạng trên dưới phủ Thượng thư.
Nàng cắt đuôi Cao Kiệt, chắc là muốn về phủ Thượng thư cảnh báo.
Huống hồ sau khi hắn cho cô biết toàn bộ kế hoạch, cô luôn ở trong nhà, hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài, cho nên tin tức không phải do cô tiết lộ, Tạ Phương Tung này rốt cuộc làm thế nào để phát hiện ra?
Tô Linh cảm động nhìn Sở Bạch, cô tưởng y cũng sẽ hoài nghi mình, không ngờ y lại tin tưởng cô như vậy, nhất thời không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể nhìn y, Sở Bạch lại làm cô kinh ngạc, ở trước mặt bao người lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Tô Linh nhìn bàn tay đó mà ngẩn người.
Hắn, hắn có ý gì? Cho dù là an ủi cô, cũng không cần nắm tay như vậy chứ.
Tô Linh vùng vẫy một chút, đối phương lại nắm chặt hơn.
– Thiếu chủ- Cao Kiệt kích động.
– Đủ rồi, chuyện này đừng nhắc lại nữa. Giờ cấm quân đã phát hiện ra hành tung của chúng ta, nhất định sẽ tiếp tục đuổi theo truy bắt, bắt không được người sẽ không bỏ qua, lúc này không nên mạo hiểm rời khỏi thành, gần đây mọi người đừng ra ngoài hành động nữa, Trương Tiềm bị bắt, cấm quân nhất định sẽ dùng y để dẫn dụ chúng ta ra ngoài, mọi người nên lập kế hoạch làm sao để cứu người ra- Sở Bạch nghiêm mặt cắt lời Cao Kiệt, Cao Kiệt không cam lòng nhưng vẫn không dám nói gì, nhìn Tô Linh, trong lòng thâm mắng “hồng nhan họa thủy”.
– Thiếu chủ, không được. Thân phận của người không thể bị lộ, chuyện cứu Trương Tiềm, vi thần sẽ tính, người vẫn nên nghĩ cách ra khỏi thành trước, vi thần đã viết thư về Tề rồi, chắc hẳn đại quân đến cung nghênh người đã lên đường, chuyện cấp bách bây giờ là người mau chóng về nước, đừng trì hoãn nữa.
– Cao đại nhân nói có lý. Thiếu chủ vẫn nên về Tề trước, hiện tại ba châu của nước Nam đang có xung đột, nước Nam lại nằm giữa Tề và Lê, thân phận người đặc thù, nếu rơi vào tay hoàng thất, chỉ e sẽ bất lợi với nước Tề chúng ta, chúng ta vẫn nên nghĩ cách ra khỏi thành trước, còn Trương Tiềm, thuộc hạ tin tưởng năng lực của Cao đại nhân, nhất định sẽ có cách cứu thoát hắn ra- Nam Cung Ly Mặc nói thêm vào, hôm qua phụ thân đưa thư tới cho hắn, muốn hắn hộ tống thiếu chủ an toàn về Tề, nếu thiếu chủ xảy ra bất trắc, ông ấy sẽ từ mặt hắn.
Sở Bạch đương nhiên tin tưởng năng lực của Cao Kiệt, chỉ là tình hình căng thẳng, cấm quân đã phát hiện tung tích của họ, vì đề phòng họ ra khỏi thành, đương nhiên sẽ tăng cường binh lực canh gác cổng thành, làm sao thả họ ra khỏi thành dễ dàng được.
– Thực ra ta biết một đường khác, không cần đi qua cổng thành- Tô Linh nghe đến đây, đã từ bỏ tranh đấu, yếu ớt giơ cánh tay lên, đám người không hẹn mà cùng nhìn cô, Nam Cung Ly Mặc nửa tin nửa ngờ, Cao Kiệt tràn đầy hoài nghi, Sở Bạch lại hết sức tin tưởng cô.
– Nói ra nghe thử.
– Dưới thành Kính Dương có sông hộ thành, nhưng nước ở sông hộ thành không phải nước tù đọng, mà một đầu dẫn ra sông ngầm, mọi người có thể bơi ra ngoài, chỉ là ở nước Tề toàn là đất liền, ít sông hồ, không biết chư vị có biết bơi hay không- Người Tề lớn lên ở trên đất bằng, người biết bơi không nhiều.
Ánh mắt Tô Linh đảo quanh mọi người một vòng, ai nấy đều nhíu mày, còn mang theo mấy phần bài xích, hiển nhiên là không biết bơi, chỉ có Sở Bạch nói:
– Ta biết.
Nam Cung Ly Mặc hai mắt tỏa sáng nói:
– Vậy hay quá, mấy gương mặt này của chúng ta đều lạ hoắc ở nước Lê này, không ai biết chúng ta cả, chỉ có thiếu chủ, Tô Linh và nha hoàn của cô ấy quen mặt ở đây, chỉ cần họ ra ngoài, chúng ta có thể ngụy trang thành bách tính bình thường hiên ngang đi ra khỏi thành là được.
– Không được- Cao Kiệt nghe xong không chịu, kêu thiếu chủ đơn độc cùng nữ nhân này bơi ra sông, ông không yên lòng- Thiếu chủ, xin người nghĩ lại, ngộ nhỡ nữ nhân này nói dối, cố tình tách chúng ta ra, rồi báo cấm quân canh giữ ở lối ra, chẳng phải mọc cánh khó bay à.
– Ta tin nàng ấy không gạt ta- Sở Bạch đi tới bên cạnh cô, Tô Linh ngước lên nhìn y, chỉ nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của y nhìn lại nàng, đầy vẻ tin tưởng, khiến ngay cả cô cũng hoài nghi tại sao hắn lại tin cô đến vậy?
Y chậm rãi dời mắt khỏi cô, không cần suy nghĩ mà ra lệnh:
– Giải quyết vậy đi, mọi người ra ngoài theo cửa thành, ta cùng Tô Linh và Xuân Hi theo sông hộ thành mà ra, hẹn nhau ở ngoài thành, Cao đại nhân ở lại nghĩ cách cứu Trương Tiềm.
– Thiếu chủ- Cao Kiệt vẫn không yên lòng, mặc dù Tề quốc đã phái người đi nghênh đón thiếu chủ, nhưng ra khỏi thành Kính Dương, khoảng cách đến biên ải còn xa ngàn dặm, tên Nam Cung Ly Mặc rất giỏi chạy trốn, nhưng võ công mèo cào, đường xá xa xôi, nếu có người hành thích trên đường, chỉ sợ hắn sẽ không ngăn nổi- Thiếu chủ, xin hãy nghe vi thần, chuyện cứu Trương Tiềm, cứ để Thạch Duy Giai đi làm, hắn là thân tín của vi thần, cũng là bằng hữu của Trương Tiềm, tin chắc hắn sẽ toàn lực ứng phó, không phụ sứ mệnh.
– Cũng được- Sở Bạch gật đầu, y biết năng lực của Thạch Duy Giai, hẳn sẽ hoàn thành sứ mệnh- Nàng biết bơi à?
Tô Linh ngây ra một lúc, đột nhiên nghĩ ra lý do tại sao Sở Bạch lại hỏi cô câu đó, cô giật mình, lúc này chợt nhớ tới, mình hỏi người khác có biết bơi hay không, lại quên bản thân cũng là con vịt cạn trưởng thành trên đất bằng, hoàn toàn không biết bơi, cô đành lúng túng lắc đầu:
– Muội không biết.
Xuân Hi cũng lắc đầu:
– Nô tỳ cũng không biết.
Mắt Cao Kiệt tối sầm, nữ nhân này chính là cố tình đùa giỡn họ.
– Hay là mọi người ra khỏi thành trước đi, dù sao Thạch Duy Giai cũng còn ở trong thành, đợi hắn nghĩ cách cứu được Trương Tiềm, thì muội sẽ đi cùng bọn hắn- Tô Linh đương nhiên nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Cao Kiệt, vội vàng đề nghị.
Cao Kiệt đương nhiên tán thành, chờ đến khi thiếu chủ ra khỏi thành, ông sẽ kêu Thạch Duy Giai tìm cơ hội giết chết nữ nhân này, tránh phiền phức về sau.
– Không được- Sở Bạch gằn giọng- Nàng nhất định phải đi cùng ta.
Giọng y kiên định khiến ai cũng kinh ngạc.
– Thiếu chủ, người không thể tiếp tục ở lại thành nữa, nhất định phải đi ngay- Cao Kiệt cuống lên, nữ nhân này rốt cuộc bỏ bùa mê gì cho thiếu chủ, thiếu chủ lại liều lĩnh vì nàng ta như vậy, hiện tại tình thế nguy cấp như thế, thiếu chủ còn nhất quyết dẫn theo nàng ta?
– Ta nói, nàng nhất định phải đi cùng ta.
Cao Kiệt còn muốn khuyên thêm, đã bị Nam Cung Ly Mặc giơ tay ngăn lại:
– Cao đại nhân, ông đừng kích động như thế, hiện tại hoàn toàn không hết cách mà, chỉ mạo hiểm chút thôi, mặc dù Trương Tiềm bị bắt, nhưng ta cũng biết vài phần thuật dịch dung, ông ra ngoài tìm vài bộ y phục và đạo ** để dịch dung, chúng ta thử một lần, nếu thật sự không ra được, thì cứ thế xông ra thôi.
Chuyện đến bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy.
Cao Kiệt ra ngoài một chuyến, phỏng theo Trương Tiềm mua một đống lớn son phấn bột nước và râu giả, Nam Cung Ly Mặc nói bản thân biết vài phần thuật dịch dung cũng chỉ lấy cớ, thuật dịch dung của hắn còn cao hơn cả Trương Tiềm, nếu không thì với mớ đồ đạc có hạn của Cao Kiệt, hắn sao có thể làm ra mặt nạ da người chất lượng cao như vậy được, Tô Linh không mấy ngạc nhiên, dù sao cũng là nhân vật nhiều năm đi khắp các nước xung quanh, ngoại trừ khinh công xuất thần nhập hóa, còn lại có lẽ chính là thuật dịch dung quỷ khóc thần sầu thế này.
Cửa Nam thành Kính Dương, Tô Linh ngồi trong xe ngựa, nhìn Sở Bạch ở đối diện bị hóa trang thành ông lão, không thể không trầm trồ Nam Cung Ly Mặc đúng là nhân tài, thuật dịch dung tuyệt diệu như vậy, không chút nhìn ra diện mạo cũ của Sở Bạch, cô không khỏi sờ lên mặt mình, mặt cô đầy nếp nhăn, cũng không biết hắn hóa trang cho cô già nua cỡ nào.
Cao Kiệt ngồi đằng trước, Xuân Hi bị hóa trang thành một xa phu có râu ngồi bên cạnh Cao Kiệt, thấp thỏm nhìn đám cấm quân, sợ bị nhận ra. Một cấm quân thấy cô như vậy liền sinh lòng nghi ngờ, nghiêm giọng nói:
– Dừng xe, các người đi đâu, tên họ là gì, ra khỏi thành làm gì?
Cao Kiệt dừng xe ngựa lại, vẻ mặt ung dung đáp:
– Bẩm quan gia, chúng ta ở phố Tây Nhai, họ Lục, tiểu nhân tên Lục Ba, đang dẫn phụ mẫu về quê tế tổ.
Cấm quân nhìn bức họa trong tay, thấy hoàn toàn khác biệt, liền nói:
– Vén màn lên, kiểm tra.
Cao Kiệt mở màn xe, cấm quân nhìn vào bên trong, chỉ thấy hai ông bà lão, không phải người trên bức họa, liền xua tay nói:
– Đi đi đi.
Xuân Hi hoảng sợ đến tim đập tăng tốc, đã chuẩn bị tinh thần bị kiểm tra, không ngờ dễ dàng như thế đã cho qua, không khỏi thở phào, Cao Kiệt nhíu mày trừng mắt với cô, đúng là thành sự không có bại sự có thừa, may mà đám cấm quân này dễ lừa, nơi này không tiện ở lâu, ông vung roi, xe chậm rãi chạy về hướng cổng thành.
Cấm quân xếp bức họa lại, trông thấy Tạ nhị công tử thúc ngựa chạy tới, vội đến nghênh đón:
– Ti chức tham kiến Tạ nhị công tử, Tạ nhị công tử yên tâm, cửa Nam này do ti chức trông coi, người trên bức họa tuyệt đối sẽ không chạy được.
Tạ Phương Tung nhìn theo xe ngựa đang chậm rãi rời đi, mắt thâm thúy:
– Trong xe ngựa là những người nào?
– À, họ là bách tính bình thường sống ở phố Tây Nhai, tên Lục Ba, dẫn theo phụ mẫu về quê tế tổ.
Phố Tây Nhai? Lục Ba?
Tạ Phương Tung nhíu mày, nhớ lại bộ đồ nghề dịch dung trong sân của cửa tiệm chó mèo ở Thập Bát Nhai, trong bọn chúng, nhất định có người biết thuật dịch dung, chiếc xe ngựa lại chọn đúng thời điểm này ra khỏi thành, vô cùng khả nghi.
– Cản họ lại.
Cấm quân nọ không biết Tạ nhị công tử tại sao đột nhiên kêu người ngăn chiếc xe ngựa kia lại, nhưng không dám làm trái, vội nói:
– Người đâu, chặn xe ngựa đó lại.