Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 105

Núi sâu rừng rậm, cỏ dại mọc thành lùm, bóng cây phủ đầy, một con gà rừng hoang lông vũ sặc sỡ lắc lư lắc lư mà từ trong bụi cỏ thò ra một cái đầu, ‘Cục cục cục’ kêu vài tiếng sau đó, lại mổ đất kiếm ăn, đột nhiên một tảng đá lăn xuống đánh ụp xuống đất, dọa đến nó gào khóc kêu thảm một tiếng, vung lên đôi cánh nhảy loạn như điên đụng vào khắp nơi trên đất, cuối cùng đập vào một thân cây già, đụng ngất đi.

Bên cạnh tảng đã vừa rơi xuống là một nơi sườn núi không cao, một người lưng đeo giỏ thuốc đang một tay bám lấy nham thạch nhô ra, một tay nắm lấy dây leo. Cả con người hắn tuy rằng gần như dính sát trên sườn núi, nhưng trông ra vẫn cứ như lung lay sắp đổ.

Tiêu Dư An đang cằn nhằn, không cằn nhằn không được, không cằn nhằn thì hắn lại muốn nhìn xuống dưới, thế là hắn đối với cái cây nghệ trên đỉnh đầu cằn nhằn: “Ngươi là cây nghệ a, ngươi chỉ là một cây nghệ a, ngươi không phải nhân sâm không phải linh chi không phải tuyết liên a, ngươi chỉ là một cây nghệ sinh trưởng tốt thôi a! Ngươi tại sao phải mọc ở cái loại vị trí như vậy a!!”

Trên sườn núi, gió nhẹ khẽ lướt, cây nghệ lay động lá đã khô héo, dường như đang đáp lại Tiêu Dư An: Lão tử con mẹ nó nếu không mọc ở đây, còn đến lượt cái thằng nhãi như ngươi đến hái?

Tiêu Dư An dùng hết sức ba bò chín trâu, lại hướng lên trèo thêm hai mét nữa, đây mới cuối cùng cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng mà đủ với đến cây nghệ đó, hắn đem dây leo ở trên tay trái chặt chẽ quấn ba vòng, dựa vào dây leo giữ lấy thân thể, sau đó tay phải mò ra cái xẻng sắt nhỏ buộc ở bên eo, đem cánh tay và cơ thể kéo thẳng đi đào cây nghệ đó, vài lần xúc đất, mắt thấy sắp sửa là có thể đào ra, dây leo đột nhiên đứt ra một nửa, cả con người Tiêu Dư An ngay tức khắc treo lơ lửng ở trên sườn núi, dao động hai cái.

Tiêu Dư An trong lòng kinh sợ, hoảng loạn dùng tay phải đi nắm vách đá, xẻng sắc trong tay một cái không nắm chắc, rơi xuống khe núi, Tiêu Dư An nhìn xuống dưới một cái, cảm thấy vị trí của mình cách đáy khe núi không hề cao, hơn nửa dưới đáy có chất một lớp dày lá thông và lá rụng, rơi xuống dưới có lẽ sẽ không bị thương, chỉ là rơi xuống như vậy thì không dễ mà trèo lên lại.

Mắt thấy dây leo chống đỡ không nổi sắp sửa phải đứt, Tiêu Dư An quyết tâm dùng lực một lần hướng lên trên mà di chuyển, nắm lấy cây nghệ mượn lực một bức từ trong đất nhổ ra, dây leo bởi vì động tác quá lớn của hắn mà đứt ra, Tiêu Dư An không cách nào chống đỡ lại chính mình, vội vàng che lấy đầu, từ trên sườn núi lăn xuống khe núi.

Sau một trận trời đất quay cuồng, Tiêu Dư An ngã chỏng vó nằm ở trên đất, giỏ thuốc đeo sau lưng cũng bị đè móp đến đáng thương.

Tiêu Dư An đem cây nghệ còn dính đất trong tay giơ lên trước mặt lắc lư, đắt ý mà cười cười, sau đó xoa xoa bả vai bị ngã đau cắn răng chịu đựng từ từ đứng lên.

Lúc lăn xuống, vạt tay áo của Tiêu Dư An bị quẹt qua, nơi cánh tay nông nông sâu sâu vài chỗ bị quẹt thương, nhìn trông vô cùng thê thảm, nơi đây cách thôn Đào Nguyên vài ngọn núi, không có một vài ngày sợ là không về được.

Tiêu Dư An nhớ là ở nơi không xa có một căn nhà gỗ nhỏ, bình thường nếu như là Trương Trường Tùng,Trương Bạch Thuật và hắn hái thuốc đi xa rồi, đều sẽ tìm đến những căn nhà gỗ nhỏ xây dựng thô sơ này tạm thời dừng chân lại.

Tiêu Dư An đem cây nghệ trong tay dùng vải bọc tốt, sau đó một chân nặng một chân nhẹ mà hướng nơi nhà gỗ nhỏ đi tới, kết quả chưa đi được hai bước, đột nhiên vướng phải gì đó, thẳng mặt hướng lên trước cắm xuống, lại ngã đến xây xẩm mặt mày.

“Xí… …” Tiêu Dư An ôm đầu xoa lấy nơi ngã bị đau hơn nửa ngày mới có thể hoàn lại thần.

Thân là một vị tổng tài đã từng lật tung 233 cuốn tiểu thuyết sáo lộ, Tiêu Dư An biết rõ sáo lộ trong núi sâu rừng rậm đường phẳng ngã, hắn vừa quay đầu, đúng như dự đoán nhìn thấy trong bụi có có một cái chân.

Ai ya, có chút kinh hãi.

Cho nên lần này lại là người nào đánh trận bị thương, là tên xui xẻo gấp gáp chạy trốn kết quả lạc khỏi doanh trại?

Tiêu Dư An lảo đảo đứng dậy, khập khiễng khập khà mà đi qua đó nhìn một cái, đột nhiên như bị sét đánh, cương cứng xoay người, sau đó chạy trốn như điên!

CHẾT MẸ RỒI RỒI RỒI RỒI RỒI!!!!!!!

Lâm Tham Linh đâu!!! Lâm Tham Linh ngươi người đâu rồi!!! Ngươi mợ nó người đâu rồi!!

Người còn không xuất hiện thì sẽ lỡ mất dịp gặp nam chính đó ngươi có biết không vậy A A A!!

A A A!! Tại sao là hắn đụng phải Án Hà Thanh bị thương hôn mê chứ a! Tại sao a! Ông trời con mợ nó đang chơi hắn đúng không!!!
Bình Luận (0)
Comment