Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 109

Tiêu Dư An hơi kinh ngạc: “Nhưng mà ngươi, công tử mắt của ngươi vẫn còn chưa khỏi.”

Án Hà Thanh lạnh nhạt đáp: “Không ngại, chỉ là thỉnh cầu sau khi xuống núi mời cô nương chỉ giúp ta một cái quân đội Nam Yến quốc nằm ở hướng nào.”

Tiêu Dư An không biết phải trả lời như thế nào, ngây người nửa ngày, hắn khom lưng cuối xuống nhặt lên hạt quả trên đất, trong lòng nghĩ: Cho nên tình tiết của nữ tam cũng cứ như vậy mà nhảy qua rồi?

Lỗ cho hắn còn phí hết tâm tư suy nghĩ phải làm thế nào để khôi phục tình tiết nguyên tác, ý đồ giả vờ làm Lâm Tham Linh, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Án Hà Thanh trong nguyên tác đúng là ở trong trạng thái nửa mù cùng Lâm Tham Linh đến một đoạn phim giường, cái đoạn này hắn làm sao có thể thay thế!

“Vậy, vậy được, vậy sáng sớm ngày mai, ta đưa ngươi xuống núi.” Tiêu Dư An ấp ấp úng úng mà nói.

Án Hà Thanh lại nói thêm một tiếng tạ, rủ mi không còn nói thêm tiếng nào nữa.

Tiêu Dư An cảm khái một tiếng cái cuộc gặp gỡ này vẫn thật là huyền ảo lại ngắn ngủi, sau đó đi ra khỏi nhà gỗ cho Án Hà Thanh sắc thuốc lần cuối cùng.

Hoàng hôn xế chiều, vại thuốc bốc lên khói trắng, tản ra hương thuốc vừa đắng vừa chát, Tiêu Dư An nhìn vại thuốc sắc gần xong rồi, ném một trái tiểu hồng quả vào trong miệng, đem thuốc đổ vào trong chén sứ, lấy vải cách canh thuốc ra bưng vào trong nhà.

Án Hà Thanh nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua lại, chỉ cảm thấy cả thế giới xám mờ mờ một mảng, phảng phảng phất phất có một đám khói đang lay động, tuy rằng đã qua đi vài ngày, nhưng Án Hà Thanh vẫn như cũ không thích ứng với trạng thái nửa mù này, hắn không thoải mái mà nheo mắt chớp mắt, nghe thấy vị cô nương đó nói: “Công tử, thuốc sắc xong rồi.”

Án Hà Thanh ừm một tiếng, hướng chỗ đám khói đó đưa tay ra, cảm thấy được người đó đem chén thuốc bỏ vào trong tay mình, Án Hà Thanh cúi đầu nheo mắt tỉ mỉ nhìn, trong lúc ngẩn ngơ, chén thuốc trong tay hình như dần dần rõ ràng trở lại, sương xám trước mắt cũng dần dần tan biến.

Tiêu Dư An đứng ở một bên đợi Án Hà Thanh uống thuốc xong thu chén, hắn che miệng ngáp một cái, lại vươn vai một cái, chán nản mà nặn nặn cổ, đột nhiên một tiếng chén sứ rơi xuống đất vang lên, Tiêu Dư An trước tiên là giật mình một cái sau đó ngước mắt nhìn lên.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Dư An cảm thấy mình và Án Hà Thanh đối mặt ánh mắt giao nhau.

Tiêu Dư An mạnh mẽ lùi về sau một bước.

Nhưng mà chưa qua nháy mắt, mắt của Án Hà Thanh đột nhiên lại mất đi tiêu cự, chén sứ rơi xuống thuốc đổ lên cả người hắn, hắn hơi có ngỡ ngàng mà đưa tay, dường như muốn đi nhặt chén, nhưng lại bởi vì nhìn không thấy mà lần mò.

Tiêu Dư An bình tĩnh trở lại, cảm thấy lúc nãy chắc là do mình tưởng tượng, suy cho cùng nếu như mắt của Án Hà Thanh khôi phục rồi, chuyện đầu tiên chắc chắn là qua đây chém hắn, Tiêu Dư An vài bước lên trước, ấn tay của Án Hà Thanh về: “Công tử, để ta, cẩn thận đâm vào tay của ngươi.”

“Ừm… …” Âm thanh của Án Hà Thanh có chút run rẩy, hắn hoảng loạn nén xuống, không còn nói gì thêm nửa.

Tiêu Dư An không cảm thấy được dị dạng, hắn dùng khăn nhặt lên mảnh sứ vỡ, bộc lại đem ra bên ngoài, lại lấy xuống xiêm y phơi ở bên ngoài, đi vào trong nhà gỗ đưa cho Án Hà Thanh: “Công tử, đây là giáp và xiêm y ngươi mặc lúc hôn mê, đem quần áo bị thuốc làm bẩn thay xuống đi a, vừa đúng ngày mai ta đưa ngươi xuống núi.”

Án Hà Thanh nhận qua xiêm y, trong lúc chặt chẽ nắm ở trong tay, biểu tình nháy mắt phiền muộn, ở giữa đôi mày cau lại toàn là hối hận không thôi.

Tiêu Dư An nghĩ lúc trước Án Hà Thanh thay xiêm y không để người khác giúp, thế là quay người muốn đi ra khỏi nhà gỗ, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh ở đằng sau gấp gáp gọi: “Đợi một chút!” Tiêu Dư An nghi hoặc quay người qua lại, Án Hà Thanh thả nhẹ thả chậm ngữ khí, thu mắt ấp a ấp úng mà nói: “Ban nãy ta suy nghĩ một phen, nơi núi sâu rừng rậm này, đường núi gập ghềnh, ta lại bị thương trên người, ngươi và ta hai người nếu như là gặp phải sài lang (sói) hổ báo gì đó, nhất định không có khả năng chống đỡ, sợ gặp phải bất trắc, không bằng… … không bằng vẫn là đợi thương của ta khỏi rồi, mới dự tính tiếp, ngươi coi thế nào?”

Hở?? Ngươi tại sao lại đột nhiên nghĩ thông rồi?

Tiêu Dư An lúc đầu cũng là có suy nghĩ này, nếu Án Hà Thanh đã nghĩ thông rồi, dứt khoát thuận buồm xuôi gió nói: “Được.”

Án Hà Thanh thở dài ra một hơi, phiền muộn giữa trán và lông mày cũng hơi hơi tiêu tan đi một chút.

“Công tử, vậy ngươi cứ thay xiêm y trước, ta đợi một lát mới quay lại.” Tiêu Dư An vừa nói vừa lui ra bên ngoài nhà gỗ.

“Ta… …” Án Hà Thanh một câu chưa hết, phát hiện Tiêu Dư An đã đi ra ngoài rồi.

Tiêu Dư An ở bên ngoài nhà ôm lấy cánh tay vừa ngáp vừa đếm sao, đợi thời gian khoảng chừng một nén nhan, nghĩ bất luận xiêm y có khó mặc đến thế nào thì Án Hà Thanh cũng chắc là đã mặc xong rồi, thế là đẩy ra cửa của căn nhà gỗ đi vào.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ gỗ tàn tạ, dịu dàng mà phủ lên mọi ngóc ngách trong phòng, nơi mà tấm gỗ và khúc gỗ tổ hợp thành một cái miễn cưỡng có thể coi như là giường, Án Hà Thanh cúi đầu, khốn khổ mà nắm lấy xiêm y và đai áo nửa mở trên người, trên thân thể như chạm ngọc có nhiều vết thương nhìn vào mà phát hoảng, nghe thấy tiếng động, Án Hà Thanh nghiêng đầu qua, con ngươi vẫn là giống như người mù vậy mang theo trống rỗng, ngữ khí hắn cẩn thận dè dặt: “Có… … có thể giúp một tay?”

Ý?

Trong lòng Tiêu Dư An cảm thấy không đúng, nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ta thuận tiện giúp công tử đắp thuốc nha?”

Án Hà Thanh gật gật đầu: “Làm phiền.”

Nội tâm Tiêu Dư An kinh ngạc.

Đây, đây, đây, đây tại sao lại đột nhiên lại bắt đầu phối hợp rồi? Lúc nãy hắn vẫn còn đang cảm khái không đi con đường của nữ tam!! Tại sao đột nhiên liền bị bốp bốp bốp vả mặt rồi?!
Bình Luận (0)
Comment