Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 215

(*Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến<人生若只如初见>: Nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp.)

Tuy rằng là xuân sớm, nhưng mà mặt trời gần đến giờ ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ) đã có chút chói mắt, hôm này là ngày tập huấn tân binh đầu tiên, trên sân tập dày đặc bụi bặm của quân khu một cảnh quân lục* vui mắt, nhiệt huyết dưới nắng gắt, là tóc ngắn, là mồ hôi, là khẩu hiệu vang cao, càng là con mắt kiên nghị không sợ hãi.

(*Quân lục: Chỉ những bộ đội mặc áo mà xanh lá cây.)

Tiểu đội trưởng đang tuần tra trên sân tập, đột nhiên thấy nơi xa đi đến một người, vội vàng đứng thẳng hành quân lễ: “Đội trưởng!”

Lý Vô Định đồng dạng đứng thẳng tắp, hắn nói: “Tiểu đội trưởng vất vả rồi, tập huấn tân binh tiến hành như thế nào rồi?”

“Vừa mới kết thúc 10km huấn luyện dã ngoại, nghỉ ngơi một chút sau đó bắt đầu hạng mục huấn luyện tiếp theo.”

Lý Vô Định gật gật đầu: “Có người không thể kiên trì nổi trở xuống chứ?”

Tiểu đội trưởng đáp: “Tạm thời vẫn chưa có!”

Lý Vô Định ngẩng mắt nhìn về phía đội tân bình, trên sân tập, thuần một sắc những thanh niên gương mặt trẻ trung, trên mặt ai nấy đều chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn cắn chặt răng, có một vài người tư thế vẫn không được coi là quá tiêu chuẩn, xem đến Lý Vô Định thực sự cảm thấy khó chịu, chỉ đạo viên đang lớn tiếng chỉ dạy, từng phen từng phen nhắc nhở quy định trong bộ đội.

Lý Vô Định thu về ánh mắt hỏi: “Tiểu đội trưởng, anh có biết Tạ Thuần Quy là người nào không?”

Tiểu đội trưởng nói: “Tạ Thuần Quy a! Tôi đúng là thật sự biết, là người đó!”

Nói rồi tiểu đội trưởng đưa tay lên chỉ, Lý Vô Định thuận theo ngón tay của hắn nhìn đi, thấy một thanh niên đang một mình ở trên sân tập chạy bộ, từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra hắn đã cạn kiệt sức lực, đang mở miệng nặng nề mà hít thở, mồ hôi chảy vào trong con mắt của hắn, rát đến mắt phải của hắn mở không lên, hắn đưa tay lên lau đi, tiếp tục vùi đầu vào chạy.

Tiểu đội trưởng nói: “Cũng không biết vị tiểu huynh đệ này ở 10km huấn luyện dã ngoại lúc nãy phạm phải lỗi gì, huấn luyện dã ngoại quay về cũn không có nghỉ ngơi, trực tiếp bị chỉ đạo viên phạt đi chạy năm vòng sân tập, theo lý mà nói, ngày tập huấn đầu tiên của đội tân binh sẽ không quá nghiêm khắc mới đúng, cũng không biết chỉ đạo viên là có suy nghĩ gì, tôi đoán là bị phạt như vậy, khi kết thúc tập huấn vị tiểu huynh đệ này, sẽ lựa chọn rút khỏi chăng/”

Lý Vô Định không có đáp lại, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, bên đó Tạ Thuần Quy đã chạy xong năm vòng quay về hàng ngũ, nhưng mà không qua một lúc, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, lại bắt đầu cuộc huấn luyện thể chất lần thứ hai: Hít đất.

Một tiếng lệnh xuống, các tân binh nhanh chóng nằm sấp xuống, sau đó trong tiếng hô khẩu hiệu của chỉ đạo viên bắt đầu làm động tác hít đất, nhìn thấy những tư thế không tiêu chuẩn, chỉ đạo viên cũng hoàn toàn không có lưu tình, nên xuống tay thì xuống tay, nên động chân thì động chân.

Lý Vô Định nhìn chằm chằm Tạ Thuần Quy trong đám người, tuy rằng lúc nãy vừa mới chạy thêm năm vòng nhiều hơn so với những người khác vẫn còn chưa có nghỉ ngơi, nhưng mà 100 cái hít đất tiếp theo đó, Tạ Thuần Quy không những kiên trì làm xong, hơn nữa một cái cũng không có làm biếng, mồ hôi đã thấm ướt hết vạt áo và sau lưng của thanh niên, nhưng trong con mắt của hắn không có một tia cảm xúc chùn bước.

Sau khi 100 cái hít đất qua đi, các tân binh phủi phủi cát và bụi trong lòng bàn tay nhanh chóng đứng lên, Tạ Thuần Quy cũng theo đó mà đứng dậy, vừa mới bày xong tư thế, chỉ đạo viên đột nhiên đi đến trước mắt hắn nói: “Cậu làm thêm 50 cái.”

Tạ Thuần Quy sững sờ một cái, nhưng mà không có hỏi cũng không có nói gì, chỉ là nằm sấp lại xuống, tuân theo mệnh lệnh của chỉ đạo viên rồi bắt đầu làm.

Tiểu đội trưởng cũng hơi có kinh ngạc: “Đây là đã phạm phải lỗi gì rồi?”

Lông mày của Lý Vô Định hơi hơi cau lại, ánh mắt ở trên người của chỉ đạo viên và Tạ Thuần Quy di chuyển qua lại.

Tiếp theo sau đó, mỗi hạng mục huấn luyện thể chất kết thúc, Tạ Thuần Quy đều sẽ bị chỉ đạo viên phạt, khi bị phạt đến hạng mục thứ tư, tiểu đội trưởng đi qua đó gọi đi chỉ đạo viên.

Chỉ đạo viên không cầm được mà ở trong lòng lộp bộp một tiếng, ngẩng đầu lên, quả thật xa xa nhìn thấy Lý Vô Định đang đứng ở phía trước, hắn trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng không xong, cúi đầu đi theo tiểu đội trưởng đi đến trước mặt Lý Vô Định, lúng lúng túng túng mà hành lễ: “Đội trưởng!”

Lý Vô Định gật gật đầu, nói với tiểu đội trưởng: “Tiểu đội trưởng, anh trước tiên đi làm chỉ đạo viên tạm thời của tân binh, tôi hỏi vị đồng chí này vài câu hỏi.”

Tiểu đội trưởng nhận được mệnh lệnh, một cái xoay người qua phải tiêu chuẩn, dùng tư thế quân đội chạy bước nhỏ về phía đại đội tân binh.

Lý Vô Định nhìn về phía chỉ đạo viên, ngữ khí đạm nhạt mà hỏi: “Cậu tân binh lúc nãy, anh đã phạt cậu ta bốn lần, cậu ta đã phạm phải lỗi gì?”

Chỉ đạo viên úp úp mở mở một lúc, suốt nửa ngày mới nói: “Lúc huấn luyện dã ngoại không nghe chỉ huy.”

Lý Vô Định nói: “Đây là vi phạm kỷ luật, phải ghi chép lại vào trong hồ sơ, tại sao lấy huấn luyện thể chất là hình phạt? Hửm? Không nghe chỉ huy đúng chứ? Cậu ta như thế nào không nghe chỉ huy, anh đem tình hình cụ thể nói một lần thử.”

Chỉ đạo viên úp úp mở mở mà nói qua quá trính, Lý Vô Định gật gật đầu: “Anh đi đem vị chỉ đạo viên kia gọi qua đây, tôi hỏi thử chuyện này.”

Chỉ đạo viên đó một cái hoang mang: “Đội, đội trưởng, đây… … tôi… …”

Thấy vẻ mặt của Lý Vô Định đã có ý tức giận, chỉ đạo viên vội vàng nói: “Đội trưởng tôi nói thật với ngài vậy, đây là ý kiến của người nhà Tạ sĩ quan trưởng.”

Lý Vô Định ngây người: “Người nhà Tạ sĩ quan trưởng? Tạ sĩ quan trưởng vậy mà đối với con nghiêm khắc như vậy?”

Chỉ đạo viên nói: “Đội trưởng không phải vậy, Tại sĩ quan trưởng không có biết đến chuyện này, đây là nhạc mẫu của Tạ sĩ quan trưởng đề ra, người già khẩn cầu chúng tôi nghiêm khắc một chút, để khiến cho cháu ngoại của bà ấy biết khó mà lùi, trượng phu của bà ấy cũng là bậc tiên liệt Cách mạng năm đó, sự nhờ vả này chúng tôi đương nhiên phải giúp a, không giúp không thể nào nói nổi a, đội trưởng.”

(*bậc tiên liệt Cách mạng: bậc tiền bối tiên phong cách mạng)

Lý Vô Định nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Chỉ đạo viên thở nhẹ một hơi, hành xong quân lễ vừa muốn quay về đơn vị, Lý Vô Định lại nói: “Anh không cần quay về nữa.”

“Hả? Đội trưởng?”

Lý Vô Định uy nghiêm mà lạnh lùng nói: “Công tư bất phân, làm chỉ đạo viên làm gì?”

Chỉ đạo viên tự biết khó tránh trách phạt, tức khác bắt đầu gục đầu tiu nghỉu.

Tập huấn của ngày thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc, thời gian tắm có hạn chế, một đám đại nam nhân trong nhà ăn vội vã lùa lùa vài ngụm cơm liền gấp gáp mà chạy tới nhà tắm, Tạ Thuần Quy tắm xong cầm lấy chậu rửa mặt về đến phòng ngủ, nghe thấy bạn cùng phòng ngửa mặt nằm ở trên giường than thở: “Thật là quá con mẹ nó cực khổ a, mệt chết lão tử rồi, đệt, nghĩ đến sau này cũng phải như vậy liền cảm thấy tuyệt vọng, hay là kết thúc tập huấn thì rút lui cho rồi, hửm? Tiểu Tạ cậu tắm xong rồi a?”

Tạ Thuần Quy gật gật đầu: “Ừm, tắm xong rồi, cậu mau đi đi, nếu không hết nước nóng đó.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, bạn cùng phòng từ trên giường nhảy dựng lên, nhặt lên chậu rửa mặt và xô nước gấp gáp mà chạy thẳng đến nhà tắm.

Tạ Thuần Quy lấy khăn lông khô lau tóc, lúc ngồi ở trên giường có cảm giác hai chân âm ỷ mệt mỏi, phỏng đoán ngày mai sẽ đau đớn không thôi.

Tạ Thuần Quy đưa tay xoa bóp đấm bóp cẳng chân, đột nhiên nghe thấy có người đang gõ cửa.

Cửa không hề đóng lại, người đó đứng ở ngoài cửa đưa tay gõ nhẹ hai tiếng, chỉ là bởi vì muốn gây sự chú ý với Tạ Thuần Quy.

Tạ Thuần Quy nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn đi.

Thân ảnh người đó che đi ánh trăng mỏng và mát bên ngoài cửa, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế thẳng tắp, giữa mày và mắt đều là sự vững vàng, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng rọi lên khuôn mặt của hắn, in vào trong nơi sâu con mắt của Tạ Thuần Quy.

Đều là lòng trung dạ nghĩa, một người thân chôn trong biển lửa, một người xương vùi trong núi tuyết, nhìn vòng xoay vận mệnh này, cùng một đích đến nhưng lại khác đường, khác đường nhưng lại về cùng một đích, nhân sinh nếu mãi chỉ như khi mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn.

Sau khi nhìn rõ bộ dạng người đến, Tạ Thuần Quy bỗng nhiên đứng dậy, tay chân luống cuống mà nhanh chóng đem bàn dọn dẹp một chút, rồi mới ngẩng đầu lúng lúng túng túng mà gọi: “Đội, đội trưởng.”

Lý Vô Định kinh ngạc: “Cậu vậy mà biết tôi?”

Tạ Thuần Quy gật đầu như giã tỏi: “Biết ạ, em biết đội trưởng ngài.”

Lý Vô Định đứng ở ngoài cửa cười một chút, hỏi: “Tôi có thể vào trong không?”

Tạ Thuần Quy hồi hộp đến lòng bàn tay toát mồ hôi, hơi hơi quay đầu nhìn một cái chăn trên giường của mình có gấp thành đậu hủ miếng không, thấy xung quanh đếu gọn gàn sạch sẽ, vội vàng nói: “Có thể! Ngài mời vào, mời nào.”

Lý Vô Định đặt bước đi vào: “Hửm? Bạn cùng phòng đều không ở đây sao?”

“Đều đến nhà tắm rồi ạ.”

Lý Vô Định ồ một tiếng, lại hỏi: “Tập huấn hôm nay cảm thấy vất vả chứ?”

Tạ Thuần Quy mãnh liệt lắc đầu: “Không vất vả! Thật sự không vất vả.”

Lý Vô Định cười nói: “Nếu như cảm thấy vất vả cứ nói, không sao cả, huấn luyện hôm nay của cậu cường độ thật sự quá lớn, cảm thấy vất vả cũng là điều đương nhiên.”

Hai tay Tạ Thuần Quy hơi hơi nắm thành đấm, thần sắc chầm chậm từ hoảng loạn trở nên bình tĩnh: “Đội trưởng, em không cảm thấy vất vả, thật đó.”

Lý Vô Định nhìn hắn, gương mắt thanh niên vẫn mang theo sự ngây thơ của thiếu niên, nhưng cái tia cương nghị giữa mày mắt đó lại khiến Lý Vô Định không hiểu ra sao mà cảm thấy quen thuộc, nghe thấy lời của Tạ Thuần Quy, Lý Vô Định hơi có xúc động, nhưng rốt cuộc là chịu sự nhờ vả cùa người khác, vẫn là nói: “Là bà ngoại cậu mời tôi đến khuyên cậu.”

Tạ Thuần Quy ngẩng đầu khó hiểu: “Khuyên em?”

Lý Vô Định nói: “Cậu thông minh như vậy, hoàn toàn có thể chọn lựa thi vào trường quân sự, làm một sĩ quan, sau khi tốt nghiệp tuân theo phân phối đảm nhiệm chức trách liên quan đến công văn, căn bản không cần nhập ngũ, làm binh sĩ quá vất vả rồi, tập huấn xong rồi phải đi nghĩa vụ quân sự, ở trong vũng bùn lăn lê bò lếch, nếu như có nhiệm vụ, còn có thể gặp phải nguy hiểm bị thương thậm chí là hy sinh, dù sao hai con đường đều là giống nhau… …”

“Không giống nhau đâu.” Tạ Thuần Quy đột nhiên cắt lời hắn.

Lý Vô Định hơi hơi sững sờ, thấy ánh mắt của Tạ Thuần Quy nóng hầm hập, mà nhìn hắn, “Nếu như giống nhau, vậy tại sao lúc trước đội trưởng anh cũng chọn lựa từ bỏ vào trường quân sự, từ binh nhì cấp thấp nhất bắt đầu mài dũa chính mình? Ai cũng có thể đến khuyên em, nhưng mà đội trưởng anh không thể, bởi vì nếu như thế giới này chỉ có một người duy nhất có thể hiểu tại sao em lại chọn lựa con đường này, thì người đó nhất định là đội trưởng anh.

Lý Vô Định trước tiên là kinh ngạc, tiếp theo sau đó bắt đầu cười lên, tướng mạo của hắn tuy rằng uy nghiêm, sau khi đeo lên nụ cười lại có chút ngớ ngẩn cũng có chút ngốc nghếch: “Xem ra là tôi khuyên sai người rồi, cậu quả thật giống như như bọn họ nói vậy, tương đối ưu tú.”

Đột nhiên bị khen, Tạ Thuần Quy vui vẻ như điên, một cổ xúc động từ trong nội tâm tuôn lên, hắn bỗng nhiên lên trước một bước kéo lấy cánh tay Lý Vô Định, gấp gáp mà nói: “Đội, đội trưởng! Em ngưỡng mộ anh rất lâu rồi! Em muốn làm phó đội của anh!”

Lý Vô Định sững sờ, ngại ngùng mà xoa xoa đầu, nửa nói đúa nửa khích lệ mà nói: “Được, được, nhưng mà phó đội của tôi đều là có thể đánh thắng tôi a, cậu cố gắng đi.”

Cuộc đối thoại đơn giản như vậy, không biết đã được ai chôn sâu vào tận đáy lòng, ban đêm trằn trọc trăn trở, ban ngày kiên định không lay chuyển, cứ như vậy từng bước từng bước hướng mục tiêu lao tới.

Tín ngưỡng vác trên đôi vai, nhiệt huyết thiếu niên lang, cuối cùng cũng hữu nhân như xưa, như cũ sơ tâm bất phụ*.

Sơ tâm bất phụ a.

(*Sơ tâm bất phụ: không phụ tấm lòng ban đầu.)
Bình Luận (0)
Comment