Xuyên Thành Pháo Hôi Sau Treo Cả Tu Chân Giới Lên Đánh!!!

Chương 7 - Tâm Tư

Chương 7: Tâm tư

Một ý niệm dần dần hiện ra, trước đó hắn chưa từng nghĩ tới.

“A Viễn, ta nhớ tới ngày hôm qua là ngày Ly Hải giao Phượng chi rượu, hiện tại hắn còn không có tới, ta đi giục hắn.”

Liễu Nhất Tiếu vội vội vàng vàng xoay người chạy.

Đệ tử ngoại môn có địa phương quản lý thống nhất, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều ở nơi đó, bất quá địa phương có người thì sẽ có đặc quyền, Ly Hải thiên phú bình thường, không ngăn nổi bối cảnh cường đại, dù tính ở ngoại môn cũng có độc một toà tiểu viện, ăn uống ngày thường có người chuyên môn chăm sóc.

Liễu Nhất Tiếu đi tìm Ly Hải không phải lấy cớ, bọn họ ước định ngày giao rượu đúng là ngày hôm qua. Thời điểm Liễu Nhất Tiếu tìm được Ly Hải, hắn chính là đã uống hơi say, đang nằm ở tiểu viện phơi nắng .

Nhìn đến bộ dáng hài hước này của hắn, tâm tư trước đó của Liễu Nhất Tiếu chốc bay sạch.

Người so với người tức chết người, y cho rằng những ngày tháng ở Thanh Lăng Phong của y cũng không tới nỗi nào, không nghĩ tới ở đây còn có người hưởng thụ hơn cả hắn.

Chính mình còn muốn cần cù chăm chỉ luyện kiếm luyện đan, hắn ngược lại, cả trái cây đều có người cắt nhỏ bày bàn, chỉ kém là còn mỗi bón vào miệng luôn cho hắn thôi.

“Này, uống đến chết chưa đấy!” Liễu Nhất Tiếu đá văng cửa viện, đá đá cái ghế nằm.

“Ân? Là Liễu sư đệ a,” Ly Hải híp mắt mắt, vẫn chưa tỉnh hẳn, “Sư đệ lúc tức giận cũng rất đẹp nhé.”

Liễu Nhất Tiếu nhướng mày, giơ lên đoạn kiếm hướng trên mặt hắn mà chọc.

Ly Hải hoảng loạn lui về phía sau, từ trên ghế nằm ngã xuống đi, rượu đã tỉnh hơn nửa.

“ Tỉnh chưa ?”

“Tỉnh rồi tỉnh rồi!” Ly Hải thúc giục linh khí làm tan cồn, ngượng ngùng cười, “Sư đệ lại đến à?”

“Ta tới đòi nợ,” Liễu Nhất Tiếu tức giận nói, “Không nghĩ tới sư huynh ngày thường là cái dáng vẻ này,thực khiến sư đệ phải lau mắt mà nhìn.”

“Chê cười rồi,” Ly Hải chỉnh chỉnh vạt áo, lại là một bộ công tử ôn nhu, hắn giải thích , “Ngày hôm qua ta kỳ thật đã mang rượu mà sư đệ muốn, chẳng qua ở chân núi thấy sư đệ vì Văn sư huynh hộ pháp, cho nên đi về trước”.

“Đây là rượu Phượng Chi cùng Thanh Mai .”

Liễu Nhất Tiếu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đem rượu thu bỏ vào túi trữ vật của chính mình. Nhắc tới Văn Kiếm, liền nghĩ đến Từ Tư Viễn, nghĩ đến Từ Tư Viễn, tâm tư trước đó lại nổi lên, Liễu Nhất Tiếu tâm tình lại trầm trọng.

“Ngược lại không biết vì sao Văn sư huynh sẽ ở chân núi Thanh Lăng Phong, quan sát khí cơ quanh thân hắn có thể là tiến vào trạng thái cảm ngộ?”

Liễu Nhất Tiếu nhẫn nại đem sự việc của Văn Kiếm nói ra, trong lòng cân nhắc một việc khác.

Ly Hải cạn lời, lắc đầu thở dài: “Sư đệ thật sự thiện lương, bí pháp bậc này, người khác giấu còn không kịp, cũng chỉ có sư đệ mới ở người khác mặt biểu thị ra thôi.”

“Ta luyện của ta, hắn còn không nhất định sẽ học được.”

“Ít nhất đối Văn Kiếm mà nói, hắn thu hoạch khá phong phú đấy.”

Ly Hải mấy ngày nay càng tự hỏi, càng cảm thấy Liễu Nhất Tiếu là một cái bảo tàng, hắn so với Văn Kiếm còn muốn đi theo y tu hành

hơn, đáng tiếc thân bất do kỷ, nhất cử nhất động đều bị gia tộc phía sau kiềm chế, không thể giống Văn Kiếm nói đi theo liền đi theo.

Hắn không nói chuyện, Liễu Nhất Tiếu cũng trầm mặc, Ly Hải rót cho y ly trà, hơi nước lượn lờ bốc lên.

“Sư đệ mặt ủ mày chau, là có phiền não gì?”

Liễu Nhất Tiếu nâng chén trà lên, cái miệng nhỏ uống từng ngụm, Ly Hải cũng không thúc giục, chờ nước trà thấy đáy, lại rót cho y thêm một chén.

“Ngươi ở nơi này ngược lại cũng không tồi nhỉ, phong cảnh tốt, yên tĩnh không ai quấy rầy.”

Ly Hải mỉm cười: “Tìm chỗ tiện hơn thôi.”

Liễu Nhất Tiếu buông chén trà, ngón tay gập lại, vô ý thức gõ trên mặt bàn gõ, y nghĩ Ly Hải cũng coi như là một người có chủ kiến, càng sẽ không nơi nơi bát quái tiết lộ chuyện của người khác, nên không hề do dự, đem sự tình úp úp mở mở nói vài ý thăm dò hắn.

“Nếu, ta là nói nếu ngươi biết tương lai có một ngày người nào đó sẽ làm hại ngươi rất thảm, thậm chí đoạt tính mạng của ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Hỏi xong, Liễu Nhất Tiếu gắt gao nhìn chằm chằm Ly Hải, không buông tha bất luận một tia phản ứng nào của hắn.

Ly Hải ngược lại nghi hoặc, vì nghi vấn này của Liễu Nhất Tiếu.

“Tạm thời không đề cập tới ta vì sao có thể biết được việc trong tương lai, nếu thực sự có người như trong miệng sư đệ ngươi nói trong tương lai muốn hại ta, ta chắc chắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, đem người này bóp chết, mới có thể kê cao gối mà ngủ, bằng không ngày đêm nghĩ ngợi ngược lại tự hại bản thân.”

“Đây không phải đương nhiên sao, sư đệ nghi hoặc cái gì?.” Ly Hải hỏi lại.

“Tiên hạ thủ vi cường sao, ngươi nói rất đúng,” Liễu Nhất Tiếu hoảng hốt một lát, lẩm bẩm, “Ngươi nói rất đúng.”

Y đã quên nơi này là Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé, còn đem tư duy trước kia mang tới nơi này.

“Ngươi làm sao vậy?” Ly Hải lo lắng nhìn hắn.

Liễu Nhất Tiếu xua tay cáo từ: “Quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi, sư đệ đi về trước.”

Y không màng Ly Hải giữ lại, đẩy cửa viện, một bước một bước hướng Thanh Lăng Phong mà đi.

Tiên hạ thủ vi cường, cách nói của Ly Hải không phải cái làm hắn khiếp sợ, chân chính làm hắn khó có thể tiếp thu, là trước đây tâm tư trong lòng chính mình cũng là cái này.

—— giết chết Từ Tư Viễn.

—— diệt trừ hắn không chỉ có không cần lại lo lắng ngày nào đó tỉnh lại mạng không còn, còn có thể đường đường chính chính đem thiên phú biểu hiện ra, danh chính ngôn thuận tiếp thu ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, ở trên con đường tu luyện đi càng xa.

Tâm tư phức tạp nhiễu loạn trong lòng, Liễu Nhất Tiếu dùng gấp 3 thời gian ngày thường mới đi đến chỗ ở, cách vách cửa phòng đóng chặt, Từ Tư Viễn nói không chừng chính là đang chuyên tâm tĩnh toạ, không chú ý đến việc quanh mình, lúc này chỉ cần nhân cơ hội đi qua, nói không chừng là có thể……

Lắc lắc đầu, gạt bỏ những ý tưởng này, Liễu Nhất Tiếu không có tâm tư ngủ, trực tiếp đến phòng luyện đan, lấy rượu đem ra nghiên cứu.

Rượu vừa bỏ ra, không cần đếm, Liễu Nhất Tiếu liền phát hiện số lượng không đúng, không phải thiếu, mà là nhiều hơn. Đã hẹn là một vò Thanh Mai rượu, bốn bình Phương chi rượu, hiện giờ đã gấp đôi.*

(lúc đưa chỉ có cái túi, hiểu nôm na là túi thần kì của doraemon nên mới không biết được số lượng)

Liễu Nhất Tiếu cũng sẽ không cho rằng là Ly Hải uống say nên ngốc rồi, chỉ có thể là hắn cố ý, nghĩ thoáng qua liền hiểu, Liễu Nhất Tiếu nhận lấy phần lễ vật này. Hiện nay đúng là thời điểm y cần phần tâm ý này, Ly Hải thật là gãi đúng chỗ ngứa, sau này chính là còn có thể thêm gấp bội.

Liễu Nhất Tiếu lấy dược liệu ra, suy nghĩ loại thuốc mới.

Do cảnh giới hạn chế, y hiện tại chỉ có thể xử lý linh dược sơ cấp, chế tạo ra đan dược cũng là sơ cấp, mà trước mắt Liễu Nhất Tiếu đã luyện qua hết đan dược sơ cấp, cảm thấy là chưa đủ, muốn thử với đan dược trung cấp.

Điểm hạn chế trong luyện đan nằm ở linh dược, y xử lý không được linh dược trung cấp, vậy tìm lối tắt, lấy linh dược trung cấp người khác đã xử lý tốt tới luyện, Phượng chi rượu đúng là công dụng này.

Cơ mà đan dược trung cấp luyện như thế nào, không có sư phó dạy có thể thành hay không, Liễu Nhất Tiếu có chút ngờ vực, luyện đan cùng giờ thực hành của môn hóa học không khác nhau nhiều lắm.

Đem vài loại chất tan hòa tan trong dung môi, lại vân vê đốt làm cạn nước tạo thành viên, đan dược liền luyện thành rồi.

Nếu không thể hòa tan hoặc là vân vê không được, đó chính là do dược tính không tương hợp; nếu xảy ra phản ứng hoá học mãnh liệt tỷ như nổ mạnh, đó chính là nổ lô.

Lấy việc này để suy ra, Phượng chi có thể hòa tan được ở trong hầu hết dung môi, cũng có thể cùng hầu hết phận vật chất tương hợp, là tài liệu thí nghiệm rất tốt, nếu thành công, liền chứng minh phương pháp này là có thể thực hiện được.

Cả một đêm, Liễu Nhất Tiếu liền ngâm mình ở phòng luyện đan, cho đến khi chân trời xuất hiện ánh sáng, y cũng không có luyện chế thành công đan dược trung cấp, bất quá thông qua vài lần thí nghiệm, y cảm giác được phương pháp này là có thể được, đã loại trừ vài loại phương thức, kế tiếp lại thử nghiệm vài lần khẳng định có thể thành công.

Ra khỏi phòng luyện đan, có hạc giấy tới thông tri thời gian tỷ thí trận sau, Liễu Nhất Tiếu nhận hạc giấy viết lời đáp, đi trở về phòng, phát hiện cửa phòng cách vách đóng chặt.

Bữa sáng tiểu yêu đặt ở cửa phòng đã lạnh rồi, mà chủ nhân trong phòng còn không có đi ra.

“Thùng thùng.”

“A Viễn ngươi ở đâu?”

Liễu Nhất Tiếu đi đến cách vách, gõ gõ cửa, không có đáp lại. Y càng thêm nghi hoặc, Từ Tư Viễn trời sinh tính cẩn thận, nếu bế quan sẽ không không làm biện pháp phòng hộ, càng sẽ không không thông tri y.

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?

Liễu Nhất Tiếu đẩy cửa ra, nghênh đón hắn là một phòng trống trải.

“A Viễn.”

“Từ Tư Viễn!”

Trong phòng bài trí đơn giản, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy hết, có thanh âm vọng lại, nhưng không có hồi âm của chủ nhân căn phòng.

Liễu Nhất Tiếu đột nhiên phát hiện, trước kia mỗi lần kêu Từ Tư Viễn, mặc kệ hắn đang làm gì, hắn cũng sẽ lên tiếng đáp lại, cho dù là một chữ lãnh đạm cũng có thể khiến y an tâm.

Sáng sớm lạnh lẽo thâm nhập vào tầng áo mỏng, theo xương cốt ăn sâu xuống tận đáy lòng.

------------------hết chương 7----------------------

edit: Phương Đông

beta: Bột lão sư

----------7/3/2020----------------------------------

Bình Luận (0)
Comment