Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 18



"Năm đó hắn lấy trộm pháp bảo môn phái, còn làm trọng thương Đàm Vân Tiên Tôn, cuối cùng là sư huynh ngăn trở hắn, đoạt lại pháp bảo, lại vẫn là thương hắn không đành lòng, mặc hắn nhập ma." Hạ Hiên Dật lạnh lùng mà tự thuật tình hình năm đó, "Mệnh của tên Tạ Ngu này, là sư huynh dùng 500 trừng côn đổi lấy."

Chuyện này cũng không xem như bí mật, tới đệ tử năm đầu của Thánh Khư phái cũng đều rành mạch, bởi vậy mới có thể căm hận Tạ Ngu như thế.

Quân Yến lại là lần đầu tiên nghe nói, trong lòng đã kinh ngạc lại khiếp sợ.

Hạ Hiên Dật đối với đệ tử mới tới cảnh cáo nói, "Tạ Ngu chính là tên ma đầu giết người không chớp mắt, các ngươi cũng không nên bị bề ngoài của hắn mê hoặc."

"Vâng, sư thúc." Quân Yến cúi đầu nói.

Thiếu niên vốn là dễ dàng bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, mà khi Quân Yến hiểu biết đến Tạ Ngu là cái dạng người gì, cũng chỉ còn lại sự chán ghét cùng thống hận.

Người nọ thế nhưng là ma tu.

Hắn đời này, hận nhất chính là ma tu.

Quân Yến môi mỏng cắn chặt, đi theo Hạ Hiên Dật rời đi. . Kiếm Hiệp Hay

Đi ở trên đường, Đoạn Tu Hàn sau lưng bỗng nhiên túm lấy tay Tạ Ngu, mở miệng nói: "Sư tôn."

Tạ Ngu trong đầu thực loạn, đang suy nghĩ xử lý vấn đề cảm tình Sở Mạc như thế nào, đã bị thiếu niên đột nhiên túm lấy, có chút phiền muộn mà trả lời: "Làm sao vậy?"


"Ngài vì sao phải tới nơi này?" Đoạn Tu Hàn con ngươi đen nhánh một mảnh, tiếng nói ngây ngô theo chút khàn khàn.

Tạ Ngu rất muốn nói hắn là bị ép buộc.

Nhưng hắn chỉ có thể nói: "Vi sư đều có an bài, ngươi không cần hỏi nhiều."

Đoạn Tu Hàn ánh mắt lạnh lùng hàn quang chợt lóe, ngữ khí không hề gợn sóng nhưng lại cất giấu một cơn lốc xoáy làm cho người ta sợ hãi, "Sư tôn... Là nhớ người nào đó sao?"

"Không phải." Tạ Ngu trả lời thực dứt khoát.

Điều hắn không biết chính là, những lời này xem như cứu hắn một mạng.

Đoạn Tu Hàn tay hơi hơi buông lỏng, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều, mở to con ngươi đen láy nói: "Vậy sư tôn là nhớ nhà?"

Nhớ nhớ cái tiểu muội ngươi a.

Tạ Ngu bất đắc dĩ, hắn xác thực nhớ nhà, nhưng không phải nơi này.

Cảm giác loại người nào cũng đều gay thật ám ảnh.

Liền tính là thế giới đam mỹ, cũng không đến mức muội tử cũng toàn dùng để trang trí chứ?

Tạ Ngu lộ ra cái biểu tình so với khóc còn khó coi hơn cười, "Không có..."

"Sư tôn ngươi làm sao vậy? Sắc mặt có điểm khó coi." Đoạn Tu Hàn vẻ mặt lo lắng,tay rất hồn nhiên mà xoa eo Tạ Ngu.

Đồng tử hắn trầm trầm, trở nên mờ mịt trong chốc lát —— eo của sư tôn... So với trong tưởng tượng còn mềm hơn.

Tạ Ngu thân mình bỗng nhiên cứng đờ, eo nhỏ liền xoay tròn một cái lắc lư né tránh, giống như tay Đoạn Tu Hàn chính là cái bàn ủi.

Bởi vì Tạ Ngu theo bản năng làm động tác, thiếu niên vô tội mà mở to mắt hiện lên một tia bi thương cùng ảm đạm, làm cho Tạ Ngu cảm thấy có chút tội lỗi.

"Sư tôn không cần trốn tránh đồ nhi như vậy..." Đoạn Tu Hàn cười khổ nói, "Đồ nhi biết chính mình là thân phận gì."

Nói xong còn hơi hơi cúi đầu, phảng phất như chó con bị chủ nhân vứt bỏ.

Tạ Ngu tâm lập tức liền mềm.

Nói đến cùng là do hắn, Đoạn Tu Hàn đang tuổi tác huyết khí phương cương, hắn còn uy người ta ăn xuân dược, bên cạnh chỉ có một người, đối với mình sinh ra một chút tính ảo tưởng cũng là thực bình thường...

Chờ Đoạn Tu Hàn gặp được vai chính, liền sẽ rời đi tinh lực quá mức tràn đầy, đi vào quỹ đạo.

Ân... Nhất định là như thế.

Như vậy tự mình an ủi một phen, Tạ Ngu cảm thấy hắn có điểm phản ứng quá độ.


"Vi sư không có trốn ngươi," Tạ Ngu thở dài nói, vốn đang tưởng tượng dĩ vãng trên đỉnh đầu Đoạn Tu Hàn sờ sờ tay lại ngừng ở giữa không trung thật lâu sau vẫn là thu trở về.

Đoạn Tu Hàn đã trưởng thành, hắn không thể lại cư xử như khi hắn còn nhỏ được, khả năng sẽ gây ra một vài hiểu lầm không cần thiết.

Đoạn Tu Hàn còn chờ mong tay Tạ Ngu phủ lên đầu mình, đang chuẩn bị híp mắt hưởng thụ, lại không có đến.

Mất mát ủy khuất mà mím chặt môi.

Sư tôn ngoài miệng nói không né hắn, thân thể lại rất thành thật...

"A Hàn, ngươi nhìn thấy sắc mặt của những nhân sĩ chính phái chưa?" Tạ Ngu thu lại thần sắc nói, "Chúng ta ở trong mắt bọn họ chính là dị loại, là quái vật."

Đoạn Tu Hàn đương nhiên có thể lý giải loại cảm thụ này.

Năm đó lúc hắn vô pháp tu luyện, có bao nhiêu người sau lưng mắng hắn phế vật, hắn đều nhớ rõ ràng.

Tới hiện tại, Đoạn Tu Hàn không chỉ có không hối hận nhập ma, ngược lại vô cùng may mắn, sư tôn dẫn hắn đi trên một con đường khác thuộc về hắn.

"Vậy sư tôn vì sao còn muốn ở đây?" Đoạn Tu Hàn khó hiểu nói.

Tạ Ngu đáy mắt hiện lên quang mang sâu kín, "Bởi vì bổn điện muốn cho bọn họ biết, ma đạo tuyệt không phải bất kham như lời bọn họ nói."

Đoạn Tu Hàn sững sờ.

Tạ Ngu tiếp tục nói: "Nếu không phải bị buộc đến tuyệt cảnh, ai lại muốn lưng đeo danh tội nhân thiên cổ?"

"A Hàn, ngươi phải biết rằng, một người sở tu công pháp gì cùng tâm tính hắn không hề quan hệ, ma tu cũng không phải là tà ác gì." Tạ Ngu tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó:"Có ít người tự xưng là danh môn chính phái, xong lại lén lút làm cái hành động gì dơ bẩn không chừng."

"Chỉ cần chúng ta làm chuyện đoan chính, liền không cần phải quan tâm thứ tin đồn nhảm nhí của người khác."

Tạ Ngu đột nhiên nói một phen kinh nghiệm, làm Đoạn Tu Hàn có chút trở tay không kịp.

Sư tôn chuyện này cho hắn là sợ hắn bởi vì thân phận ma tu bị người kỳ thị, mà cảm thấy tự ti sao?

Sư tôn suy xét cho hắn như thế, có phải hay không đại biểu cũng có chút để ý hắn...

【 cảnh cáo, cảnh cáo, kiểm tra đo lường đến vai ác hắc hóa giá trị giảm bớt, trước mắt hắc hóa giá trị 10%】

Má! Tạ Ngu trong lòng chửi má nó.

Như thế nào hắn ôn nhu một chút, hắc hóa giá trị của phản diện liền giảm bớt? Cứ bù trừ mãi như vậy, hắn khi nào mới có thể trở về!

Vì thế hắn sắc mặt lạnh lùng, chuyển đề tài hờ hững: "Cho nên, bổn điện muốn ngươi cùng tân đồ đệ kia của Sở Mạc tỷ thí một hồi, hảo hảo làm cho nhuệ khí bọn họ suy giảm, kết quả chỉ cho phép thắng không được thua, đã hiểu chưa?"


Nguyên lai đây mới là trọng điểm.

Đoạn Tu Hàn thất vọng, trong lòng vừa mới dâng lên ấm áp, trong phút chốc kết thành băng.

Sư tôn tính nết luôn là hỉ nộ vô thường.

Cũng luôn là làm hắn sinh ra một ít...ảo tưởng không thực tế...

"Vâng, đồ nhi nhất định dốc hết toàn lực." Đoạn Tu Hàn cúi đầu trả lời, đáy mắt cất giấu một tia ám sắc.

Tới giờ ngọ, chưởng môn các đại môn phái và đệ tử môn phái đệ tử tiến đến sao băng đài, cũng là nơi Thánh Khư phái hay tụ tập cử hành đại lễ.

Sao băng đài hình bán nguyệt treo trên không mà đứng, mấy chục căn trụ trời cắm vào tầng mây, nhìn không tới đỉnh, bốn phía mơ hồ rải rác hòn đá lớn lớn bé bé đều có quy luật mà di động.

Ước chừng khoảng mười mấy hai mươi người đứng trên một phiến đá cũng là con đường duy nhất đến sao băng đài, yêu cầu phải có ấn ký của nội môn đệ tử mới có thể vào.

Những người thuộc môn phái khác đều có nội môn đệ tử chuyên dẫn dắt, mà Tạ Ngu cùng Đoạn Tu Hàn đứng ở biên giới gần một nén nhang thời gian, thế nhưng không có lấy một người tới đây dẫn đường cho hắn.

Ngay cả tiên thú tuần tra nhìn đến hắn còn phun nước miếng.

【 Đùa sao, mấy người này duyên cũng quá kém rồi.】 Tạ Ngu ở trong đầu phun trào.

Nguyên thân như thế nào cũng ở Thánh Khư phái ngây người ngần ấy năm, liền một cái fan trung thành cũng không có, thật sự là thảm.

Hệ thống như đã quen thuộc không trách: 【 nguyên thân chính là tên ngạo kiều chết người, không ai thích cũng là bình thường. 】

Tạ Ngu nói: 【 nên nhìn cái mặt ta liền coi như không thấy sao, vậy hiện tại ta làm thế nào đi vào? 】

Hệ thống còn chưa nói lời nào, liền bị một đạo âm thanh thanh lệ thuần túy truyền tới: "Đạo hữu dừng bước!"

Tạ Ngu xoay người, thiếu chút nữa bị ánh sáng thánh khiết của người trước mặt làm mù hai mắt.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này, đúng là vai chính Lạc Hoè An.




Bình Luận (0)
Comment