Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính

Chương 15


"Chưởng môn sư bá."
Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Một thanh linh kiếm từ bên ngoài lối vào đến, xuyên qua giữa tơ lụa treo hai bên, vù vù xé gió.

Mà trên mũi kiếm là một người đứng thẳng một chân.
Thời gian Mạnh Quân ngự kiếm không dài nhưng động tác lại hết sức tiêu sái ưu nhã, thời điểm sắp đi bộ tiến vào trong sân thi đấu, chân phải hắn ở trên chuôi kiếm đá một cái, dựa thế nhảy xuống.

Mà chuôi trọng kiếm này dựa theo quán tính hướng về phía trước, cắm vào khoảng đất bên cạnh đồng hồ cát, phát ra một tiếng vang "Bổ" nhỏ.
Cùng lúc đó, một hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát theo tiếng mà rơi.
Tất cả đệ tử tham gia đấu bán kết đều nhìn chuôi kiếm hơi hơi rung động kia, lặng ngắt như tờ.
Nội tâm Thẩm Tu Viễn tràn ngập khiếp sợ, ẩn ẩn còn có chút sùng bái.
Đây, đây là nam chính sao!
Đi vào tu chân giới một thời gian dài như vậy, y cũng có một chút hiểu biết đối với cấp bậc phân chia ở tu chân giới.

Muốn trở thành tu sĩ, đầu tiên phải lên được Trúc Cơ, mới tính là đạt được giấy thông hành tu chân.

Tiếp theo là Khai Quang, Dung Hợp, Kim Đan kỳ.
Chỉ có khi kết thành Kim Đan, mới có thể dễ dàng điều động chân khí trong cơ thể ngự linh kiếm.

So sánh với cấp dưới, tu sĩ Dung Hợp kỳ chỉ có thể ngự kiếm một đoạn thời gian ngắn ngủi, gọi là "Nửa ngự kiếm", hơn nữa rất nhiều người thao tác không tốt, dễ dàng té ngã hoặc rơi xuống từ trên linh kiếm.
Mạnh Quân lộ ra chiêu thức ấy, đúng là rõ ràng nói cho mọi người, hiện tại hắn có thực lực ít nhất là Dung Hợp kỳ!
Phần lớn đệ tử tới tham gia đấu bán kết là Dung Hợp kỳ, chỉ có số ít là Khai Quang kỳ.

Giống Mạnh Quân lúc trước là Trúc Cơ cấp chín, đúng là cực kỳ hiếm thấy, cũng chỉ có Vô Vi phong mới có thể phái ra người có tu vi như vậy.
Một ít đệ tử Khai Quang kỳ thấy tình cảnh như vậy, mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
Ngay cả đệ tử Vô Vi phong đều có tu vi Dung Hợp kỳ thì bọn họ nên làm sao bây giờ?
"Chưởng môn sư bá, đệ tử Vô Vi phong Mạnh Quân.

Có việc nên tới muộn, xin chưởng môn sư bá trách phạt." Mạnh Quân quỳ một gối xuống đất, hướng chưởng môn hành lễ.
"Tới đúng giờ, không đáng trách phạt.

Đứng ở hàng cuối cùng." Chưởng môn thiết diện vô tư nói.
Ngay sau đó, chưởng môn vén lên ống tay áo, vận khởi linh lực, truyền thanh âm rành mạch mà tới mỗi một chủ phong: "Tuyển chọn đệ tử nội môn Thiên Linh Sơn thứ một trăm mười một vòng đấu bán kết chính thức bắt đầu.

Ở giữa sân được vẽ ra trước mặt các ngươi, có núi non trùng điệp, vách đá cheo leo, thác nước chảy xiết là ba khu vực nguy hiểm, ở trong khu vực đó, tổng cộng có giấu mười đóa hoa Thất Bảo Lưu Li."
"Thi đấu tổng cộng trong vòng hai ngày một đêm.


Hình thức thi đấu là —— phân tổ, các ngươi dựa theo trình tự tới sân thi đấu, một tổ tám người tiến vào khu vực thi đấu.

Trong lúc thi đấu, đao kiếm không có mắt, sống chết không màng, nhưng thành viên cùng tổ không được công kích lẫn nhau.

Sau khi thi đấu kết thúc, mỗi tổ nhỏ lại tiến hành tỷ thí trong tổ.

Cuối cùng chỉ có người có được hoa Thất Bảo Lưu Li hoàn chỉnh, mới có thể trở thành đệ tử nội môn."
Trong sân sột sột soạt soạt, một đống tiếng ồ lên, rất nhiều đệ tử đều châu đầu ghé tai nghị luận.

Lần này quy tắc đấu bán kết có thể nói tru tâm, đầu tiên là muốn các đệ tử phân tổ hợp tác, sau đó lại buộc những đệ tử đã từng cùng tổ cạnh tranh với nhau, không thể nói là không tàn khốc.
Có vài người theo nhóm mà tới hay đệ tử đến từ cùng ngọn núi thì phi thường may mắn.

Tám người bọn họ vừa lúc có thể tiến vào cùng tổ, quan hệ giữa đồng môn tốt đẹp vô cùng.

Chỉ cần mọi người đều hạ quyết tâm bảo vệ đại sư huynh, mọi người hợp lực cướp được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, phong bọn họ liền có ít nhất một cái danh ngạch tiến vào nội môn.
Mà có vài đệ tử phong khác vốn là quan hệ không tốt, giờ phút này ngoài miệng không nói, lại âm thầm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua đồng môn.
Còn có một số đệ tử phong khác không có đứng chung hết một chỗ, bởi vậy bị mạnh mẽ tách ra.

Từng người bọn họ ở tổ âm thầm ra chủ ý lập một nhóm nhỏ.

Thời điểm đoạt hoa Thất Bảo Lưu Li, mọi người cùng khách khách khí khí, chờ đến khoảnh khắc cuối cùng chia phần, liền có thể trở mặt không biết người.

Dù sao hoa Thất Bảo Lưu Li chỉ có mười đóa, danh ngạch tiến vào nội môn chỉ có mười cái, ai không nghĩ muốn?
Thẩm Tu Viễn hơi hơi quay đầu, dư quang nhìn về Mạnh Quân phía sau mình.

Mạnh Quân nghe vậy đôi mắt khẽ nhúc nhích, cùng y nhìn nhau liếc mắt một cái, nhấp môi lạnh mặt.
Bọn họ là hai người xuất hiện cuối cùng.
Dựa theo phép tính tám người một tổ, đến cuối bị dư lại mà không thể không thành tổ, chính là hai người bọn họ.
Mạnh Quân cũng không muốn hợp tác với vị đại sư huynh này, nhưng giờ khắc này, hắn lại không có biện pháp khác.
Hắn là Dung Hợp kỳ cấp năm, còn tu vi Thẩm Tu Viễn là Dung Hợp kỳ cấp sáu.

Mà đệ tử Càn Khôn Phong, mỗi người đều xuất phát từ Dung Hợp kỳ, còn Giản Vô Xương sắp thuận lợi kết đan.

Lại xem đệ tử tổ khác, cũng ít nhất một nửa có được tu vi Dung Hợp kỳ.

Lấy ít đối nhiều, phần thắng bọn họ xa vời, cho dù may mắn tìm được hoa Thất Bảo Lưu Li, hai người cũng rất khó giữ đến cuối cùng.

Phương pháp phân tổ như vậy, rõ ràng là chưởng môn căn bản không cảm thấy Vô Vi phong sẽ thắng, cũng lười cho Vô Vi phong bất cứ cơ hội nào.
Nhưng mà chỉ có khi trở thành đệ tử nội môn, hắn mới có thể đạt được cơ hội tiến vào Bạch Lộ Thành.

Bạch Lộ Thành tọa lạc ở dưới chân Thiên Linh Sơn, là thành trì hỗn loạn nhất Tây Châu, thuộc vùng đất không người quản, cũng là số rất nhỏ thành trì ít thế lực của Huyền Vũ.

Nếu hắn muốn có được thế lực riêng mình, từ đó tiến vào Trung Châu, cần thiết lấy Bạch Lộ Thành làm ván cầu.
Mạnh Quân áp lại sự chán ghét trong lòng, lãnh đạm mở miệng: "Đại sư huynh, chúng ta làm một cái giao dịch đi."
Thẩm Tu Viễn "Hửm?" một tiếng, hơi hơi quay đầu qua, biểu tình khinh thường nhìn lại.
Nam chính nghĩ ra biện pháp gì?
Quy tắc thi đấu trong nguyên tác cũng là cái dạng này, nhưng "Thẩm Tu Viễn" không có đến trễ, cũng sẽ không cùng tổ với nam chính.

Trong vòng đấu bán kết, tổ của "Thẩm Tu Viễn" không có lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li, bởi vậy trực tiếp bị đào thải.
"Khi đấu bán kết dựa theo lời ta nói mà làm.

Sau khi mọi chuyện thành công, chúng ta có thể lấy được hai đóa hoa Thất Bảo Lưu Li." Mạnh Quân thấp giọng nói, "Nếu đại sư huynh không cùng ta hợp tác, cũng không sao cả.

Thế nhưng bằng thực lực của đại sư huynh, rất khó tự mình bắt được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li nhỉ?"
"Ngươi!" Thẩm Tu Viễn tận chức tận trách diễn biểu cảm bị chọc giận, áp xuống lửa giận nói, "Chẳng lẽ ngươi sẽ có cái biện pháp nào tốt?"
Mạnh Quân đi tới, thấp giọng nói vài thứ bên tai y.

Thẩm Tu Viễn suy tư một lúc, khẽ gật đầu.
Mạnh Quân nói: "Nếu đại sư huynh đồng ý hợp tác, chúng ta liền ký huyết khế.

Nếu ai vi phạm khế ước, âm thầm làm khó dễ sẽ phải chịu phản phệ của huyết khế, mất hết tu vi."
Thẩm Tu Viễn khinh miệt nói: "Hy vọng ngươi cũng giữ lời hứa." Dứt lời, cắn đầu ngón tay, từ trên đầu ngón tay trắng nõn mượt mà rơi xuống một giọt máu.
Hai giọt máu đầu ngón tay theo nhau nhỏ giọt, khế ước trên giấy chậm rãi hiện ra một vòng tròn màu đỏ, thành lập khế ước.
Theo một tiếng ra lệnh của chưởng môn, thi đấu chính thức bắt đầu!
·
Khu núi non trùng điệp.
Mấy cái đệ tử Vô Danh phong thật cẩn thận tìm kiếm, lợi dụng cây cối cùng lùm cây che giấu thân hình.

Trong đó trong tay một người cầm một loại pháp khí hiếm có, có cảm ứng với linh thực, càng đến nơi lân cận linh thực, sắc đỏ trên pháp khí càng thêm nồng đậm.

Mà hiện tại, sắc đỏ trên pháp khí kia đã trở nên giống như máu tươi, chứng minh linh thực rất gần.
Dù có pháp khí tương trợ, con đường tìm kiếm của mấy đệ tử cũng hoàn toàn không thuận lợi.


Bởi vì ở trên Thiên Linh Sơn, ngoại trừ hoa Thất Bảo Lưu Li thì còn có rất nhiều linh thực cũng sẽ khiến pháp khí biến thành màu đỏ.

Một đường đi lại đây, bọn họ đã góp nhặt được mấy chục cây linh thực khác.
Bọn họ tìm một đường, người không có ý tốt cũng theo một đường phía sau.
Đệ tử cầm pháp khí cuối cùng cũng tìm được linh thực.

Vốn dĩ do suy sụp không ngừng, hắn đã không ôm chút hy vọng nào.

Nhưng khi đang đẩy ra cỏ dại, thời điểm nhìn thấy hình ảnh linh thực, hắn thấp giọng mà kinh hô một tiếng: "Ở chỗ này!" Tiếp theo, cao hứng phấn chấn nâng lên một đóa hoa bảy phiến lá, triển lãm cho đồng đội hắn xem.
Một ngày một đêm tiếp theo, bọn họ chỉ cần che giấu kĩ đóa hoa này, sẽ có ít nhất một người đạt được tư cách tiến vào nội môn!
Bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh, một đạo kim quang xẹt qua.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đệ tử, cổ tay trái hắn đang cầm hoa Thất Bảo Lưu Li ngang nhiên bị chặt đứt.

Hắn chịu đau ngửa đầu nhìn lại, kẻ địch từ trên trời giáng xuống, dùng cách nửa ngự kiếm giống như Mạnh Quân.
Đối phương là người dẫn đầu đến từ Lăng Hư phong, bởi vì có huyết mạch Huyền Vũ mỏng manh, thường ngày rất kiêu căng ngạo mạn.

Hắn cười nhạo một tiếng, nói với bảy người Vô Danh phong còn lại: "Đốt lên tín hiệu, rời khỏi vòng thi đấu.

Nếu không, cùng một cái kết cục với hắn."
Mấy người giận mà không dám nói gì, đồng đều móc ra tín hiệu từ trong lòng ngực rồi đốt lên.

Không bao lâu, liền có chấp pháp trưởng lão của Thiên Linh Sơn tới đưa bọn họ rời khỏi sân thi đấu, băng bó miệng vết thương.
Đệ tử có Huyền Vũ huyết mạch kia nhặt lên hoa Thất Bảo Lưu Li từ trên mặt đất, không chút hứng thú nói với đồng đội: "Thật không thú vị, đám người cấp thấp huyết mạch này chính là loại nhu nhược, ngay cả phản kháng cũng không biết.

Nếu như không muốn đánh một hồi, liền đem bảo vật chắp tay nhường người thôi."
Đồng đội cười vang, sôi nổi nói đúng vậy.
"Tuy vậy chúng ta cũng không thể thả lỏng cảnh giác." Đệ tử kia nghiêm mặt nói, "Chúng ta cần thiết lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li đủ nhiều, mới có thể cho càng nhiều người tư cách tiến vào nội môn.

Mọi người tiếp tục tìm, gặp được đội có loại pháp khí tiện tay như này, lập tức trở về hội báo, chúng ta tiếp tục theo sau."
Những chuyện như vậy, cũng không ngừng phát sinh ở khu vách đá, khu thác nước.
Người Càn Khôn Phong đang ở khu vách đá.

Nhưng vận khí bọn hắn không tốt, người Gió Lốc phong cũng chú ý tới khu vách đá.

Mà người Gió Lốc phong tới tham gia đấu bán kết lần này, tất cả cơ bản đều có tu vi Dung Hợp kỳ cùng với huyết mạch cao đẳng.

Người dẫn đầu là tộc nhân Cửu Vĩ thuần huyết, Giản Vô Xương không dám đắc tội.

Vì thế hai đội ngũ chia đều ra, một nửa dưới chân núi, nửa còn lại trên núi, phân công nhau tìm kiếm hoa Thất Bảo Lưu Li.
Vào ngày đầu tiên đấu bán kết, từ buổi sáng đến đêm khuya, pháo hoa tín hiệu không ngừng nở rộ sáng lạn trên chủ phong.
Chưởng môn vuốt chòm râu, ý vị không rõ mà nói với chấp pháp trưởng lão bên người: "Xem ra đệ tử lần này, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn so với lần trước.


Mới buổi sáng thứ nhất cũng đã đào thải hơn một nửa lượng người."
Có mộ số đệ tử phong khác cũng gặp chuyện giống đệ tử Vô Danh phong, cả tổ bị đào thải.

Nhưng mà, có một số người vì không muốn tín nhiệm đồng đội bị phân ra tạm thời bên người, lựa chọn một mình hoặc hai ba cá nhân hành động cùng, sau khi chạm trán với đội ngũ tám người, kẻ địch đông hơn nên cũng bị đào thải.
"Sụp xuống!"
Theo một tiếng quát khẽ, mảnh đất một mét vuông trên vách núi nháy mắt sụp đổ, giống như đầm lầy, nháy mắt liền cắn nuốt mấy cái đệ tử ý đồ cướp đoạt hoa Thất Bảo Lưu Li, lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Ngay sau đó, mấy cái đệ tử Càn Khôn Phong đi ra từ sau thân cây, che giấu dấu chân gần đó.

Ở đỉnh vách núi, đóa hoa Thất Bảo Lưu Li kia vẫn đón gió lay động như cũ, vừa mỹ lệ nhưng vừa giấu giếm sát khí.
Đây là mồi nhử Càn Khôn Phong lưu lại.
"Đại sư huynh." Một đệ tử hội báo với Giản Vô Xương, "Đã đem tin tức nơi này có vô chủ Thất Bảo Lưu Li hoa truyền rải rác ra ngoài, xem ra không lâu sau, người Vô Vi phong liền tới."
Giản Vô Xương vừa lòng gật gật đầu.

Ở bên cạnh hắn, một đệ tử nhỏ tuổi lại thuộc Vô Công phong sợ hãi mà chỉ vào trên mặt đất hỏi, "Sư huynh, chúng ta chôn nhiều người như vậy, bọn họ kịp phóng tín hiệu ra ngoài không?"
Giản Vô Xương đôi tay để ở sau lưng, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh: "Chưởng môn đã nói qua, thi đấu lần này không màng sống chết.

Nếu ngươi lại nói nhiều, cũng sẽ cùng kết cục với bọn họ."
Đệ tử Vô Công phong kia không thể ngừng run rẩy.
Thời điểm phân tổ, người Càn Khôn phong bị chia làm hai nửa.

Một tổ của Giản Vô Xương nơi này, vừa lúc có một đệ tử Càn Khôn phong thổ linh căn.

Giản Vô Xương lấy một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li làm hứa hẹn, kêu tên đệ tử kia không ngừng thiết hạ bẫy rập ở chỗ này, xử quyết người tới đoạt hoa Thất Bảo Lưu Li.
Đào thải đối thủ khác chỉ là phụ.

Hắn muốn bắt được nhất, là hai người Vô Vi phong.

Hai người này thế mà có thể từ trong tay hắn tìm được đường sống, đối với Giản Vô Xương cơ hồ chưa từng có thành tích thất bại nào, có thể nói là vô cùng nhục nhã.
Hắn sẽ không để hai người kia có cơ hội chạy đi.
Mà theo hắn biết, tám đóa hoa Thất Bảo Lưu Li khác đều đã ở trong tay huyết mạch cao đẳng.

Tu vi của những người đó phần lớn tương tự hắn, trong đội ngũ lại nhiều đồng môn, vô cùng khó chơi.

Hắn phái người truyền ra tin tức rằng ở trong tay hắn có một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, mà phía trên vách núi, có một đóa hoa vô chủ cuối cùng.
Đối với người muốn trở thành đệ tử nội môn mà tới, đây là hi vọng cuối cùng.
Giản Vô Xương âm trắc trắc mà nở nụ cười.
Huyết mạch cấp thấp của Vô Vi phong, nhất định là so với huyết mạch cao đẳng bọn hắn này càng khát vọng trở thành đệ tử nội môn đi?
Cho nên, hai người kia nhất định sẽ đến.
Hắn sẽ ở chỗ này chờ bọn họ..

Bình Luận (0)
Comment