Thẩm Tu Viễn lại trực tiếp xoay người sang chỗ khác, từng bước một đi xuống đài: "Chuyện của ta, ngươi bớt quản."
【 Ký chủ, ngài đây là......? 】 hệ thống lo lắng dò hỏi, 【 tại sao không giải thích nha? 】
【 Nguyên nhân tương đối phức tạp.
Một là thiết lập tính cách, hai là......】 Thẩm Tu Viễn khẽ cười nói, 【 Nếu ta dự đoán không tồi, không bao lâu, hẳn là sẽ có nhân vật trọng yếu giúp ta giải thích cho nam chính.
Tuy rằng chính ta cũng có thể giải thích, nhưng không khỏi khiến cho có vẻ cố tình, hơn nữa gây OOC.
】
Mấy cái sư đệ sư muội thường ngày hiếm thấy đuổi theo y, mồm năm miệng mười (1), thật cẩn thận nói với Thẩm Tu Viễn: "Đại sư huynh, đệ/muội đỡ huynh đi." Sau đó bị hai tiểu đệ pháo hôi của Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng đẩy ra: "Để cho ta tới!"
(1): lắm mồm lắm miệng, cướp lời của người khác
Thẩm Tu Viễn lại lắc lắc đầu: "Không cần, ta không có việc gì." Mấy chữ này vừa yếu ớt lại khàn khàn, so thời điểm vừa rồi nói với Mạnh Quân "Ngươi bớt quản", có thể nói là cách biệt một trời.
Mấy cái đồng môn chỉ cho rằng y đang cố mạnh mẽ, càng thêm lo lắng trong lòng.
Từ khi Thẩm Tu Viễn đi đầu giáo huấn Giản Vô Phương Càn Khôn phong, hoàn cảnh của những đệ tử khác ở Vô Vi phong trở nên tốt lên không ít.
Thêm nữa thời điểm đi làm nhiệm vụ treo thưởng, đệ tử phong khác tuy rằng vẫn châm chọc mỉa mai bọn họ, nhưng rất ít người dám khi dễ bọn họ.
Nghĩ như vậy, liền có người quay đầu lại trừng mắt liếc Mạnh Quân một cái.
Vì sao có thế nặng tay với đại sư huynh như vậy?
Mạnh Quân nhíu mày, không quan tâm mấy người này.
Đối phương vì cái gì...không giải thích?
Thái độ biệt nữu (2), miệng độc lại mềm lòng hắn đã từng gặp qua một người, chính là Cố Dao.
Ngày thường nhìn qua hết sức châm chọc với sai sử hắn, nhưng ở thời điểm mấu chốt, mọi chuyện y làm đều tốt cho hắn.
(2): nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.
Nói từ điểm đó, Thẩm Tu Viễn có điểm giống Cố Dao.
Lúc trước tuy khắc nghiệt với hắn, nhưng khi đưa ra lựa chọn quan trọng liên quan đến việc hắn trở thành đệ tử nội môn, thế nhưng lại chọn nhường hắn.
Vậy thì Thẩm Tu Viễn sẽ là người như Cố Dao sao?
Sau đó hắn lại không tự chủ được suy nghĩ theo hướng này sâu hơn, Ý nghĩ này liền như cơn hồng thủy được giải phóng, khó quay lại được.
Chẳng lẽ khi trước đối phương giáo huấn hắn, thật ra để rèn luyện hắn?
【Giá trị thù hận của nam chính -5, giá trị thù hận hiện tại: 34.
】
"Sư đệ, sư đệ! Đệ quá lợi hại, ngay cả đại sư huynh cũng không so được với đệ!" Vài đồng môn ríu rít bên tai hắn, "Khi nào chỉ dạy chúng ta đi!"
Mạnh Quân đáp lại từng câu, kỳ thật tinh thần không tập trung.
Hắn vậy mà có chút hối hận việc trọng thương Thẩm Tu Viễn.
Thời điểm Thẩm Tu Viễn đối chưởng với hắn, linh lực có bị hãm lại một cách kỳ quái, có lẽ do bị thương khi đệ tử Càn Khôn phong ám toán trong lúc đấu bán kết.
Mà nguyên nhân dẫn tới chuyện Thẩm Tu Viễn bị thương là hắn phá cốt roi của đối phương.
Kỳ thật, thời điểm cảm nhận được linh lực của đối phương bị đình trệ, hắn đáng lẽ nên thu hồi một nửa linh lực.
"Sư đệ?" Mục Ngũ Đồng chọc chọc hắn, mặt đầy sự cao hứng phấn chấn xuất hiện trước mặt hắn, "Nghĩ cái gì vậy?"
Mạnh Quân thuận miệng hỏi: "Tiểu sư muội đâu?"
Sau khi đấu bán kết kết thúc, hắn trước sau không có nhìn thấy thân ảnh "Thẩm Mạn Mạn".
Mục Ngũ Đồng hiển nhiên không biết giới tính thật của "Thẩm Mạn Mạn", đối với xưng hô "Tiểu sư muội" không hề dị nghị, vô cùng tự nhiên mà trả lời: "Ồ, chúng ta tìm không thấy tiểu sư muội, liền đi hỏi sư phụ.
Sư phụ nói người phái tiểu sư muội đi làm việc."
Thấy Mạnh Quân không nói chuyện, hắn gãi gãi đầu nói: "Có sư phụ che chở, tiểu sư muội hẳn sẽ không gặp chuyện gì đi."
Lúc này, Thẩm Tu Viễn đang ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên đùi đắp chăn, phía sau dựa vào gối đầu, tận lực diễn tốt bộ dáng người bệnh.
Chưởng môn Thiên Linh Sơn tiến đến xem xét vết thương, cũng tặng cho y linh dược.
Sau đó liền hỏi thẳng: "Ta rất tò mò, vì sao ngươi muốn nhường Mạnh Quân trong vòng tỷ thí."
Thẩm Tu Viễn suy tư một hồi, rũ mắt xuống nói: "Chưởng môn sư bá, tin rằng ngài cũng thấy được, thời điểm đấu bán kết, sư đệ xuất lực nhiều hơn ta, chủ ý đối phó Càn Khôn phong cơ bản là hắn ra.
Huống hồ đến cuối người cầm hoa Thất Bảo Lưu Li hoàn hảo đi ra, là hắn chứ không phải ta.
Hoa trong tay ta thiếu một cánh, cũng là sai lầm của ta."
Chưởng môn nói: "Đây là một trong những lý do của ngươi, nhưng chắc hẳn vẫn còn nguyên nhân khác."
Ở tổ khác, có không ít đệ tử lựa chọn tỷ thí trong tổ.
Khi phân tổ hợp tác, tất nhiên trong bọn họ sẽ có người xuất lực tương đối nhiều hơn, cũng rất có thể có người không cẩn thận thất thủ.
Nhưng bọn họ vẫn cứ chọn thông qua tỷ thí dùng toàn lực để quyết định hoa Thất Bảo Lưu Li thuộc về ai.
Nguyên nhân Thẩm Tu Viễn nhường đi hoa Thất Bảo Lưu Li hẳn là không chỉ đơn giản từ công sức cùng với sai lầm để đưa ra quyết định như vậy.
Chưởng môn không thích đệ tử chủ động nhận thua ở trong tỷ thí, hắn cho rằng đây là biểu hiện cho việc không có ý chí chiến đấu.
Hắn có nghe thấy một chút về mối quan hệ bất hòa của hai người Vô Vi phong tới tham gia thi đấu lần này, lại không nghĩ rằng tuy rằng Thẩm Tu Viễn ngoài mặt cùng Mạnh Quân như nước với lửa, lại ngầm nguyện ý lặng lẽ chắp tay nhường đi cơ hội không dễ có được.
Nếu không phải có pháp khí của Tròn Khuyết phong chủ, dù là hắn cũng không phát hiện được.
Điều này khiến cho chưởng môn hứng thú, vì thế hắn dùng thủy kính xem lại từ đầu tới đuôi quá trình Thẩm Tu Viễn cùng Mạnh Quân thi đấu, phát hiện trong lời nói của hai người có nhiều sự bất hòa, ngay cả hợp tác cũng phải dưa vào huyết khế.
Chưởng môn càng thêm tò mò, đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì, Thẩm Tu Viễn mới có thể nhường cơ hội cho đồng môn có quan hệ không hòa hợp với mình?
Thẩm Tu Viễn cười cười, chậm rãi nói: "Chưởng môn sư bá thật sự muốn biết?"
"Dĩ nhiên." Chưởng môn nói, "Ngươi cứ yên tâm nói, mặc kệ chân tướng như thế nào, ta đều sẽ không gây khó dễ với ngươi."
"Trở thành đệ tử nội môn với hắn mà nói trọng yếu phi thường, so với ta, hắn cần cơ hội này hơn.
Thiên phú tu luyện của hắn rất cao, lại thông minh khắc khổ, đáng để đạt được danh ngạch đệ tử nội môn." Ánh mắt Thẩm Tu Viễn vô cùng thanh triệt mà nhìn chưởng môn.
"Nhưng ta đã từng đi nhầm bước, sinh ra một ít hiểu lầm với hắn." Thẩm Tu Viễn cắn môi dưới, hết sức ngượng ngùng nói, "Cho nên hắn không biết, ta thật ra...hy vọng hắn có thể thông qua đấu bán kết."
"Vì vậy thời điểm tỷ thí trong tổ, liền tình nguyện dùng thủ đoạn như vậy, chắp tay nhường đi danh ngạch?"
Thẩm Tu Viễn thẹn thùng nói: "Đúng vậy, xin chưởng môn sư bá minh giám."
Chưởng môn gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này.
Hắn sờ chòm râu nói: "Ta xem quá trình ngươi hợp tác với Mạnh Quân, đặc biệt là hành động lúc cuối giao đạn tín hiệu cho đệ tử Vô Công phong, sau đó lại tìm phong chủ Vô Vi phong để hiểu biết cách ngươi làm người.
Bởi vì năm nay hoa Thất Bảo Lưu Li bị hủy hai đóa, danh ngạch đệ tử nội môn còn dư, ta có thể từ những đệ tử tham gia đấu bán kết, lại chọn ra hai người tiến vào nội môn."
"Ta muốn giao một cái danh ngạch trong đó cho ngươi."
Sớm nghĩ đến lựa chọn A "Chưởng môn phẫn nộ" cùng lựa chọn C có điểm khác biệt, Thẩm Tu Viễn đã phỏng đoán khả năng chưởng môn sẽ tìm tới dò hỏi nguyên nhân, cũng chuẩn bị tốt lý do thoái thác trước đó.
Không chỉ có như thế, bằng quy tắc chưởng môn chế định, lưu lại ấn tượng với hắn, Thẩm Tu Viễn phân tích chưởng môn sẽ là loại sư trưởng chính trực, hy vọng đệ tử mình khi cạnh tranh có thể trưởng thành, cũng hy vọng bọn họ có quan hệ tốt với nhau.
Bởi vậy lời giải thích cùng biểu hiện của y rất có thể sẽ bị chưởng môn truyền tới tai nam chính.
Nhưng y cũng không nghĩ tới, thế mà chưởng môn sẽ cho y một cái danh ngạch đệ tử nội môn!
Thẩm Tu Viễn vội vàng đứng dậy hành lễ, lại bị chưởng môn ngăn lại: "Đa tạ chưởng môn sư bá."
Chưởng môn nói: "Không vội cảm tạ ta, có điều kiện."
Hắn thở dài, từ từ kể ra: "Bạch Lộ thành tọa lạc ở dưới chân Thiên Linh Sơn, Thiên Linh Sơn ở trong phạm vi Bạch Lộ Thành quản lý.
Nhiều năm tới nay, chúng ta bị bắt đưa một ít đệ tử bị đào thải từ vòng đấu bán kết vào Bạch Lộ Thành, chờ đợi thành chủ sai khiến.
Nhưng mà, có một số đệ tử sau khi tiến vào Bạch Lộ Thành, liền phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian."
"Sau dó ta vượt qua rất nhiều trắc trở, rốt cuộc mới nghe được kỳ thật thành chủ Bạch Lộ thành đang tu tập một loại tà công, bọn họ trở thành nguyên liệu để thành chủ tu tập tà công." Đáy mắt chưởng môn chợt lóe qua sự phẫn nộ, "Ta cho ngươi danh ngạch đệ tử nội môn, ngươi sẽ có thể tiến vào Bạch Lộ thành.
Đến lúc đó, tìm mọi cách phối hợp với sư đệ của ngươi, kéo thành chủ xuống thần đàn."
Chưởng môn chọn Thẩm Tu Viễn, nguyên nhân quan trọng nhất là Thẩm Tu Viễn không có giết người ở trong vòng đấu bán kết.
Tương đối với những đệ tử đôi tay dính đầy máu tươi đi ra từ sân thi đấu, hắn càng nguyện ý tin tưởng Thẩm Tu Viễn khi đối với những đệ tử vô tội bị hại đó, sẽ không bỏ mặc, mà là sẽ hoàn thành giao phó của hắn.
Thẩm Tu Viễn chần chờ nói: "Cùng...Mạnh Quân phối hợp?"
Chưởng môn cười cười: "Ta đi hỏi Vô Vi chân nhân, có nên đưa danh ngạch đệ tử nội môn cho ngươi hay không.
Vô Vi chân nhân ngủ trưa còn chưa tỉnh táo, trực tiếp nói với ta, cho Mạnh Quân, hắn muốn làm thành chủ.
Thế nên ta mới biết, thì ra có người mang ý tưởng giống ta.
Đáng tiếc ta và các vị phong chủ bị thành chủ buộc ký qua huyết khế, không thể xuống núi.
Chuyện Bạch Lộ thành liền giao cho người trẻ tuổi các ngươi."
Thẩm Tu Viễn gật gật đầu, chưởng môn lại nói: "Mặt khác, sau khi trở thành đệ tử nội môn, còn có thể đi Tàng Bảo Các lựa chọn một phần khen thưởng cho việc trở thành đệ tử nội môn.
Ngươi hành động không tiện, có thể nói trước cho ta nghĩ muốn cái gì, đến lúc đó ta kêu đệ tử đưa lại đây giúp ngươi."
Thẩm Tu Viễn trầm ngâm một lát, dò hỏi: "Ta có thể muốn phần thưởng khác được không? Ví dụ như đưa ra một yêu cầu khác với ngài?"
Hiện tại y chỉ thiếu một cái vũ khí, nhưng 10086 đã hứa hẹn sẽ tu sửa cốt roi của y hoàn hảo như lúc ban đầu.
Pháp khí cao cấp nhất của Tàng Bảo Các ở Thiên Linh Sơn cũng là pháp khí trung đẳng, cấp bậc bằng với cốt roi của y.
Mà cốt roi kia y dùng đã quen, nếu có thể tu sửa tốt, kỳ thật không cần phải đổi mới, để lại phải thích ứng vũ khí khác.
Chưởng môn ngoài ý muốn nói: "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
Thẩm Tu Viễn nói: "Chưởng môn sư bá, ta cùng Mạnh Quân đã chứng minh được thực lực của đệ tử Vô Vi phong.
Ta hy vọng danh ngạch tiến vào đấu bán kết của Vô Vi phong từ đây có thể khôi phục thành tám."
Y tới Vô Vi phong lâu như vậy, các sư đệ sư muội Vô Vi phong đối xử với y cũng không tệ.
Nếu có thể, y muốn tranh thủ cho đồng môn bọn họ quyền lợi nên có.
Chưởng môn nhìn y một cách sâu xa: "Được."
Quả nhiên hắn không có nhìn lầm người.
Chưởng môn đi rồi, Thẩm Tu Viễn nhìn roi pháp trong chốc lát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, y mơ mơ màng màng nghe thấy được hệ thống báo âm【Giá trị thù hận của nam chính -5, giá trị thù hận hiện tại: 29】.
Chờ đến sau khi y tỉnh lại, Chu Tam Ngôn và Loan Tứ Duy mang theo các sư đệ sư muội cùng tới thăm y.
Từ sau khi Thẩm Tu Viễn xuyên qua, các tiểu đệ pháo hôi học được tấm gương tốt đẹp từ y, sôi nổi thay đổi triệt để, khi làm nhiệm vụ tông môn có gan đấu tranh với thế lực ác, chậm rãi đạt được sự ủng hộ từ rất nhiều đệ tử.
Thẩm Tu Viễn dựa vào trên giường, từ chối không được thỉnh cầu của mọi người, nói về sự tình phát sinh khi đấu bán kết.
Nghe được vì đoạt hoa Thất Bảo Lưu Li mà chặt cổ tay người khác, mọi người đồng thời kinh hô; nghe được đệ tử Càn Khôn phong uy hiếp "mặc kệ sống chết" với những đệ tử khác, mọi người lòng đầy căm phẫn; cuối cùng nghe được y và Mạnh Quân dùng kế đánh bại đệ tử Càn Khôn phong, cũng để cho đệ tử Vô Công phong đốt đạn tín hiệu Càn Khôn phong, mọi người hoan hô nhảy nhót, kích động phi thường.
Chu Tam Ngôn nói: "Đại sư huynh, huynh giảng mệt mỏi rồi đi? Nhanh nghỉ một lát, uống miếng nước." Tiếp theo vỗ đầu một cái, dường như bừng tỉnh đại ngộ mà nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, đại sư huynh, chúng ta còn mang theo canh cho huynh."
Y tiếp nhận một hộp đồ ăn từ trong tay sư đệ đứng sau, mở nắp ra.
Bên trong là canh cá màu trắng sữa, mùi hương thơm lừng.
Ở trên nổi lơ lửng những cọng rau xanh biếc, bên trong là miếng thịt cá lớn
không xương cùng đậu hủ tươi, nếu dùng chiếc đũa cắm xuống, nước canh tươi ngon liền sẽ chảy ra từ bên trong đậu hủ.
Hệ thống: 【QAQ Thoạt nhìn rất ngon! 】
Thoát khỏi bóng ma canh cá của nam chính, Thẩm Tu Viễn cũng rất muốn nếm thử.
Y mới vừa cầm lấy muỗng chuẩn bị uống một ngụm, liền nghe thấy Loan Tứ Duy nói: "Đại sư huynh, canh cá này là Mạnh sư đệ đưa cho huynh, phỏng chừng là muốn nhận lỗi với ngươi.
Một canh giờ trước, chưởng môn sư bá kêu hắn đi Tàng Bảo Các, nghe nói là để hắn chọn phần thưởng cho việc trở thành đệ tử nội môn, hắn lựa một quyển tâm pháp cao cấp."
Tay Thẩm Tu Viễn giơ cái muỗng ngừng giữa không trung.
Loan Tứ Duy tiến đến bên tai y, thần thần bí bí, thêm mắm thêm muối nói: "Có thể là chưởng môn sư bá hàn huyên cái gì với hắn, sau khi trở lại Vô Vi phong, hắn lần đầu chủ động tới tìm đệ, hỏi có thể mượn phòng bếp của đệ hay không."
"Nhà tranh của hắn quá rách nát, bên trong căn bản không có thứ dạng như phòng bếp.
Nghĩ đến lúc trước đại sư huynh đã dặn dò qua, phải đối tốt với các sư đệ chút, ta lập tức cho hắn mượn phòng bếp."
Nghe nói chén canh cá này là do nam chính làm, Thẩm Tu Viễn bị bóng ma trừng phạt của hệ thống nảy lên trong lòng.
Y kìm nước miếng buông muỗng, dời đi ánh mắt nhìn về phía vách tường, hết sức lãnh đạm nói: "Không uống, lấy đi."