Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính

Chương 30


Hệ thống do dự nói: 【Ký chủ, hình như đây là cái quan...】
Thẩm Tu Viễn: 【Quan tài? 】
Nhất thời y không phân rõ được đến tột cùng chính mình bị kinh hách hay sợ hãi nhiều hơn.

Bởi vì nói tới quan tài, thứ đầu tiên y nghĩ tới là trận Huyền Quan của thành chủ.

Chẳng lẽ y đang ở trong quan tài của trận pháp vừa mới bị mình huỷ?
Nhưng mà cớ gì áo choàng của mình lại xuất hiện ở nơi như kia!
Thẩm Tu Viễn cố gắng bình tĩnh lại, để hô hấp trở lại như thường, nghiêng tai lắng nghe âm thanh xung quanh quan tài.

Bốn phía im ắng, giống như không có một bóng người, làm y không nhận rõ được chỗ này rốt cuộc là ở trong phủ thành chủ hay trong thủy phủ của mình.
Quan tài bị đóng cực kỳ chặt, y đẩy từ bên trong vẫn không ra.
Đối mặt với tình huống hiện tại, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Tay Thẩm Tu Viễn có chút run, y lấy hai cây cỏ Thanh Tâm từ nhẫn trữ vật, tận lực vững tay lại, bắt đầu loại bỏ tạp chất.

Cỏ Thanh Tâm dần dần hiện ra màu xanh mơn mởn, phảng phất như được gột rửa một lần từ trong ra ngoài.

Y tạm thời thở phào nhẹ nhàng, muốn thu hồi cỏ Thanh Tâm về ô đựng đồ thì lại gặp khó khăn.
Dù muốn lấy áo choàng hoa khôi ra từ ô đựng đồ, quan tài nhỏ hẹp này vốn dĩ không chứa được hai người.

Nếu không lấy áo choàng hoa khôi ra, y không thể bỏ cỏ Thanh Tâm vào ô đựng đồ duy nhất hệ thống cung cấp để mang về cho nam chính.
Hệ thống nghi hoặc:【Ký chủ, ngài có nghĩ tới rằng làm thế nào áo choàng thần y ban đầu để trong thủy phủ lại ở trong quan tài? Nam chính có đi vào thủy phủ, chuyện này cũng có khả năng do nam chính làm.

Không chừng hắn đang tính kế ngài, ký chủ còn muốn đem cỏ Thanh Tâm về cho hắn sao? 】
Thẩm Tu Viễn hỏi một đằng trả lời một nẻo, đôi mày hơi nhăn lại:【Đổi sang tiểu sư đệ trước đã.


Dĩ nhiên y biết có loại khả năng hệ thống nhắc tới.

Tuy nhiên, thủy phủ dù gì cũng là một không gian chân thật, không nên trừ bỏ khả năng những người khác tiến vào hồ Ôm Nguyệt và tổn hại áo choàng của y.
Chỉ cần chưa có xác định là nam chính làm, y sẽ đem cỏ Thanh Tâm về cho đối phương đúng như đã hẹn.
Nói cho cùng, y vẫn lo lắng cho tình hình của nam chính.

Dù có ra sao, lỡ như tình hình của nam chính thật sự không tốt, cần gấp cỏ Thanh Tâm thì sao?
Thẩm Tu Viễn tính đổi sang áo choàng khác trước, xem coi tiểu sư đệ có vấn đề gì hay không.

Nếu không có chuyện gì, y có thể dùng thân phận "Thẩm Mạn Mạn", mở ra quan tài đang vây khốn thần y.
Ý thức đổi đến trên người tiểu sư đệ, bóng tối lại thình lình hiện ra trước mắt.


Y chớp chớp mắt, lúc mở ra, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
Y vẫn ở trong quan tài như cũ.
Vậy nên làm sao mới có thể mang cỏ Thanh Tâm ra ngoài?
Trong tình trạng hiện tại, cho dù y đổi qua áo choàng hoa khôi thì cũng vô dụng.

Bởi vì áo choàng hoa khôi ở trong ô đựng đồ hệ thống cung cấp.

Đó là một loại không gian cùng loại với nhẫn trữ vật của tu sĩ, trừ phi làm linh hồn trôi đi, hoặc là có người thực hiện thao tác truy cập từ bên ngoài, nếu không chính y là cũng hết cách đi ra ngoài.
Vì kế hoạch hiện tại, chỉ có thể đổi về thân phận đại sư huynh, rồi cứu thần y ra.
Thẩm Tu Viễn: 【 Hệ thống, quay về...】
【??? Giá trị hảo cảm của nam chính +5, giá trị hảo cảm hiện tại: 30.

】Tiếng hoan hô mang sự ngạc nhiên, mừng rỡ của hệ thống dội loạn xạ (1) vào tai y【 Ký chủ, ngài có thể mở ra ô đựng đồ thứ hai! 】
(1) 狂轰滥炸(cuồng oanh lạm tạc):nghĩa là đánh bom bừa bãi; tấn công ồ ạt.
Lúc này trong phòng ngủ của thành chủ, ngón tay Mạnh Quân chạm vào sườn tiểu oa (2) ở hai bên mắt cá chân đối phương, chạm vào dây xích vàng kim ở trên, nhẹ nhàng quơ quơ.

Tuy trên mặt không có biểu cảm gì, lòng bàn tay cùng hơi thở lại nóng rực.
(2): mình không hiểu là chỗ nào, chắc là chỗ hơi lõm gần mắt cá chân.
Thẩm Tu Viễn: 【!!!】
Y không kịp suy xét lại tại sao độ hảo cảm đột nhiên tăng, nhanh chóng quyết định trôi hồn về áo choàng thần y, bỏ hai cây cỏ Thanh Tâm tươi mới hơn nhiều vào ô đựng đồ thứ hai mới được tạo ra.

Sau đó y đổi về thân phận đại sư huynh.
Mà thời điểm y mở mắt ra, ngoài ý muốn phát giác bản thân đã nằm trên giường lớn rộng rãi mềm mại, hai tay hai chân đều bị dây xích vàng khóa cực kỳ chặt, nối với cột giường.

Màn giường rũ xuống bốn phía, che đậy tầm mắt y.
Thẩm Tu Viễn:???
Đây là nơi nào?
Y bị ai bắt? Nam chính hay thành chủ?
Mồ hôi lạnh chảy từng giọt, y thử thoát khỏi dây xích vàng trên tay, lại khiến dây xích vàng phát ra tiếng động sàn sạt cực nhỏ.
Nghe thấy âm thanh, có người xốc bức màn lên, vô cùng lãnh đạm liếc mắt nhìn y một cái, sau đó không chút để ý mà cười, vươn người về phía trước, nhấc lên cằm y.
Đốt ngón tay của nam chính ấn trên xương hàm dưới của y, Thẩm Tu Viễn vừa thẹn vừa giận, bị bắt ngẩng đầu lên.

Áo ngoài của y đã rời rạc, vạt áo ở trên giường mở thành một đóa hoa, che không được cẳng chân trắng tuyết lộ ra ngoài.

Bởi vì phẫn nộ, ngay cả cổ thon dài cũng bị phủ màu hồng nhạt ái muội giống như thiên nga.
Nam chính chó chết!
Thấy bộ dáng nhảy nhót tung tăng này của Mạnh Quân, rõ ràng không có bị gì cả!
Giọng nói của Mạnh Quân lạnh thấu xương: "Sư huynh, ngươi có bản lĩnh đổi thân phận, có bản lĩnh chạy tiếp không?"

Thế mà còn dám đe dọa y!
Thẩm Tu Viễn giật giật miệng, nhưng cũng chưa nói lời nào cả.

Cằm bị khớp xương ngón tay nam chính cộm đến đau, đáy mắt dần dần trở nên một chút ướt át.
Mạnh Quân rõ ràng sửng sốt một chút, ngay sau đó buông bàn tay nâng cằm y ra.
Thẩm Tu Viễn mím môi: "Về hai cái áo choàng khác của ta, ngươi đã biết."
Là câu khẳng định.
Y không có mặt mũi mà nói với nam chính "Ngươi tính kế ta", bởi vì nếu nghiêm túc suy xét, người có rất nhiều áo choáng như y thật ra giống tính kế nam chính hơn.

Y kéo kéo dây xích vàng trên cổ tay, xác nhận không thể thoát ra, lại giữ lấy hình tượng lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn ta giải thích cái gì?"
Mạnh Quân lại cười nhạo một tiếng: "Không cần giải thích.

Ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có bí mật của ta, ngươi không cần giải thích cặn kẽ với ta.

Ngươi chỉ cần nói cho ta một chuyện..."
Ngữ điệu của hắn dần dần trở nên nguy hiểm: "Ngươi vừa rồi đi làm việc gì?"
Thẩm Tu Viễn cố tình đổi thân phận tiếp cận hắn, mục đích đơn giản có hai khả năng.
Một là thử dùng áo choàng khác nhau lấy được sự tín nhiệm của hắn, cuối cùng sẽ bán đứng hắn cho kẻ thù.

Hai...chính là đối phương đối xử tốt với hắn trong khoảng thời gian này, tất cả đều là xuất phát từ thật lòng.
Thật sự sẽ có người như vậy sao?
Mạnh Quân nhìn đôi mắt của Thẩm Tu Viễn.

Đôi mắt thanh triệt thuần khiết kia, từ khi bị dây xích vàng cột vào trên giường, đáy mắt không có một tia ý cười, thay vào đó là sự lạnh nhạt cùng quật cường.
Một loại suy nghĩ rối ren chợt nảy lên trong đầu.
Nếu là khả năng thứ nhất, đối phương dẫn hắn tránh né truy binh, giúp hắn phá trận, đơn giản là đang cố tình lấy lòng.

Mấy hành động này cùng lắm chỉ khiến tu vi thành chủ lùi lại một ít, căn bản sẽ không tổn thương đến căn cơ.

Trước khi hắn quyết chiến cùng thành chủ, đối phương có khả năng phản chiến bất cứ lúc nào.

Nếu hắn không cẩn thận một chút, toàn tộc sẽ bị diệt.
Cho nên hắn cố ý bày ra một trận cục, làm bộ rơi vào thế yếu, tận lực dựng nên bộ dáng yếu ớt đến mức giống như chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết.

Ở ngay lúc này, có một việc là chỉ lợi cho hắn mà bất lợi với thành chủ.
Hắn biết trong tay thần y có cỏ Thanh Tâm.


Nếu Thẩm Tu Viễn thật sự muốn giúp hắn, lấy cỏ Thanh Tâm là lựa chọn đơn giản và tốt nhất.
Hắn biết đối phương có áo choàng, lại không nắm rõ lắm phương thức đối phương đổi áo choàng.
Nếu phương thức đổi áo choàng cùng kiểu với thay quần áo, phương pháp phán đoán sẽ rất đơn giản.

Thẩm Tu Viễn xuống đến thủy phủ, tìm không thấy áo choàng, mà hắn lại cố ý dặn dò qua "sớm trở về, nếu không sẽ ra ngoài tim ngươi".

Nếu đối phương là thật tình muốn giúp hắn, hẳn là sẽ đi nhanh về nhanh, cố gắng trấn an hắn trước rồi lại tìm cách khác.
Nếu sau khi đối phương biến mất lại trở về, hắn chỉ cần xem người của phủ thành chủ có đến nơi này giết hắn không.

Nếu đối phương đi thật lâu không quay lại, đó chính là hoàn toàn phản bội.
Nếu là thông qua việc dời đi linh hồn, như vậy Thẩm Tu Viễn sẽ phát hiện chuyện thần y bị nhốt.

Hắn tin chắc đối phương cũng đủ bình tĩnh và thông minh, nếu đã hạ quyết tâm giúp hắn, sẽ ở trong quan tài hoàn thành quá trình si trừ tạp chất, lại nghĩ cách đổi thân phận khác, mở ra quan tài.

Nói như vậy, nếu Thẩm Tu Viễn cần phải giải cứu thần y, lấy ra cỏ Thanh Tâm trong quan tài, vậy kia đại khái chính là thật lòng.
Thành chủ vẫn còn ở bên ngoài, không biết đang tìm người hay Phá Chướng đan.

Phủ thành chủ to như vậy mà vẫn náo động ồn áo đến tận trong đây.
Mạnh Quân không thèm lên tiếng mà cứ nhìn chằm chằm y.

Thẩm Tu Viễn lại bỗng nhiên cười, ý cười không chạm đáy mắt, giống như khối băng vĩnh cửu trên núi tuyết.
Y nói: "Mạnh Quân, có vẻ ta đã nhìn lầm người."
Cổ tay y vẫn còn bị dây xích vàng siết chặt, lúc này năm ngón tay phải mở ra, hai cây cỏ Thanh Tâm xanh biếc bị ném tới trước mặt Mạnh Quân.

Do dây xích vàng trên giường thành chủ có tác dụng khống chế linh lực, khoảnh khắc hai cây cỏ bị ném ra cũng không có mang chút ít linh lực nào, nhẹ nhàng rơi xuống trên giường.
"Nếu ngươi còn cần thì lấy đi.

Không cần thì vứt."
Nhìn kia hai cây cỏ Thanh Tâm rơi xuống như lông chim, ngón tay Mạnh Quân hơi run.
Khả năng ngàn vạn mới có một, đối phương mang hai cây cỏ Thanh Tâm đã được si trừ và quay về.
Cỏ Thanh Tâm được coi như trân quý, cho dù là toàn bộ tộc Thanh Long cũng không có cất giữ bao nhiêu.

Nếu Thẩm Tu Viễn muốn phản bội hắn, căn bản không cần lãng phí linh thảo trên người hắn.
Thẩm Tu Viễn rời mắt khỏi Mạnh Quân.
Phản ứng vừa rồi của y, tình cảm chân thật chiếm tám phần, kỹ thuật diễn chiếm hai phần.
Kinh giận đan xen là thật, lo lắng cũng là thật, ba chữ "nhìn lầm người" là giả.
Y đã sớm biết rằng nam chính là người như nào.
Mạnh Quân bỗng nhiên tiến lên một bước, chân để giữa hai đầu gối y, vùi đầu ở trên vai rồi ôm chặt y.
Thẩm Tu Viễn:!!!
Y đột nhiên bị ôm vào trong lòng.

Hơi thở của Mạnh Quân nóng rực, cổ họng nghẹn ngào, giọng khàn khàn nói: "Sư huynh, ta rất vui mừng......"
Vui rằng ngươi không có phản bội ta.
Trước khi xác nhận rõ ràng mục đích của đối phương, dù là thời điểm ở Tàng Đan các hay khi hợp tác chiến đầu với kẻ địch, sự bất an trước sau mai quanh quẩn sâu trong tâm hắn.

Mà hiện tại, loại bất an nồng nặc này cuối cùng dần dần vơi đi.

【Giá trị hảo cảm của nam chính +15, giá trị hảo cảm hiện tại: 45.


Thẩm Tu Viễn thở dài: "Hiện tại đến lượt ngươi giải thích."
Bởi vì vừa rồi bị nam chính ôm lấy, tóc mai của y hơi loạn, nét ửng hồng trên mặt còn chưa biến mất hết.

Y quơ quơ dây xích trên tay, thấp giọng chất vấn: "Đây là làm thế nào được?"
Bởi vì bọn họ vẫn đang trốn tránh, đây cũng không phải là thời điểm nói chuyện, cho nên Thẩm Tu Viễn nói ngắn gọn hết sức.
Mạnh Quân tự biết đuối lý, rời khỏi người hắn, ánh mắt lập loè: "Lấy từ trên giường."
Hắn vốn dĩ chỉ muốn khống chế đối phương, nhưng thấy dây xích vàng này trên giường, cố ý vô tình mà làm như vậy.
"Áo choàng của ta bị ngươi xách đi đâu rồi?" Thẩm Tu Viễn hỏi.
Y cảm thấy nơi đó không phải là thủy phủ.
Mạnh Quân nói: "Nhẫn trữ vật của ta."
Thẩm Tu Viễn:???
Sao làm được?
Trước khi hệ thống phát thủy phủ, y cũng từng có ý nghĩ kỳ lạ, thử bỏ áo khoác vào nhẫn trữ vật của mình nhưng lại luôn bị bài xích ra ngoài.

Y tưởng do nhẫn trữ vật trên người mình có phẩm chất quá thấp, hệ thống lại nói cho y, cho dù là nhẫn trữ vật thượng phẩm, để áo choàng vào cũng sẽ chịu bài xích, y mới bỏ đi suy nghĩ này.
Mạnh Quân thấy y nghi hoặc, giải thích: "Nhẫn trữ vật tầm thường sẽ bài xích thân thể tu sĩ tiến vào, nhưng nhẫn trữ vật siêu phẩm sẽ không."
Thứ gọi là siêu phẩm là một vật cao hơn linh khthượng phẩm í một tầng.

Nhẫn trữ vật của hắn là nhờ tộc Thanh Long đạt được trước khi xuống dốc, cấp bậc rất cao, bề ngoài không khác nhau nhẫn trữ vật khác mấy.
Hệ thống phát ra tiếng nhỏ nhẹ: 【 Đồ vật hệ thống cung cấp cho ký chủ đều phù hợp với thế giới quan của tu chân giới.

Ô đựng đồ tương đương với một cái nhẫn trữ vật siêu phẩm, nó không những cho phép nhiều người xài chung, còn có thể gửi vật phẩm đặc thù.


【 Ngay cả việc ký chủ có thể đổi áo choàng là vì, tuy rằng ký chủ là tạp huyết dung hợp nhiều loại huyết mạch, lại không giống như người khác, có thể kế thừa đủ đặc điểm của các loại huyết mạch.

Trong đó đặc điểm của huyết mạch Kim Thiền chính là chế tạo và thay đổi áo choàng.


Thẩm Tu Viễn gật đầu, lại hỏi Mạnh Quân: "Cái ngươi gọi là tác dụng phụ là tạo ra như thế nào?"
Mạnh Quân nói: "Sư huynh, ngươi dùng chính là Hợp Khí đan không sai, nhưng viên ta ăn vào là Phá Chướng đan.

Ta hấp thu lượng lớn linh thạch được lấy từ phủ thành chủ để trong nhẫn trữ vật, cũng ở thời điểm ngươi bắt mạch cho ta, mạnh mẽ áp chế linh lực dao động khi thăng giai."
Trách không được lúc nãy khi y bắt mạch, phát hiện nam chính từng có dấu hiệu hấp thu một lượng linh khí.
Mạnh Quân nhẹ giọng nói: "Sư huynh, ngươi hỏi xong chưa?"
Thẩm Tu Viễn gật đầu, lại hợp tình hợp lý yêu cầu nam chính: "Thả ta xuống."
Mạnh Quân mở ra dây xích cho hắn, lại xoa xoa vệt đỏ trên cổ tay, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn dặn dò: "Ta đi ra ngoài, ngươi ở yên chỗ này đi, tốt nhất không cần ra ngoài."
Thẩm Tu Viễn nhíu mày: "Vẫn còn đề phòng ta?"
Mạnh Quân:...
Hắn nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Lần này là sợ tổn thương ngươi.".

Bình Luận (0)
Comment