Tiêu Vũ về phòng, đi tới bên cửa sổ, đưa ánh mắt về ngọn tháp phía Tây Phật Tử tự, đó là Đại Tàng Thư các.
Sẽ sớm thôi, hắn phải lẻn vào bằng được đó.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm ngọn tháp hồi lâu, bỗng cảm nhận được một người có tu vi Nguyên Anh kì trong phạm vi, đưa mắt nhìn xuống sân hậu viện liền thấy một nam tử mặc thanh y, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng đang nhìn lên phía hắn.
Tiêu Vũ cau mày, hồi tưởng gương mặt quen thuộc kia thì rút ra một cái tên: Giang Dư Mặc- đệ nhất thiên tài tán tu.
Y cũng được mời tới đây sao?
Thấy Giang Dư Mặc cứ nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, Tiêu Vũ chột dạ đóng cửa sổ lại, hắn thực tâm thấy hành động này hết sức bình thường.
Có lẽ vì giờ hắn đang trong vai một tiểu cô nương sợ hãi nam nhân.
Thấy cánh cửa đóng lại, Giang Dư Mặc cuối cùng cũng cúi đầu, một đường đi về phòng của mình.
Mặt trời xuống núi, ánh trăng dần ló ra khỏi đám mây, chiếu xuống đại điện Phật Tử tự.
Lúc này khách khứa từ khắp mọi môn phái lẫn thế gia đã tới, đông đúc đứng trong đại điện.
Tần Thiên Dật sau khi sửa soạn lại y phục tới trước cửa phòng Tiêu Vũ gõ gõ, ghé sát vào cửa nói nhỏ:
- Sư thúc, người có tới chính điện dự tiệc mừng không?
Tiêu Vũ ngồi trong phòng chỉ đợi thời cơ này liền đi tới trước cửa phòng trả lời:
- Ta mệt, không có hứng thú.
Tần Thiên Dật: … - Thế thì đòi tới đây bằng được làm gì thế không biết!
Lải nhải một hồi mà Tiêu Vũ vẫn không chịu đi, Tần Thiên Dật đành ngập nghùi một mình xuống lầu, vừa đi xuống liền thấy ba người Bạch Phong phái đang chuẩn bị đi.
Ánh mắt dừng bên Bạc Cẩn Du liền khiến tim hắn nhảy tưng tưng, mang tai đỏ bừng. Khúc Diệu thấy Tần Thiên Dật đi xuống vui vẻ vẫy tay:
- Tần tiểu tử, nhanh tới đây!
Tần Thiên Dật hối hả chạy xuống, Cố Thanh Hoan mỉm cười ôn hòa hỏi:
- Sư thẩm không cùng đi sao?
Tần Thiên Dật lắc đầu, miệng lấy đại lí do mệt mỏi vì đường xa ra làm cớ. Cả bốn người sóng vai nhau ra khỏi hậu viện.
Khúc Diệu vừa đi vừa thắc mắc hỏi:
- Nương tử của đệ, không tu hành sao? Ta không cảm nhận được tu vi của nàng.
Tần Thiên Dật toát mồ hôi, không rõ nguyên nhân là vì sư thúc khóa tu vi lại hay là vì căn bản cảnh giới y cao quá nên sư huynh không dò ra được. Thấy vẻ hấp tấp không biết trả lời thế nào của hắn, Bạc Cẩn Du mắt nhắm mắt mở lái sang chủ đề khác:
- Nghe nói đệ giành giải nhất Dạ Minh hội?
Ngay lập tức câu nói kéo sự chú ý của Khúc Diệu đi, hô hào bắt Tần Thiên Dật phải khao to. Cố Thanh Hoan nghe tới Dạ Minh hội thì hơi cúi đầu, dường như bị lạc giọng mà nói:
- Nếu năm đó không xảy ra chuyện, Huyền Vũ chắc chắn sẽ vô địch …
Mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc.
Nhận ra mình vừa vô ý khiến mạch cảm xúc của mọi người bị gãy, Cố Thanh Hoan hối lỗi:
- Ta xin lỗi, chỉ là … - Chỉ là đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng y vẫn luôn áy náy, năm đó không thể bảo vệ được sư đệ của mình.
Mọi người đều lắc đầu nói không sao, Khúc Diệu gượng gạo cười hòa tan bầu không khí u buồn bao trùm, quàng vai cả ba người kéo về phía trước. Bốn thân ảnh dần đi xa khỏi hậu viện thì cánh cửa căn phòng ngoài cùng bật mở, Giang Dư Mặc một thân thanh y bước ra, ánh mắt thâm sâu nhìn về hướng bốn người vừa đi.
Tiêu Vũ sau khi đảm bảo không còn ai trong hậu viện, âm thầm lẻn ra khỏi cửa.
Trước khi đi không quên cho mình một tầng ẩn thân dày vài lớp, Tiêu Vũ ngự kiếm bay tới trước đỉnh ngọn tháp phía Tây. Sau khi chắc chắn rằng ngọn tháp đã được phủ một kết giới bao quanh, không thể đột nhập từ cửa sổ hay trên mái, Tiêu Vũ hạ kiếm trong khoảnh sân trước cửa tháp.
Đứng từ xa có thể thấy có hai vị hòa thượng đứng gác trước cửa tháp. Tiêu Vũ nheo mắt, nhận ra đó là một vị Nguyên Anh và một vị Xuất Khiếu, xem ra Đại Tàng Thư các được canh giữ rất nghiêm ngặt.
Hắn tự tin rằng mình có thản nhiên đứng trước mặt hai vị hòa thượng thì họ cũng sẽ không nhận ra, chỉ là nếu muốn phá kết giới đi vào tòa tháp dĩ nhiên sẽ gây ra một vài tiểu động tĩnh, họ mà không nhận ra hắn chết liền!!!
Suy tư một hồi, Tiêu Vũ ngưng tụ linh lực hóa ra một con thỏ, dĩ nhiên là một con thỏ linh lực, không có sự sống và di chuyển theo ý nghĩ của hắn.
Thỏ linh nhảy xuống khỏi tay của hắn, lon ton ra tới bên tiền sân trước tháp, lúc này liền có rất nhiều máu chảy từ chân của thỏ linh.
Hai vị hòa thượng ngay lập tức nhìn thấy thỏ linh đang bị thương, hớt hải chạy tới xem xét.
Tiêu Vũ cười tít mắt, cái sự bao dung cứu chúng sinh đến thánh thiện của Phật tu hắn hoàn toàn hiểu rõ, ngay khi hai vị hòa thượng đang xem xét thương thế của thỏ linh, Tiêu Vũ di chuyển tới trước cửa tháp.
Xem xét lớp kết giới trước cửa, nhận ra nó mỏng hơn nhiều so với các vị trí khác, cười đắc ý dễ như bỡn mở ra nhanh chóng bước vào.
Ngay khi Tiêu Vũ vào trong tòa tháp thành công, liền điều động thỏ linh vùng khỏi người vị hòa thượng Nguyên Anh kì, chạy thật mau về phía bụi cây.
Thế nhưng khốn đốn cho hắn là tên hòa thượng thật thà đuổi theo cục bông nhỏ, còn lớn tiếng gọi:
- Tiểu thố! Ngươi đang bị thương! Quay lại ta chữa cho!
Một phần linh lực của Tiêu Vũ dĩ nhiên không thể bằng tu sĩ Nguyên Anh, chẳng mấy chốc đã sặp bị đuổi kịp, thỏ linh tăng tốc chạy nhưng trong nội tâm đã tổng sỉ vả chính mình cả trăm lần.
Đừng có đuổi theo nữa!!!!!!!
Bụp một cái, Tiêu Vũ cảm thấy vừa đâm sầm vào một người.
Đang hoa hết cả óc vì đau thì hắn thấy chính mình ( Thân thể thỏ linh) bị bồng vào lòng, sau đó là một giọng nói ôn nhu cất lên:
- Thì ra thỏ của ta ở đây, đa tạ đại sư đã tìm ra.
Vị hòa thượng Nguyên Anh đuổi đến liền thấy thỏ con khả ái đã nằm trong tay một nam tử thanh y, hấp tấp đứng nghiêm chỉnh chào hỏi:
- A di đà phật, thì ra là thỏ của thí chủ. Thí chủ là …?
- Tiểu bối là Giang Dư Mặc, được mời tới dự tiệc mừng Thích Ái Giáo đại sư đốt phá cảnh giới, đang trên đường tới dự tiệc thì sủng vật linh thố này chạy mất nên mới lạc tới đây.
Giang Dư Mặc cùng vị hòa thượng đôi câu liền tạm biệt, hòa thượng nguyên anh hối hả trở về Tây các.
“Tiêu Vũ” nằm trong lòng Giang Dư Mặc mà run bần bật, tự nghĩ có nên hóa tan linh lực biến mất luôn không, tên họ Giang này thật sự nguy hiểm!!!! Nhưng ngay khi hắn quyết định mặc xác cuộc đời cứ chuồn đi rồi tính thì phát hiện một phần linh lực là linh thố này đang bị khóa chặt.
Giật giật khóe miệng, Tiêu Vũ thật trong Tây các toát mồ hôi, hỏng rồi, bị bắt rồi.
Giang Dư Mặc ôm chặt thỏ linh trên tay, khóe miệng cong cong, mấp máy môi:
- Thực ra có cách nhanh hơn để vào Đại Tàng Thư các đấy.
Thỏ linh Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, cố tỏ vẻ ngơ ngác như một con thỏ bình thường, chỉ tiếc Giang Dư Mặc bỗng đưa tay đặt lên đỉnh trán hắn, ngay lập tức hắn cảm nhận được sự kết nối từ tận linh hồn.
Rung động mãnh liệt này truyền thẳng tới hồn chủ Tiêu Vũ tại Đại Tàng Thư các, hắn lảo đảo ngã về phía kệ sách phía sau.
Nhưng chưa kịp chạm đất đã được một cánh tay vững chắc giang tới đỡ lấy, một thân hồng y đã hiện thân từ nãy giờ mềm mại ngã vào lòng Giang Dư Mặc như từ hư không xuất hiện.
Tiêu Vũ trợn mắt dưới lớp mạng che, nhìn cận cảnh gương mặt kia, cảm nhận vòng tay kia, trái tim liền nhảy lên bần bật.
Là Thẩm Huyền Vũ.
Không cần y hiện thân nữa.
Bấy giờ hắn hoàn toàn khẳng định người dưới lốt Giang Dư Mặc này chính là Thẩm Huyền Vũ!
Cả người Tiêu Vũ như lặng đi, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời, nhìn khuôn mặt của Giang Dư Mặc dần dần biến ảo, hiện ra là từng đường nét quen thuộc ấy, từ hàng mi, lông mày, đôi mắt, sống mũi tới bờ môi cong cong mỉm cười kia.
Và cả mái tóc bạc kì lạ đó nữa!
Trái tim dưới lồng ngực như muốn nhảy ra, gào thét lên vì sự bối rối lẫn rung động này.
Thẩm Huyền Vũ đưa tay vén tấm mạng che của Tiêu Vũ, động tác thập phần dịu dàng, như phu quân đang vén vải trùm đầu của nương tử mình.
Ánh trăng sáng vành vạnh chiếu qua khe cửa sổ, vương lên khuôn mặt tinh xảo dần lộ ra khỏi mạng che.
Giữa không gian u tối, giọng nói trầm ấm, nghẹn ngào đầy xúc động vang lên:
- Tìm được sư tôn rồi.
Tiêu Vũ lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt, cảm nhận cái ôm ấm áp của người nọ, trong lòng rối như tơ vò. Đắn đo nên bắt đầu như thế nào?
“ Lâu rồi không gặp,Tiểu Vũ.” Nhạt nhẽo quá!
“Có chuyện gì xảy ra với tóc của ngươi vậy?” Vô duyên quá!
“ Sao ngươi dám thông qua linh thố của ta thuấn di tới đây hả?” Điên mới nói vậy!!!!
“Mấy năm nay ngươi ổn chứ?” Trời ơi cả thiên hạ ai cũng biết là không ổn nhé!
Không biết nói gì khi đối mặt với y, Tiêu Vũ vẫn tĩnh lặng, rồi bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt luôn hờ hững quanh năm của vị tiên nhân cao quý, đẹp đến rạng ngời, kết hợp với ánh trăng mờ ảo.
Một giọt lệ chảy dài, rơi lên bờ má Tiêu Vũ khiến hắn sửng sốt nhìn đôi mắt đỏ hoe gần kề.
Thẩm Huyền Vũ ngay tức khắc ôm chặt lấy cả người Tiêu Vũ, chôn đầu vào hõm cổ hắn, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Tiêu Vũ lúng túng không lên lời:
- Sao … sao vậy? Gặp lại vi sư ngươi không vui sao?
Thẩm Huyền Vũ càng siết chặt người trong lòng hơn, lắc lắc đầu, mái tóc bạc cọ cọ vào tai khiến Tiêu Vũ trở nên ngứa ngáy.
Hắn khẽ đưa tay xoa xoa mái tóc của đồ đệ nhỏ an ủi, theo từng cái vỗ về, tâm trạng Thẩm Huyền Vũ dần ổn định hơn, nhưng vẫn ôm chặt cả thân Tiêu Vũ. Siết chặt tới mức hắn cảm tưởng mình không thở nổi vì phổi bị ép chặt quá.
- Xin lỗi… sư tôn. Đồ nhi xin lỗi. –Thẩm Huyền Vũ nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn do cái tuổi trưởng thành, nhưng cũng mềm mại vì vừa khóc khiến trái tim Tiêu Vũ nhất thời cũng nhão ra.
- Chuyện gì phải xin lỗi ta?
Thẩm Huyền Vũ không trả lời, tay lại siết thêm một phần lực, dường như sợ rằng người trong lòng sẽ lại bỏ đi mất, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc y vẫn sẽ cô độc một mình nơi ma đạo cung.
Tiêu Vũ sực nhớ ra điều gì, nhớ ra những gì mình sẽ thành thật khí gặp lại đồ đệ nhỏ, cố gắng đẩy Thẩm Huyền Vũ ra, hai tay đặt lên vai y, dịu dàng nói:
- Ta có điều muốn nói với ngươi.
Thẩm Huyền Vũ gật đầu, ánh mắt trở nên trầm tĩnh lại, hai tay nhẹ nhàng đeo mạng che lại cho sư tôn mình, ánh mắt cong cong, cảm thấy sư tôn hôm nay thật đẹp!
- Trước mắt trở về đã. –Thẩm Huyền Vũ mỉm cười thỏa mãn nói, dứt lời liền ôm lấy Tiêu Vũ, rút từ tay áo ra một chiếc vòng tay khảm ngọc, nhanh như cắt kết một ấn chú trên vòng ngọc.
Thoắt cái, cả hai người hóa thành khói trắng chui vào vòng ngọc biến mất.
Lời tác giả: idol của tui bị fan não tàn vạ lây, hic, trái tim đang nhỏ máu