Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 46

Con đường tới thành trì phía Đông của Yêu Vương cần băng qua hai khu rừng và ba hẻm núi, vô cùng hiểm trở.

Thẩm Huyền Vũ chỉ huy ba đạo quân ma tu, tách thành hai hướng.

Hai đạo quân sẽ vượt biển đi đường vòng, sử dụng chiến thuyền nạp linh lực, hết công suất đi tới phía Đông trước ngày rằm.

Đạo quân còn lại vượt đường núi, sẽ tới sau yểm trợ.

Theo lời Tiêu Vũ nói, thành trì của Yêu Vương được xây dựng theo phong cách mê cung, khiến ngay lần đầu tiến vào nhiều kẻ mù lối. Thành trì được chia thành tám cửa, trong đó có bốn cửa bẫy, thực ra dẫn tới lối tịt.

Cửa phía Đông Nam, Tây, Bắc, Tây Nam chính là cửa đúng, trong đó cửa hướng Đông Nam là con đường ngắn nhất dẫn vào sâu trong cung điện của Yêu Vương.

Một tiểu đội ma tu tinh duệ sẽ tiến vào sâu bên trong tiêu diệt Yêu Vương.

Những đạo quân còn lại từ các hướng Tây, Bắc, Tây Nam tiến tới vây thành triệt yêu thú.

Đây chính là kế sách mà Tiêu Vũ đã vạch ra trong đại điện hai ngày trước.

Bấy giờ hắn đang đứng trên chiến thuyền, lao vun vút trên mặt biển tiến tới phía Đông, nơi Yêu Vương đang đợi chờ.

Chiến thuyền có tới mười lăm chiếc, cái nào cũng có kích cỡ khủng.

Lúc đầu trông thấy khiến Tiêu Vũ hắn mơ hồ tưởng tượng ra được chiếc Titanic cổ đại, hùng vĩ biết bao.

Trên mạn thuyền, một thân bạch y nhân phiêu phiêu dật dật, gió biển thổi tới hất bay tà áo trắng, càng mang mùi vị trích tiên.

Những tên ma tu khiêng vác đồ vật trên thuyền thỉnh thoảng đi ngang qua có chút sợ hãi.

Kể từ hai ngày trước, cái chuyện hắn bịa ra là tinh thông thiên địa lại đem lũ ma tu tin tới sái cổ, đối với hắn thập phần cung kính.

Hắn thực sự chẳng biết diễn tả thế nào.

Bỗng phía xa vang lên tiếng chim vô cùng lớn, tiếng quác lên như gà nhưng với âm lượng này ắt hẳn không phải một con gà đâu nhỉ? Thần kê?

Tiêu Vũ ngước đầu, nheo mắt nhìn, là một người bị khóa tu vi, thị lực của hắn quả rất kém cỏi.

Tiếng chim càng ngày càng lớn, tiếng chao lượn trong gió vang lên, ló ra giữa đám mây là một con chim khổng lồ sải cánh chắc phải tới ba mét, lông trắng như tuyết.

Tiêu Vũ thấy kích cỡ này tựa như đại bàng, nhưng lí nào mà đại bàng lại có khuôn mặt kì quái như con chim điên này chứ?

Con chim đáng thương bị Tiêu Vũ cho rằng điên đáp xuống thuyền, ánh mắt nheo nheo lại nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ bất giác lùi lại phía sau, bàn tay trong vạt áo cũng run run.

Không phải chứ, nó muốn cắn hắn sao??

Chim lớn cứ nheo mắt như vậy nhìn Tiêu Vũ, cảm giác nguy hiểm sắp ập tới thì bụp một cái, khói trắng bay vất vưởng.

Chim lớn bỗng biến thành một tiểu hài tử cỡ mười hai mười ba tuổi, ánh mắt tựa mèo, sau lưng còn như có đuôi, cái mông lắc qua lắc lại như đang ngoe nguẩy lao tới muốn ôm Tiêu Vũ.

- Sư tôn!

Quá bất ngờ, Tiêu Vũ lại lùi sang trái ba bước, khiến hài tử vồ nhầm, trượt sang một bên, mặt úp lên mặt sàn.

Ngẩng đầu, hài tử oan ức nhìn Tiêu Vũ:

- Sao sư tôn tàn nhẫn với ta vậy chứ?

Tiêu Vũ lạnh giọng trả lời:

- Ta chỉ có một đồ đệ, lòi đầu ra đại điểu nhà ngươi?

Hai mắt hài tử bắt đầu ngập nước, Tiêu Vũ bối rối không biết làm sao thì một tên ma tu khiêng đồ đi tới, trông thấy hài tử thì cất giọng chào:

- Yến Quỷ, ngài đem thư từ phía tây về rồi đấy à?

Hài tử tức tối đáp:

- Liên quan gì tới ngươi? Cút cho ta!

Ma tu giật mình, vội vàng chạy mất dạng.

Tiêu Vũ thì sửng sốt.

Yến … Yến Quỷ? Là cái quỷ gì? Đừng nói con chim vừa hiện ra trong đầu hắn chính là nhóc con trước mặt đấy nhé!

- Sư tôn, ta là Yến Tử đây! – Yến Tử bấy giờ tên là Yến Quỷ ngay lập tức xác nhận làm Tiêu Vũ đen mặt.

Nhớ lại bộ dáng vừa xấu xí, vừa thô kệch lại còn ngu đần của con chim ban nãy, cảm giác càng khó chịu, Yến Tử vừa nhỏ vừa mềm vừa đáng yêu đâu rồi?!

Thẩm Huyền Vũ … Ngươi làm gì với bằng hữu của ngươi vậy?!

- A! Thiếu chủ! – Yến Quỷ giọng non nớt vang lên, đem sự chú ý của Tiêu Vũ hoàn lại di dời tới phía sau.

Thẩm Huyền Vũ sau khi tiếp tục bàn bạc chiến lược đã trở lại, một thân hắc y phong lưu tuấn dật, kèm thêm với mái tóc bạc càng ma mị mê hồn bước tới.

Ánh mắt ôn nhu nhìn Tiêu Vũ, ngoài ý muốn ghét bỏ quét sang Yến Quỷ bên cạnh.

- Ngươi tới đây làm gì? – Thẩm Huyền Vũ không kiên nhẫn thốt ra.

Yến Quỷ lanh lợi đáp:

- Thiếu chủ! Ta muốn tới giúp ngài thôi mà! Nghe nói sư tôn đã trở về mà ngài không nói với ta! Ta cũng muốn gặp sư tôn!

Ấn đường Thẩm Huyền Vũ co giật, ánh mắt có chút sát khí đáp:

- Nói bao nhiêu lần rồi, sư tôn từ bao giờ là sư tôn của ngươi?

Yến Quỷ lại bày bộ dạng ủy khuất, nhận thấy sát khí đột ngột của thiếu chủ nhà nó, sợ hãi trốn phía sau Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ cau mày nhìn Thẩm Huyền Vũ:

- Ngươi làm gì mà đem Yến Tử biến thành con chim thô kệch như vậy hả? Từ này ta làm sao mà ôm nó được?

Yến Quý trốn phía sau Tiêu Vũ như vạn tiễn xuyên tim, ực, máu chảy ròng ròng.

Con chim … thô kệch …

Thẩm Huyền Vũ thanh minh:

- Là nó ngu dốt, lần đó theo đồ đệ tới một bí cảnh ở ma giới, tham ăn tục uống liền ăn phải một cây nấm độc. Sau đó còn biến ra một con sinh vật xấu xí gấp vạn, vừa đen vừa hôi, trên mặt lại có sừng. Đồ nhi đã cố gắng lắm rồi mới đem nó trở thành bộ dạng vẫn trắng vẫn mềm như vậy. Nó còn không biết điều!

Tiêu Vũ: …. – Vừa đen vừa hôi? Trên đầu còn có sừng? Hắn thực lòng không muốn tưởng tượng tí nào.

Ai, mắc ói quá!

Yến Quỷ nhô ra từ phía sau, hai mắt sáng quắc nhìn Tiêu Vũ:

- Nhưng sư tôn, ta trong hình người vẫn trắng vẫn mềm vẫn đáng yêu mà!

- Đã bảo không phải sư tôn của ngươi cơ mà! – Thẩm Huyền Vũ càng bực.

Tiêu Vũ khoát tay ý bảo đồ đệ nhỏ kiềm chế, tiếu ý nhìn hài từ cao mới tới thắt lưng mình.

- Phải, ngươi vẫn rất khả ái mà!

Nói rồi không nhịn được đưa tay nhéo nhéo hai cái má phúng phính của Yến Quỷ.

Thẩm Huyền Vũ: … - Biết thế y cứ để yên cho con chim ngu ngốc trong cái bộ dạng kinh hồn bạt vía kia rồi.

- Bàn chuyện tiếp thế nào rồi? – Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Vũ đang ấm ức mà hỏi thăm.

- Không vấn đề, đồ nhi sẽ dân quân tới cung điện của Yêu Vương.

Tiêu Vũ sửng sốt,lo lắng nói:

- Không được! Nguy hiểm như vậy ngươi không nên đi! Dù sao ngươi cũng mới chỉ Nguyên Anh kì.

Thẩm Huyền Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ.

- Ai nói sư tôn ta Nguyên Anh?

Tiêu Vũ ngẩn người, hình như không ai nói, là hắn từng thấy Thẩm Huyền Vũ trong bộ dạng Giang Dư Mặc với tu vi Nguyên Anh, liền tự cho là vậy, từ hôm đó còn bị đem khóa tu vi, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Huyền Vũ ở cảnh giới nào.

Nhớ lại tình tiết trong truyện, thời điểm này Thẩm Huyền Vũ đang ở Xuất Khiếu, kết hợp với Ngạo Quỷ kiếm, khiêu chiến còn cân sức với tu vi Hóa Thần …

Đ*ch, muốn chửi thề, thứ gì mà yêu nghiệt vậy, đây là không khoa học!

Thế nhưng, Yến Quỷ chen lời vào khiến Tiêu Vũ như rung chuyển nhân tâm.

- Thiếu chủ đang ở cuối kì Hợp Thể rồi.

Tiêu Vũ: ….!!!!!!!!!!!!!! Hợp … Hợp Thể? Nhanh tiến độ hơn cả trong nguyên tác, nam chính, ngươi tu luyện theo cái phương thức phi thường gì vậy?

Thà rằng hắn đã giúp đồ đệ nhỏ đẩy nhanh tiến độ tu hành hơn mười mấy năm, nhưng như vậy cũng quá trâu rồi!

Phải biết rằng trong nguyên tác, khi nam chính đại nhân đánh bại Bán Nguyệt chân nhân là đang ở tu vi Hóa Thần hậu kì.

Bán nguyệt chân nhân trái ý Thiên Đạo ở càng lâu nơi nhân giới càng bị trừng phạt, tu vi bị lùi xuống Đại Thừa.

Đại Thừa thì là Đại Thừa, vẫn áp đảo Hóa Thần, đánh cho nam chính đại nhân đến thân bại danh liệt.

Nhưng nhờ có pháp bảo, nam chính được Dương Hân Nghiên yểm trợ … đi trốn.

Thế là cũng giống bao tiểu thuyết, trong thời gian dưỡng thương, nam chính với hào quang vàng bạc kim cương luyện được một tuyệt chiếu cực kì mạnh, xem đó là át chủ bài cuối với Bán Nguyệt.

Ây, lạc đề quá.

Nhìn thấy vẻ mặt của sư tôn, Thẩm Huyền Vũ cười càng vui, khiêm tốn đáp:

- Là ta gặp không ít cơ duyên!

Tiêu Vũ: …

Thẩm Huyền Vũ phải mất một lúc mới đuổi được Yến Quỷ trở về ma đạo cung.

Trên mạn thuyền chỉ còn hai bóng người, một hắc một bạch, chan hòa và bắt mắt tới không ngờ.

- Vu Lệ Cơ nói rằng, rất nhiều thư viện lớn ở nhân giới đã bị mất trộm sách, mà đặc biệt đều là những tựa sách liên quan tới linh hồn. Sư tôn, điều này có liên quan tới người không? – Thẩm Huyền Vũ đột nhiên nghiêm túc hỏi, ánh mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ chỉ cảm thấy một tiếng chuông báo động bên tai.

Đem sự lo lắng trong lòng hắn dâng tới tột đỉnh.

Xem ra… thực sự Sở Nguyệt Hiên đã biết mọi chuyện.

Y … định làm gì hắn chứ?

Tiêu Vũ run run, ngước mắt nhìn Thẩm Huyền Vũ trước mắt, gió ngoài biển thổi mạnh làm mái tóc bạc của y phất phới,đẹp tới rung động lòng người.

- Bán Nguyệt chân nhân đã hạ giới. – Tiêu Vũ rũ mắt, mở miệng trả lời. – Mười hai năm qua, là y đem ta nhốt vào hồi ức cảnh, những cuốn sách đó, có lẽ là y lấy cắp.

Con ngươi Thẩm Huyền Vũ mở rộng, bàn tay vô thức nắm chặt. Tâm thức như bị vỗ một cái cảnh tỉnh.

Thì ra … thời gian qua, không phải sư tôn trốn y, không muốn gặp y, mà là bị nhốt!

Thẩm Huyền Vũ kiềm chế cơn giận trong lòng, khó khăn đáp lại:

- Bán Nguyệt? Lẽ nào y biết sư tôn không phải là Tiêu Vân?

Bán Nguyệt chân nhân thương yêu đồ đệ như vậy, nếu biết được sự thật còn phải nói, chắc chắn sẽ tìm cách tìm lại linh hồn đồ đệ y.

Tiêu Vũ lắc đầu:

- Ta không biết, lúc đầu có lẽ y không biết, nhưng khi tiếp xúc với ta, có khả năng đã nhận ra.

- Khoan, y muốn tìm sách về linh hồn, không phải là để nghiên cứu sự nhập xác ngẫu nhiên của sư tôn đấy chứ?

Tiêu Vũ đáy lòng như run lên, chỉ có thể là vậy mà thôi.

Thẩm Huyền Vũ cảm thấy nỗi sợ hãi bùng nổ, nếu sư tôn mà bị bắt đi một lần nữa, y không biết phải làm sao để tiếp tục sống.

Thẩm Huyền Vũ nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Tiêu Vũ, trầm giọng nói:

- Ta sẽ bảo vệ sư tôn, bằng bất cứ giá nào.

Tiêu Vũ không biết đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp ngọt ngào lan tỏa toàn thân.

Hắn không rõ, hắn chưa từng cảm thấy an tâm tới vậy. Chỉ cần lời nói của một người.

Một người thôi là đủ.

Là người trước mặt hắn đây.

- Nhưng sư tôn …

- Sao?

- Sư tôn cũng muốn tìm những cuốn sách đó… Lẽ nào người cũng muốn tìm hiểu nguyên do xuyên tới đây? Lẽ nào người cũng muốn trở về? Người cũng muốn bỏ rơi ta? – Càng nói Thẩm Huyền Vũ càng run rẩy, bàn tay nắm Tiêu Vũ cũng bóp chặt hơn khiến Tiêu Vũ đau đớn vô cùng, nhưng nhìn thấy hốc mắt đồ đệ đỏ ứng, con ngươi cũng hóa đỏ khiến Tiêu Vũ thập phần hoảng hốt.

Tiêu Vũ vội vàng nói:

- Không đâu! Ta không hề muốn bỏ ngươi! Có lẽ Sở nguyệt Hiên không biết, nhưng ta cảm nhận được, Tiêu Vân vẫn còn, vẫn ngủ yên trong thân thể này. Ta đang tìm cách … tìm cách có thể trả lại thân xác cho Tiêu Vân, nhưng … nhưng vẫn ở lại được thế giới này, ở cùng ngươi.

- Thật chứ? – Thẩm Huyền vũ như đứa trẻ bị dọa sợ, run rẩy nói lại.

Tiêu Vũ gật đầu, nén đau, đưa bàn tay chưa bị nắm lên xoa đầu Thẩm Huyền Vũ, mỉm cười nói:

- Tất nhiên. Trở lại thế giới mà không có ngươi, đó không còn là thế giới của ta nữa!

Thẩm Huyền Vũ nhận được xúc cảm ấm áp trên da đầu, dần dần bình tĩnh lại, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Vũ.

Không có bất cứ giằng xé gì, chỉ thuần túy môi chạm môi.

Cảm nhận tư vị mềm mại ngọt ngào của sư tôn.

Tiêu Vũ nhận thấy đồ đệ đã yên tĩnh lại không ít, dịu dàng vòng tay qua lưng ôm y thật chặt, cằm gác lên bờ vai rộng của y, an tâm nhắm mắt.

Hắn không biết thực sự có cách để trả lại thân xác cho Tiêu Vân hay không? Cùng không biết sau khi trả lại hắn còn sống hay không?

Nhưng để được ở bên người này, khó tới mấy hắn vẫn phải làm.

- --

Đông Thành.

Sâu trong cung điện nguy nga, có một nam nhân gầy yếu nằm trên nhuyễn tháp.

Cả người y tỏa ra hơi thở nguy hiểm lãnh khốc, khiến tên thuộc hạ đang quỳ gối phía dưới không ngừng run lẩy bẩy.

- Yêu … yêu vương! Thực sự xác thực! Thẩm Huyền Vũ đang đem quân kéo tới thành trì của chúng ta, xem ra tới ngày rằm là sẽ đến.

Đường Nhật Lang cau mày chặt, cảm thấy có gì đó quá sức trùng hợp.

Vì lí gì lại tình cờ đến vậy, khi cơ thể y đang suy yếu nhất lại đem quân tới? Lẽ nào có nội gián?

Không phải, cho dù là người của Đông Thành cũng không ai biết y sẽ suy yếu khi trăng tròn.

Nhưng..

Càng nghĩ lệ khí ma quái toát ra từ Đường Nhật Lang càng ghê gớm, y tức giận vung tay một cái, tên thuộc hạ đang quỳ trên sàn hét một tiếng thảm, cả người bị xé nát, huyết nhục lẫn lộn.

Đường Nhật Lang cất tiếng:

- Tiểu Bạch, ăn đi!

Ngay lập tức từ sau nhuyễn tháp, một con hổ trắng vô cùng lớn gầm gừ bước tới xác của tên yêu thú vừa chết thảm, ngấu nghiến ăn.

- Lúc nào ngươi cũng đáng ghê tởm như vậy nhỉ, chó ngoan? – Một giọng nói đầy khiêu khích vang lên.

Đường Nhật Lang giật mình,y hoàn toàn không nhận ra có người đột nhập vào.

Và giọng nói này nữa…

Chính là ác mộng của cả cuộc đời y.

Thấy bóng người đã xuất hiện trong cung điện, vẫn thân tử y quen thuộc.

Trái tim đang thối rữa từng ngày của Đường Nhật Lang bị bóp nghẹn. Y không thể quên khi bị tên điên này đem chém tới chém lui trong trận chiến hai trăm năm trước.

Từng nỗi hận như thủy triều dâng tới.

Khi y dùng máu rồng hồi sinh thân thể mình, tự hứa rằng sẽ giết chết hai kẻ.

Một là Sở Nguyệt Hiên, hai là Thẩm Thanh Thừa.

Vậy như tạo hóa trêu đùa, Sở nguyệt Hiên đã Phi Thăng từ lâu, Thẩm Thanh Thừa lại tuẫn táng cùng ái nhân.

Đường Nhật Lang cảm thấy mệt mỏi, không còn người cho y trả thù nữa, y chết dần chết mòn ở Đông thành trong những ngày hoan lạc.

Máu rồng thần kì nhưng không phải là quyền năng. Thân thể của y càng ngày càng hư mục.

Bấy giờ khi y gặp lại kẻ thù truyền kiếp, cũng là lúc y đang yếu dần.

Nhìn thấy khuôn mặt của Sở Nguyệt Hiên quá ánh trăng chiếu xuống.

Đường Nhật Lang bỗng cảm thấy một cỗ sợ hãi vây quanh.

- Ngươi … làm sao mà ngươi xuất hiện được ở đây? Ngươi không phải tới Thần giới rồi sao?

Sở Nguyệt Hiên lắc đầu, bâng quơ nói:

- Ái đồ gặp chuyện, tới cứu thôi.

- Ái đồ? Tiêu Vân? Y đã mất tích nhiều năm, trở lại rồi sao?

- Tiêu Vân thì đúng, nhưng kẻ sống trong thân xác y thì không. Ta phải cứu y thôi.

Đoạt xá ư? Nực cười! Đường Nhật Lang chỉ muốn bật cười. Ái đồ của Bán Nguyệt chân nhân, thiên tài kiêu ngạo năm xưa vậy mà bị đoạt xá.

- Vậy ngươi tới gặp ta làm gì? Ngươi thấy đấy! Ta không còn gì cả, đến cả Đông Thành cũng sắp bị nhi tử Thẩm Thanh Thừa tới cướp. Ngươi còn muốn gì nữa?

Sở Nguyệt Hiên cười tà mị.

- Ta tới giúp ngươi.

Đường Nhật Lang sững sờ:

- Giúp ta?

- Phải, giúp ngươi.

Lời tác giả: Đáng lẽ chương này sẽ không xong trong hôm nay đâu, ad còn định mai hoàn thành nốt rồi mới đăng, nhưng tự dưng chán học quá nên ngồi viết tiếp cho mọi người:>>>
Bình Luận (0)
Comment