Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 57

#1 Thẩm Gia Kỳ xuyên không ký

Thẩm Gia Kỳ chớp chớp mắt mệt nhọc.

Hình như hắn bị tai nạn giao thông...

Sau đó... không có sau đó nữa...

- Không! Sao mình đoản mệnh vậy?! – Thẩm Gia Kỳ tức giận bật dậy. Lúc này mới choáng ngợp xung quanh.

Hắn đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, trong một gian phòng tráng lệ mang sắc nét cổ trang.

Trí nhớ của hắn đảo lại một vòng, nhớ lại một giấc mơ kì lạ thời gian gần đây, trong mơ luôn có một người hỏi hắn, có muốn tới một thế giới khác tuyệt vời hơn không.

Hắn biết là mình đang mơ, liền gật đầu đồng ý, không ngờ thực sự xuyên không!?

Thẩm Gia Kỳ bò khỏi giường, chạy tới cái gương đồng trong góc phòng, hình ảnh trong gương là một nam nhân không khác hắn là bao, nhưng có một mái tóc bạc trắng quỷ dị.

Thẩm Gia Kỳ sờ soạng mặt, sau đó chà sát vào tóc trắng, không thể tin lên tiếng:

- Đây hình như không phải nhuộm, bạc tự nhiên sao? Sao mình lại trở nên ngầu vậy chứ?!

Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc, Thẩm Gia Kỳ chỉnh chỉnh giọng nói, “ e hèm” một tiếng, khảng khái nói:

- Vào đi!

Cửa phòng từ từ mở ra, Ngụy Lăng Chiêu nghiêm trang bước vào, tay đặt trên ngực chỉn chu cúi:

- Tôn chủ đã thức giấc.

Hai mắt Thẩm Gia Kỳ sáng bừng, hắn là tôn chủ a, thật oai, xem ra xuyên không thật không tệ.

Hưng trí một hồi, Thẩm Gia Kỳ lại ưỡn ngực, làm bộ bề trên nói:

- Phải, ta dậy rồi. Đồ ăn sáng của ta đâu?

Ngụy Lăng Chiêu mỉm cười:

- Mời thiếu chủ đi theo tôi.

Thẩm Gia Kỳ gật đầu, phất phất tay áo thật tinh tế rồi bước từng bước dài theo Ngụy Lăng Chiêu. Bước vào hành lang xa hoa, Thẩm Gia Kỳ không nhịn được nuốt nước miếng. Xem người hắn xuyên vào cơ to như thế nào đây.

Ngụy Lăng Chiêu đưa mắt nhìn Thẩm Gia Kỳ, từ tốn nói:

- Tôn chủ, ta muốn giới thiệu đôi lời. Thiếu chủ tên là Thẩm Huyền Vũ, là tôn chủ độc tôn Ma giới, tại vị ba mươi năm qua. Còn ta là Ngụy Lăng Chiêu, hộ pháp của tôn chủ, còn một người nữa cũng là hộ pháp, nàng tên Vu Lệ Cơ.

- ...?! – Thẩm Gia Kỳ ngây người nhìn Ngụy Lăng Chiêu, nội tâm chấn động kịch liệt! Y... y... giới thiệu làm cái gì chứ? Y biết ta là người xuyên tới sao?! Không xong rồi!

Thấy vẻ mặt thần hồn kinh sợ của Thẩm Gia Kỳ, Ngụy Lăng Chiêu nén cười:

- Tôn chủ có chứng hay mất trí, mỗi ngày phận là hộ pháp ta phải nhắc nhở lại lai lịch cho người.

Thẩm Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tên tôn chủ này đúng bệnh, cả tên mình cũng không nhớ thì... khoan, Thẩm Huyền Vũ? Đây không phải là tên của một nhân vật chính trong một tác phẩm truyện mà hắn từng sáng tác năm năm trước sao?

Thẩm Huyền Vũ … ma tôn … Ngụy Lăng Chiêu … Vu Lệ Cơ …

Thẩm Gia Kỳ trố mắt, hắn vậy mà xuyên vào chính tác phẩm của mình!!!

Ở một nơi nào đó thế giới hiện đại, Thẩm Huyền Vũ bất giác hắt xì một cái.

Ngụy Lăng Chiêu nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Gia Kỳ, trong lòng cảm thấy thập phần mới lạ.

Tôn chủ ra lệnh cho y kể từ sau khi người rời đi phải coi kẻ được xuyên tới là tôn chủ đích thực, thật tâm mà hầu hạ.

Nhưng nhìn vẻ mặt tôn chủ luôn trang nghiêm giờ chẳng khác nào một tên ngốc khiến hắn có chút... tư vị đặc biệt.

Thẩm Gia Kỳ ngồi trong phòng ăn, nhìn những món ăn tinh xảo được bày lên mà nuốt nước miếng, trong lòng đắc ý không thôi. Cuối cùng cũng được ăn những món ăn mà chính hắn tạo ra, được gặp nhân vật mà chính hắn khắc họa.

Không có một tác giả nào may mắn như hắn!!!

( Một nhân vật có mạch suy nghĩ ngược nhất =)))

Nghĩ một hồi Thẩm Gia Kỳ nhìn chằm chằm Ngụy Lăng Chiêu đang chuẩn mực đứng bên bàn ăn.

Bây giờ mới quan sát kĩ càng.

Hmmm, hắn không nhớ là mình có miêu tả tên Ngụy hộ pháp này đẹp tới vậy, gương mặt có chút Tây Tây, sống mũi cao, môi mỏng luôn mím chặt. Tỉ lệ không góc chết này hoàn mĩ tới khỏi bàn, nếu xuất hiện ở thế giới hiện đại sẽ được mấy bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ lấy tỉ vàng này cân theo đây...

- Ngụy Lăng Chiêu ~~~ - Thẩm Gia Kỳ vui vẻ lên tiếng.

- Có chuyện gì, thưa Tôn chủ.

- Ngươi thật đẹp a ~~~

Ngụy Lăng Chiêu:... – Y không thể chịu nổi khi những lời này thốt ra từ người có gương mặt hoàn toàn giống tôn chủ!!!

- Ngươi chắc hẳn rất thích tôn chủ của mình nhỉ? – Thẩm Gia Kỳ cong mắt, càng lập lờ trêu ghẹo.

- Tôn chủ... hự... ta vẫn luôn kính trọng người... – Ngụy Lăng Chiêu càng có cảm giác không ổn, nhưng phải cố nhịn...

Thẩm Gia Kỳ đặt đũa xuống, búng tay một cái thật kêu:

- Bản tôn chủ chấm ngươi rồi! Từ giờ thành người của ta! Thế nào?

Lông mày Ngụy Lăng Chiêu không ngừng giật giật, cuối cùng không nhịn được nữa mà bùng phát:

- Ai cho ngươi dám thốt mấy lời đó ra từ miệng của tôn chủ!

- What?!

Ngụy Lăng Chiêu vặn vặn hai tay:

- Để ta phải dạy dỗ cho ngươi biết như thế nào mới là những cử chỉ mà lời nói mà tôn chủ ma giới nên có!

- Nè nè ta là tôn chủ của ngươi đấy, khoan dừng tay! Ngươi đánh thật hả?! Ngươi biết ta là ai không? Dừng á á á, Ngụy Lăng Chiêu. Nếu có cơ hội ta sẽ viết ngươi xấu như thây ma!!!!!!!!!!!!

Vu Lệ Cơ đứng trước cửa đại phòng, không ngừng vỗ trán, than thở:

- Biết ngay là sẽ thế này mà, tội nghiệp cho người, tân tôn chủ đại nhân.

# 2 Điển tích đoạn tụ chi nhân

Còn nửa tháng nữa là Dạ Minh hội được diễn ra, người tới Ngọc Hồi thành càng ngày càng đông đúc.

Giữa đường phố đông đúc có hai nam nhân mặc thường phục, sánh ngang vai bước chân vào một quán trà.

Trong quán đang có khá đông người vây xem lão nhân kể chuyện.

Hai người bước vào không quan tâm lắm, ngồi tới vị trí xa nhất, thong thả gọi nước uống.

Phía bên kia lão nhân tóc bác vẫn đang hăng say kể chuyện:

- Để nhân gia ta nói cho các ngươi biết về chuyện vì sao Tần gia lại không có người nối dõi.

Một vị khách nhân lên tiếng:

- A, cái này ta biết, nghe nói đâu vị thế tử kia bị bất lực đó mà.

- Ây ây không, ta nghe nói vị hôn thê trước kia của Tần thế tử mất tích, từ đó chàng ta chẳng còn động lòng một ai, chính vì chuyện này mà Tần lão tức đến phát điên, ra lệnh đuổi thế tử khỏi phủ, cứ vậy lưu lạc mất tích ba năm nay rồi!

Lão nhân gia vừa phất quạt vừa cười khẩy:

- Các người đều quá nông cạn. Hôm nay ta sẽ kể cho các người về mối nghịch duyên của thế tử Tần gia và Bạc công tử, Bạc Cẩn Du.- Dừng một chút để cho mọi người kịp chấn động, lão nhân gia khà khà kể tiếp: - Ta nói chứ, năm đó sau khi đã điều hành Tần gia quy củ, Tần thế tử oai phong lẫm liệt dẫn Bạc công tử, lúc này vẫn còn là đại đệ tử Bạch Dạ phong Bạch Phong phái tới trước mặt Tần lão, nhất quyết khăng khăng muốn kết người ta làm đạo lữ. Các ngươi nghĩ mà xem, làm sao Tần lão có thể chấp nhận việc thế tử của Tần gia lại khống sinh con nối dõi. Ông ra điều kiện, có thể để Bạc công tử tới Tần gia làm nam thê, nhưng phải nạp thiếp để sinh đích tử cho ông.

- Thế rồi thế tử chọn như thế nào? – Một người qua đường nhanh chóng hỏi?

Lão nhân giả nhướn mày:

- Còn nói gì nữa, đã rõ rành rành còn gì, Tần gia bây giờ đang quằn lưng ra bồi dưỡng một thứ chất để làm thứ tử tương lai. Còn Tần thế tử cũ đã cùng vị Bạc công tử kia phiêu bạt tứ xứ rồi.

Một người khách quan đập bàn cười nói:

- Thế có phải là vị Bạc công tử kia chính là Tô Đát Kỷ của tu chân giới chăng? Ha ha ha.

- Nghe ta nói nè, hai người họ chính là có tư tình từ lâu rồi. Nhớ đến Dạ Minh hội năm đó, Bạc công tử còn gánh giúp Tần thế tử. Chứ nghĩ sao mà Tần thế tử khi đó vừa mới nhược quán không bao lâu, đã vào được vòng hai.

- Tin của ta mới đắc sắc, tháng trước tới Tô Gia thành, ta chính bằng hai con mắt thấy hai người họ ôm nhau giữa đường, tình cảm mặn nồng!!!

- PHỤT! – Một trong hai vị nam nhân ngồi trong góc quán cuối cùng cũng không nhịn được mà phun trà vừa uống ra khỏi.

Tất nhiên tiểu động tĩnh này không ai chú ý cả.

Ngươi nam nhân nọ lấy khăn tay lau miệng sạch sẽ, bật cười thành tiếng:

- Đồn đãi như vậy cũng quá thể rồi, chúng ta khi nào lại giữa đường ôm nhau chứ?!

Bạc Cẩn Du đưa tay vuốt vuốt lưng cho Tần Thiên Dật, cười tà mị:

- Khi nào cần làm thử để cho người trong thiên hạ càng tin hai ta tình cảm mặn nồng.

Tần Thiên Dật chỉ thẳng vào mặt Bạc Cẩn Du:

- Huynh không thấy ngượng sao, người ta còn hiểu lầm huynh là nam thê của ta đó!

Bạc Cẩn DU không để ý trả lời:

- Trong khi sự thật là...?

Tần Thiên Dật cúi gằm mặt nhìn chằm chằm nước trà xanh trong chén, ngượng nghịu đáp:

- Trong khi ta mới là nam thê của huynh.

Bạc Cẩn Du mỉm cười, đặt một viên linh thạch lên bàn, cùng Tần Thiên Dật rời khỏi quán trà, vừa ra khỏi quán liền chân thành nói:

- Phu phu đâu quan trọng ai thê.

Tần Thiên Dật cười vui vẻ, đi nhanh tới ôm lấy tay Bạc Cẩn Du:

- Đúng vậy.
Bình Luận (0)
Comment