Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 4


Ngụy Lăng ý nghĩ xoay chuyển, bên ngoài cũng chỉ là chuyện nhất thời.

Ngay lập tức, theo phương pháp ghi trong sách, hắn cẩn thận điều khiển linh lực trong cơ thể vào cơ thể Lục Vô Trần, đồng thời kiểm tra tổng quát.

Tuy nhiên, hắn phát hiện ra rằng Lục Vô Trần không chỉ bị thương nặng mà còn bị nội thương.

Các cấp bậc tu luyện trong "Thí Thần" được chia thành tám đại cảnh giới: Tụ Linh, Luyện Thể, Dung Khiếu, Kết/Kim Đan, Hồn Động, Kết/Nguyên Anh, Xuất Thể, Đại Thừa, trong đại cảnh giới có ba tiểu cảnh giới.
Tu vi của Lục Vô Trần lúc này là ở giai đoạn Dung Khiếu hậu kỳ, có thể được coi là tu vi nổi bật trong thế hệ trẻ.

Mà thương thế hiện tại của hắn cũng là bị nhân sinh đập nát, ngưng tụ lên chân nguyên, trực tiếp phá hủy hình thái kim đan sơ khai của hắn!
Thương thế này không có trong nguyên tác a!
Phải biết rằng vai chính còn chưa tới giai đoạn Kết Đan, cũng không có ai cản đường hắn, ngoại trừ nguyên chủ muốn giết hắn, hẳn là không có người nào đối với một tiểu hậu bối lại hung ác như vậy chứ?
Vì an toàn, Ngụy Lăng đã kiểm tra lại vết thương của Lục Vô Trần.

Lúc này, hắn có thể chắc chắn vết thương ở bụng nhất định không phải do nguyên chủ Vệ Lăng gây ra.
Bởi vì có một dấu tay nhỏ của một nữ nhân trên bụng được che bởi quần áo của Lục Vô Trần.

Dấu tay này nhỏ hơn rất nhiều so với lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành bình thường, màu tím đen, nội lực trong đó xuyên qua đan phủ, chính là hung thủ phá hủy chân nguyên của Lục Vô Trần!
Chẳng lẽ là Thẩm Lăng Tuyết? Ngụy Lăng ngay lập tức nghĩ đến Thẩm Lăng Tuyết, người đáng lẽ phải gặp Lục Vô Trần, nhưng đã phủ nhận ngay sau đó.

Nếu Thẩm Lăng Tuyết và Lục Vô Trần gặp nhau theo đúng cốt truyện, họ chắc chắn sẽ không thể làm tổn thương nhau.


Một là hai người đã quen biết nhau ngay từ đầu, hai là Thẩm Lăng Tuyết có tính cách cao thượng, nhân hậu, không phải là người nham hiểm, độc ác.

Sau khi nghĩ lại, Ngụy Lăng thật sự không nghĩ ra được nguyên do nên cũng không nghĩ nữa, dự định khi tỉnh lại sẽ hỏi thẳng Lục Vô Trần.

Vì vậy Ngụy Lăng cũng không chậm trễ nữa, trở tay xé một mảnh vải vội vàng buộc lại vết máu từ vết cắn của tiểu hồ ly, vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Vô Trần, xoay người, đem người cõng trên lưng, vừa cẩn thận vận chuyển linh lực, che lại vết thương lớn trên ngực đối phương, cúi đầu nói với tiểu hồ ly trên mặt đất: “Đừng đi theo, cẩn thận đồ đệ của ta bắt được sẽ ăn thịt ngươi đấy!!" Tiểu hồ ly nghe vậy thì đầu co rụt lại, bi thương hướng Lục Vô Trần kêu một tiếng, thấy Lục Vô Trần nằm trên lưng Ngụy Lăng bất giác không nhúc nhích, lúc này mới lưu luyến quay đầu lại chạy về phía sâu trong khu rừng.
Ngụy Lăng bất lực lắc đầu, theo tình hình hiện tại của Lục Vô Trần, cho dù có cứu mạng hắn cũng không thể tiếp tục tu luyện.

Mặc dù vai chính Lục Vô Trần chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại cho dù hắn đã trải qua đả kích thế nào đi chăng nữa, nhưng hiện tại nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nếu để cho người của Vạn Tông Môn nhìn thấy tiểu hồ ly lại sinh ra rắc rối thì phải làm sao? Cho nên tiểu hồ ly khẳng định không thể đi theo hắn.
Ngụy Lăng quay người lại, lưng cõng Lục Vô Trần phân biệt phương hướng một chút, rồi lê đôi chân nặng trĩu của hắn đi đến.

Hắn vẫn chưa học được thuật ngự kiếm phi hành của nguyên chủ, ngay cả khi hắn đã học nó, với nội thương chưa được hồi phục của hắn mà nói, ngự kiếm phi hành quả thật trở thành tự sát trong không trung.

Sau núi rậm rạp cây cối, trên đầu ánh sáng mặt trời chiếu xuống qua lá cây, có chút loang lổ thưa thớt.

Ngụy Lăng cõng Lục Vô Trần trên lưng đi khoảng nửa giờ, chỉ cảm thấy quần áo của mình đang ướt đẫm, không biết là do máu của Lục Vô Trần hay là mồ hôi của chính mình.

Điều mà hắn không để ý chính là lúc này Lục Vô Trần hơi mở mắt ra, hướng sườn mặt của hắn nhìn một hồi, như là nhận ra dáng vẻ của hắn, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Cứ như vậy, hắn cõng vai chính còn non nửa cái mạng đi trong rừng, sau nửa giờ, Ngụy Lăng buồn bã phát hiện ra......!Hắn đã đi lạc! Chà! Đừng có đùa như thế chứ! Hắn chỉ là không cẩn thận thất thần, cũng không phải mù đường! Làm thế nào có thể bị lạc!
Ngụy Lăng lại cõng Lục Vô Trần đi qua đi lại, cho đến khi ngay cả thể chất như một người tu tiên cũng cảm thấy mệt mỏi, Lục Vô Trần mới chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Súc Thiên Di Ảnh trận?"
Ngụy Lăng cau mày, không tùy tiện trả lời.


Quả nhiên, Lục Vô Trần tiếp tục hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao cứu ta?"
Nhìn thấy bộ dạng không quen biết mình của Lục Vô Trần, Ngụy Lăng trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói: Giả bộ! Ra sức giả bộ!
Nếu không phải Ngụy Lăng là tác giả nguyên tác, biết Lục Vô Trần chưa từng lộ ra bộ mặt thật trước khi trưởng thành, hắn đã nghĩ tên này thật sự là một người khác! Thật đáng tiếc khi không được sinh ra ở thế kỷ 21 để nhận cúp Oscar cho trình độ diễn xuất này! Mặc dù kỹ năng diễn xuất là do hắn thiết lập......!
Sự thật đã chứng minh rằng Lục Vô Trần bị thương nặng và không thể cải trang, hắn cá rằng nguyên chủ không thể nhận ra khuôn mặt thật của hắn, cho nên cứ thế ở đây mà diễn kịch!
Đáng tiếc là thân xác của nguyên chủ ban đầu vẫn là thân xác như cũ, phần nhân đã bị thay thế bởi một gã "bố dượng" chơi khăm Ngụy Lăng.

Vì vậy, Ngụy Lăng nghiêm mặt nói: "Ngươi bị trọng thương ngất ở phía sau núi Tọa Vong Phong.

Bổn tọa còn chưa hỏi ngươi đã xảy ra chuyện gì, mà là ngươi đã hỏi bổn tọa?"
“Bổn tọa?” Lục Vô Trần vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi là thủ tọa Tọa Vong Phong Vệ Lăng......!Vệ tiền bối?
Có cần phải nói từ "tiền bối" gian nan như vậy không? Ngụy Lăng ở trong lòng mà hung hăn đâm đối phương một trận, tiếp tục nghiêm mặt nói: "Ừ"
Lục Vô Trần có vẻ rất vui vẻ, nằm trên vai Ngụy Lăng buồn cười nói: "Trận pháp này không phải là do Vệ tiền bối tạo ra sao? Tại sao Vệ tiền bối lại không biết cách phá trận?"
Vẻ mặt của Ngụy Lăng không tốt: “Súc Thiên Di Ảnh trận là do Tiêu Dao Phong phong chủ đời trước tạo ra, liên quan gì đến bổn tọa!” Tên tiểu tử thúi này, quả nhiên là hào quang của nhân vật chính tỏa sáng, không những không chết vì trọng thương nặng như vậy, còn ở đây làm bộ làm tịch thể hiện tài diễn xuất, mẹ nó thật muốn đánh chết hắn!
Lục Vô Trần tiếp tục cười, ho hai tiếng.

Ngụy Lăng có thể cảm nhận được độ ấm máu chảy sau lưng, nghĩ rằng vết thương của Lục Vô Trần lại chảy máu.

Ngụy Lăng nhướng mắt nhìn rừng cây trước mặt, Súc Thiên Di Ảnh trận thực ra cũng không có gì to tát, chỉ có tác dụng cản trở con người, sẽ không gây thương tích hay giết người.

Muốn phá trận chỉ cần tìm ra mắt trận, tiếp tục di chuyển.

Ngụy Lăng đặt Lục Vô Trần dưới một gốc cây, giúp hắn ngồi xuống, trong khi hắn tại bốn phía xoay hai vòng, nhanh chóng tìm thấy cây đại thụ được sử dụng làm mắt trận.


Sau khi mọi việc xong xuôi, Ngụy Lăng lau mồ hôi trên trán rồi lại cõng Lục Vô Trần lên lưng.

Lần này, cả hai cuối cùng đã thành công bước ra khỏi phạm vi của khu rừng phía sau núi.
Sau khi rời khỏi khu rừng, vẫn còn một đoạn đường dài phía trước.

Lúc này, toàn bộ lưng của Ngụy Lăng đều cong lên, thậm chí có một mùi tanh tưởi từ trong lồng ngực tràn ra, rất có thể liên lụy đến vết thương lúc trước.

Mà Lục Vô Trần vẫn luôn âm thầm quan sát mọi hành động của Ngụy Lăng, dường như không yên tâm đối với hắn.

Ngụy Lăng bất đắt dĩ, đành phải đặt Lục Vô Trần dưới một gốc cây to để nằm, chính mình đỡ lấy thân cây nghỉ ngơi một hồi, sau khi cơn đau trong lồng ngực dịu đi, hắn mới cõng người trên lưng đi về hướng Tọa Vong Cư.

Khi bước vào tiểu viện của Tọa Vong Cư, một đệ tử ký danh tình cờ đi ngang qua, thấy Ngụy Lăng đang cõng một người trên lưng đầy máu, hắn ta sợ đến mức vội vàng đỡ Lục Vô Trần xuống, hét lớn gọi người tới để giúp đỡ.

Lúc này, Ngụy Lăng cũng không quên bắt chước nguyên chủ nói: " Trên đỉnh Tọa Vong Phong, cấm ồn ào."
Đệ tử liên tục đáp ứng, nhưng vẫn là nhìn Lục Vô Trần thở phì phò trong tay, thấp giọng hỏi: "Sư tôn, người này là...?"
Ngụy Lăng trong lòng cho rằng không ai nhận ra, trên mặt vẫn lộ ra vẻ cao thâm khó lường: "Hiện tại không có chuyện gì, nhưng sau hôm nay, hắn sẽ là sư huynh mới của các ngươi."
"Gì?"
Tiểu đệ tử vẻ mặt ngơ ngác, Ngụy Lăng xua tay: "Đem hắn đến phòng bên chăm sóc tốt cho hắn! Bổn Tọa đi Bách Thảo Phong lấy dược cho hắn rồi sẽ quay lại!" Hắn nói sẽ đi lấy thuốc, nhưng thực ra Ngụy Lăng đã đến linh tuyền, tắm rửa, thay quần áo, sau đó xé một truyền tin phù, đưa tin cho những người ở Bách Thảo Phong, bảo họ mang thuốc cùng người đến.

Khoảng nửa giờ sau, một tiểu đệ tử đến báo rằng Lục Vô Trần đã ổn định xong đồng thời cũng đã tỉnh lại.

Lúc này, những người từ Bách Thảo Phong cũng đã đến.

Bảy đại phong của Vạn Tông Môn mỗi nơi mỗi vẻ, Bách Thảo Phong là đỉnh duy nhất không lấy kiếm thuật phong mạch.


Đệ tử nơi này giỏi y thuật, linh đan dược liệu hay những căn bệnh khó giải quyết đều không là vấn đề đối với bọn họ.

Điều quan trọng nhất là những viên đan dược mà họ luyện chế ra có thể hỗ trợ các đệ tử của các phong khác tu luyện!
Ngụy Lăng thu dọn quần áo, đi tới xem người tới là ai, nhưng kết quả cùng đối phương vừa đối mặt thì sững sờ.

Vạn Tông Môn thống nhất giáo phục là bạch y tráo lụa xanh, người này mặc vào tới ôn nhã tú lệ, so với các nữ đệ tử dưới môn hạ còn đẹp hơn vài phần!
“Vệ sư huynh.” Đối phương khóe miệng nở nụ cười nhẹ, hướng về phía Ngụy Lăng cúi đầu.
Ngụy Lăng nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên, đưa một tay ra sau lưng, giả vờ bình tĩnh: “Ta vốn dĩ muốn gọi đệ tử ngẫu nhiên qua xem xét, nhưng không ngờ lại quấy rầy Phù Diêu sư đệ."
Phù Diêu lắc đầu: “Thương thế của Vệ sư huynh không giống bình thường, chưởng môn sư huynh dặn dò ta nếu là sư huynh gọi tới ta cần phải tự mình đến xem."
Hả? Vị chưởng môn sư huynh này sao lại đối với hắn để ý như vậy?
Ngụy Lăng ngừng nói, phất tay áo làm ra vẻ mời, ý bảo Phù Diêu cùng mình vào, nói: “Thật ra, lần này ta gọi sư đệ đến đây, không phải để chữa trị vết thương cho ta.” Bước vào phòng bên, Ngụy Lăng nói: "Ngươi giúp ta xem người này, còn cứu được không?"
Phù Diêu vừa vào phòng liền nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường.

Hắn lại gần quan sát một hồi, thấy Lục Vô Trần thần trí không còn minh mẫn, vội đặt hộp thuốc sang một bên, đưa tay kiểm tra mạch rồi nói: “Ai lại ra tay nặng như vậy với một đứa trẻ?"
Kỳ thực, với y thuật của Phù Diêu, không cần bắt mạch cũng biết tình trạng thương tích của Lục Vô Trần, nhưng hắn vẫn cẩn thận bắt mạch hồi lâu, điều này cho thấy hắn rất coi trọng thương thế của Lục Vô Trần.

Ngụy Lăng nói thẳng: "Còn cứu được không?"
Phù Diêu nói: "Có thể cứu, nhưng tu vi của hắn không dễ khôi phục."
Ngụy Lăng nói: “Không dễ khôi phục, nhưng không phải là không khôi phục được."
Phù Diêu liếc nhìn hắn: "Cần có Linh Chi Thạch ngàn năm tuổi cùng sừng của linh thú Xích Diễm để giúp hắn chữa trị đan phủ bị tổn thương, sau đó nhờ một vị tiền bối dùng trăm năm công lực sửa chữa kinh mạch, ngưng tụ linh lực cho hắn.

Cho dù như vậy hắn cũng chỉ có thể thành công khôi phục thương thế bằng sáu hoặc bảy phần công lực lúc trước."
Ngụy Lăng đang định nói rằng sẽ rất phiền phức trước cứ cứu mạng hắn đã, nhưng một người đột nhiên xông vào cửa nói: "Sư tôn! Sư tôn! Đệ tử biết Linh Chi Thạch ngàn năm a! Hai tháng trước, đệ tử và Lục sư đệ đến Thiên Bát thành để truyền tin, lúc đó trên một dãy núi đã tìm thấy Linh Chi Thạch ngàn năm tuổi, lúc đó đệ tử cùng Lục sư đệ đã ở lại đó một đêm, đáng tiếc cuối cùng tu vi không đủ, nên không thể bắt được Linh Chi Thạch kia!"
Ngụy Lăng: "..." Vậy nhóc con, ngươi đây là muốn bắt Linh Chi Thạch cho một sư tôn giả mạo, người thậm chí còn không thể điều khiển được linh lực của chính mình sao? Ngươi đây không phải là hãm hại sư tôn, ngươi đây là đang hãm hại cha ruột a!.

Bình Luận (0)
Comment