Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 174


Lâm Chiêu biết chuyện thì vô cùng tức giận, định kéo Tần Tranh đến bãi thu hoạch.

“Đi, chúng ta đi nhìn xem! Để muội tát cho ả vài cái ngay tại chỗ!”
Tần Tranh không có hứng thú nhìn cảnh Vương Tú nhận tội trước mặt toàn thể người trong trại, cô bảo: “Hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, đừng lãng phí thời gian vì những người không liên quan nữa.”
Khi đó Lâm Chiêu mới chịu thôi.
Tuy nhiên “oan gia ngõ hẹp”, sau khi bản chuyện với Phùng lão quỷ xong, Tần Tranh muốn né tránh những người khác nên chọn đi đường nhỏ, không ngờ bà cháu họ Vương từ bãi thu hoạch về, có lẽ bị người trong trại mắng nên lúc về nhà cũng đi con đường này.
Tần Tranh và họ chạm mặt nhau, sau lưng cô còn có Lâm Chiêu và bảy tám trai tráng trong trại, bà cháu họ Vương thì đầu bù tóc rối, Vương Tú không còn thái độ phách lối trước kia nữa mà cúi gằm mặt, trên người còn có những vật dơ bẩn như trứng thối, rau bẩn do người trong trại ném vào.
Lâm Chiêu cười lạnh một tiếng nhưng không nói gì cả, Vương Tú run cầm cập giống như là sợ hãi.
Tần Tranh không hề dừng lại một giây nào, lướt qua người họ rồi đi thẳng ra sau núi.
Lâm Chiêu cũng không thèm giằng co với họ để hạ thấp bản thân, chỉ đi theo Tần Tranh, làm như không thấy bà cháu họ.


Tần Tranh bận rộn cho đến khi chiều tối mới gặp lại Sở Thừa Tắc.

Để tiện hành động, hôm nay y mặc đồ cưỡi ngựa.

Bởi vì thân hình mảnh khảnh, dù mặc thêm chiếc áo giáp Tần Tranh may bên trong thì nhìn y cũng không có chút nặng nề.
Trước mặt mọi người, hai người chỉ đứng từ xa nhìn nhau một cái.
Người của Lục gia đã đến chờ ở núi bên kia để đón dây dẫn, chiếc lồng sắt trước kia dùng để vận chuyển lương thực bây giờ cũng được dùng để chuyển người.
Ngoại trừ những người đầu não trong trại, con đường sau núi được giữ bí mật với tất cả người khác, những sơn trại kia càng không biết có một con đường để rời khỏi Lưỡng Yến Sơn như vậy, lúc này ai nấy đều tấm tắc lấy làm lạ.
“Mẹ ơi, vách núi xa mấy chục trượng thế này, làm sao mà có thể xây con đường nối liền như thế?”
“Bên dưới là mặt sông, từ trên cao thế này mà ngã xuống thì làm gì còn mạng sống! Ông đây nhìn thôi mà chân đủ run rồi.”
“Xây đường cáp treo thế này là một công trình lớn cỡ nào, vậy mà quan phủ không phát hiện ra sao? Dây cáp sắt làm sao mà chuyển sang bờ bên kia nhỉ, có người biết bay chăng?”
Phùng lão quỷ nghe những người khác chấu đầu thì thầm bán tán, nhất thời có cảm giác vô cùng tự hào.

Lão chắp tay sau lưng, vênh mặt lên nói: “Cái này là do phu nhân của quân sư xây dựng.”
Mọi người vốn chỉ đang thán phục chuyện làm thế nào để xây dựng con đường này, giờ nghe là do một nữ nhân làm thì ai nấy đều ngạc nhiên đến sái quai hàm.
“Con đường này chắc chắn dùng phép thuật để xây rồi, chỉ có tiên nữ mới có phép thuật thôi!”
“Vốn đã nghe nói phu nhân của quân sư xinh đẹp xuất trần, nói không chừng là tiên nữ được trời phái xuống giúp chúng ta làm việc lớn đó!”

Tần Tranh – lúc này đang đeo mạng che mặt, đứng ở nơi kín đáo: “…”
Cô biết người xưa sợ thần sợ quỷ, trí tưởng tượng rất phong phú nhưng không ngờ lại phong phú đến vậy.
Lâm Chiêu thì cố nhịn cười, dường như rất thích thú với phản ứng kinh ngạc của họ.
Lâm Nghiêu ở đằng trước dẫn đầu, mang theo một đám người đi vào lồng sắt trước.

Dây thừng trên lồng sắt được người ở đối kéo một cái, lồng sắt cũng trượt theo, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tần Tranh luôn cảm thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, cô ngước đầu lên, quả nhiên thấy Sở Thừa Tắc ở xa xa nhìn mình.
Y chịu trách nhiệm bọc hậu, là nhóm người đi cuối cùng.
Đại quân sắp có một trận ác chiến, dù có nhiều lời muốn nói nhưng trước mặt bao người, họ không thể trắng trợn thân thiết với nhau được.
Đường cáp một chiều vận chuyển khá chậm.

Đợi tất cả đã được chuyển sang bờ bên kia, đến lượt nhóm người của Sở Thừa Tắc, Tần Tranh và mấy người Phùng lão quỷ mới cùng bước lên, lát nữa cô còn phải chỉ dẫn họ cắt đứt cáp treo.

Sở Thừa Tắc nhìn cô, chỉ nói một câu: “Ta đi đây.”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Tần Tranh xao động.

Cô nhìn y, bảo: “Mọi chuyện cẩn thận, bình an trở về.”
Sở Thừa Tắc gật đầu rồi bước vào lồng sắt.
Bóng đêm tối mịt, bước khỏi phạm vi ánh đuốc chiếu sáng, mọi thứ đều không còn nhìn rõ.
Lúc lồng sắt sang đến bờ bên kia, người của Kỳ Vân Trại dùng tín hiệu báo sang bên này, Lâm Chiêu dịch cho Tần Tranh, cô bèn ra lệnh kéo lồng sắt về vách núi bên này rồi sai người dùng dây thừng kéo chặt cáp sắt, cáp sắt đứt đoạn, rũ xuống vách núi nhưng vì có một đoạn dây thừng giữ lại nên không hoàn toàn rũ xuống bờ đối diện, còn một đầu dây thừng thì vẫn cột vào cọc sắt.
Dây cáp sắt bị cắt đứt, không thể vận chuyển thứ gì nữa nhưng đầu bị bắt vẫn được dây thừng giữ lại, sau này muốn dùng thì kéo dây sắt lên, nối lại là xong.
Đây là cách tốt nhất mà Tần Tranh có thể nghĩ ra để nối lại dây cáp, nếu không đến lúc đó lại phiền phức như lần đầu làm thì hơi mệt..

Bình Luận (0)
Comment