Cáp sắt đã bị cắt đứt, trong nhất thời quan binh bên kia không thể nghĩa ra cách sang được bên này.
Nhưng khi họ đẩy vài chiếc máy bắn tên nhắm vào đối diện thì Tần Tranh ý thức được chuyện không hay rồi.
Đối phương cư nhiên cột dây thừng vào mũi tên, mượn sức bắn cực lớn của nó để ghim mũi tên vào vách núi đối diện, như thế sợi đây thừng sẽ trở thành một đường cáp treo khá đơn giản.
Trên eo của quan binh có cột một sợi dây, một đầu buộc vào sợi dây thừng trên mũi tên khổng lồ, bám vào đó rồi từ từ sang bên này.
Rõ ràng là bên đó cũng có người biết nguyên lý làm ra đường cáp treo, muốn dùng cách này để làm dây dẫn.
Lâm Chiêu lo là họ sẽ sang được bên này nên xách đao bước tới: “Để muội đi chặt đứt sợi dây thừng kia.”
Tần Tranh kéo nàng ta lại, giọng chắc chắn.
“Họ không qua được đâu.”
Ban đầu lúc dùng mũi tên đưa dây thừng sang, cô không bắn mũi tên vào vách đá mà bào người của Lục gia phối hợp, cột đầu của sợi dây thừng vào thân cây để làm đường dẫn.
Nguyên nhân là vách đá này rất bở, chạm vào là vỡ ra ngay, mũi tên cắm vào thì cũng không chịu được sức nặng, không bao lâu sẽ bị nhổ ra thôi.
Quả nhiên, Tần Tranh vừa nói xong thì vách đá bên này đã có những khối đá rơi xuống, mũi tên cắm vào vách núi cũng theo đó mà rơi ra, dây dẫn buông thõng xuống, quan binh vịn vào đó leo qua cũng rơi xuống theo.
Nhất thời, cả vách núi đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của mấy binh lính.
Ở độ nào thế này mà rơi xuống, bên dưới lại là mặt sông, gần như là không có khả năng sống sót.
Có những ví sụ sống ngay trước mắt, quan binh biết cách này không dùng được nên không tiếp tục biện pháp này nữa.
Tình hình giằng co này kéo dài suốt mấy ngày, phía sau núi lúc nào cũng có người thay nhau canh chừng, hễ có chút động tĩnh gì là lập tức báo với Tần Tranh và Lâm Chiêu ngay.
Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đi khỏi, Tần Tranh và Lâm Chiêu gần như thay vào vị trí của họ.
Tần Tranh biết bên này giằng co như vậy, bên phía Sở Thừa Tắc đang giữ thành Thanh Châu và quan binh bên ngoài cũng sẽ căng thẳng không kém.
Để đề phòng vạn nhất, cô đề nghị với Lâm Chiêu dạy cho những nữ tử trẻ trong trại vài chiêu thức phòng thân, nếu thật sự đến đường cùng thì không đến nỗi mặc cho người ta chém giết.
Đương nhiên Lâm Chiêu đồng ý ngay.
Nữ tử trong trại biết tình hình trước mắt, dưới tình huống tính mạng gặp nguy hiểm, ai nấy đều học rất nghiêm túc.
Tần Tranh cũng cùng tập luyện.
Cô không mong mình có thể trở nên lợi hại gì, nhưng bình thường rèn luyện sức khỏe, gặp nguy hiểm có sức mà chạy thì vẫn tốt hơn.
Có điều mấy ngày đầu tập luyện quá sức, Tần Tranh cảm thấy mình mẩy ê ẩm, sau đó thì quen dần, cô cảm nhận được lợi ích của việc tập luyện, thỉnh thoảng còn tìm Lâm Chiêu bảo dạy cho mình thêm vài chiêu.
Lâm Chiêu dạy mọi người tập luyện vài ngày, ham muốn trở thành giáo đầu cũng xuất hiện.
Hôm ấy, sau khi hướng dẫn mọi người luyện tập xong, nàng ta hưng phấn hỏi Tần Tranh.
“A Tranh tỷ tỷ, tỷ nói xem sau này muội thành lập một đội nương tử quân được không?”
Lâm Chiêu có chí hướng lớn như vậy, đương nhiên Tần Tranh vô cùng ủng hộ.
“Ý tưởng này hay đấy.”
Lâm Chiêu không bị gội nước lạnh nên càng hưng phấn hơn.
Nàng ta không quên nói xấu Lâm Nghiêu.
“Thật ra rất lâu về trước muội đã nói với đại ca của muội rồi nhưng huynh ấy nói muội làm liều, đàn ông trong trại xuống núi cớp đã rất nguy nhiểm rồi, cho một đám phụ nữ theo thì càng loạn hơn.”
Bây giờ nhớ lại, Lâm Chiêu vẫn thấy ấm ức.
“Dựa vào đâu đàn ông có thể làm việc lớn mà phụ nữ thì không?”
Tần Tranh và Lâm Chiêu ngồi trên đài cao của bãi luyện tập, ngắm nhìn bầu trời cao.
“Trên trời này có những người muốn trải qua những ngày tháng bình yên, giúp chồng dạy con, cũng có những người muốn vượt lên thế tục, thực hiện hoài bão của mình.
Tuy nhiên kiểu thứ nhất rất nhiều nhưng kiểu thứ hai thì rất hiếm, vì thế người ta chỉ nhìn thấy kiểu thứ nhất mà thôi.
Bây giờ chiến tranh loạn lạc, thành lập một đội nương tử quân, dù không thể lên chiến trường giết giặc thì cũng có thể giúp sức phòng thủ chứ.”.