Khoảnh khắc ấy, y lập tức hiểu ý của Tần Tranh.
Lòng có gì đó được lấp đầy, Sở Thừa Tắc không nói chuyện nữa mà ngồi lên ghế trúc nhìn cô nổi hứng mang tiền đồng trong hộp ra đếm, chỉ mình y mới biết lòng mình đang có những cảm xúc gì.
“Một trăm mười tám, một trăm mười chín, đâu mất rồi nhỉ? Mình nhớ rõ ràng là có một trăm hai mươi đồng.” Tần Tranh cắm đầu đếm, miệng lầm bầm.
Đang không cam tâm định đếm lại từ đầu thì cổ tay bị Sở Thừa Tắc kéo lại.
“Còn thiếu bao nhiêu, ta bù cho nàng.” Y áp sát cô, nhưng giống như chỉ là nhoài tới để xem cô đếm tiền.
“Một đồng.”
Không khí khác lạ, Tần Tranh không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên tay, đến nỗi nó sắp thủng một lỗ.
Sở Thừa Tắc đang định nâng cái đầu đang cúi gằm của cô lên thì cửa sổ vang lên những tiếng “cốc cốc”.
Hai người cùng nhìn sang.
Cửa sổ chỉ hé một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy con chim bồ câu đậu ở ngoài, đang dùng đôi mắt tròn xoe như đạt đậu nhìn họ.
Phát hiện cuối cùng hai người kia cũng chú ý đến mình, con bồ câu lại vội vàng mổ vào cửa sổ vài cái nữa.
Lúc nãy Sở Thừa Tắc lấy thư trong ống trúc thì tiện tay đóng cửa sổ luôn, không ngờ con bồ câu kia còn chưa bay đi.
Tần Tranh đặt cái hộp qua một bên, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con bồ câu vội kêu vài tiếng cục cục.
Cô tằng hắng một tiếng để giấu đi vẻ xấu hổ, hỏi: “Có phải quên cho nó ăn không nhỉ?”
Sở Thừa Tắc vừa nắm cổ tay Tần Tranh, ngón tay y dường như còn vương lại hơi ấm từ cô.
Y vô thức xoa xoa vài cái, hờ hững liếc mắt nhìn con bồ câu.
“Đừng cho nó ăn nữa, nó đã mập hơn những con bồ câu khác rồi, đưa thư cũng chậm nữa.”
Tần Tranh nhìn thân hình béo tốt dần lên từng ngày của con bồ câu, cảm thấy Sở Thừa Tắc nói không sai.
Sợ cho bồ câu ăn nữa thì sẽ hại nó nên vươn một ngón tay ra xoa đầu nó.
“Mày mập quá rồi nên đưa thư chậm trễ, không cho mày ăn được nữa.”
Con bồ câu nghiêng đầu nhìn cô.
“Cục?”
Bên ngoài có tiếng nói, là Lâm Nghiêu sai người đến hỏi họ đã thu dọn xong chưa.
Sở Thừa Tắc đứng lên, nói với Tần Tranh.
“Đi thôi.”
Tần Tranh bỏ cây bút lông Sở Thừa Tắc tự làm vào trong hộp, lúc ấy mới ôm cái hộp đi ra ngoài.
Sở Thừa Tắc trêu cô.
“Hai con thỏ kia chắc nàng cũng mang theo nhỉ?”
Tần Tranh gật đầu với y.
“Thiếp đang định thế thật.”
Hai con thỏ được y mang về, Tần Tranh vẫn là người cho ăn, cũng dần có tình cảm.
Vì thế cái chuồng thỏ dưới mái hiên liền được một binh lính bên ngoài vào mang đi.
Bên ngoài có không ít người muốn đến đưa tiễn họ nhưng vì sợ những tướng sĩ vũ khí hiên ngang kia nên chỉ đứng xa xa mà nhìn.
Tuy chưa ở nơi này quá lâu nhưng bây giờ phải ra đi, lòng Tần Tranh vẫn có những cảm xúc nói không nên lời.
Lư thẩm đã chuẩn bị không ít hoa quả và thịt khô.
“Hôm nay nương tử đi, sau này chắc sẽ không về lại nơi đây nữa.
Đây là ít thịt mà tôi đã phơi từ trước, cô mang theo ăn.”
Tần Tranh bị những lời của Lư thẩm làm xúc động.
“Thẩm không đi theo chúng tôi sao?”
Lư thẩm dời mắt đi, lắc đầu.
“Gốc rễ của thẩm ở đây mà, thẩm không theo các cô đi đâu.”
Tần Tranh biết có những người lớn tuổi, đôi khi gặp chuyện cũng không muốn rời xa quê cha đất tổ nên đành từ biệt thẩm ấy.
Bên ngoài thấy cô đi ra, có người gọi “Tần sư phụ”, có người gọi “phu nhân quân sư”, trên tay họ xách không ít trứng gà, thịt cá, bảo là chút tấm lòng mong họ nhận lấy.
Tần Tranh không chịu nhận, một mực hứa là sau này sẽ còn về Lưỡng Yến Sơn thăm họ.
Suốt dọc đường ra khỏi trại đều có người đến đưa tiễn họ, mãi đến hang Yến mới thôi.
Lúc leo lên giỏ trúc, Tần Tranh chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang cảm xúc, mắt cũng thấy cay cay.
Sở Thừa Tắc đưa tay lau mắt cho cô.
“A Tranh, vi phu rất hãnh diện.”.
ngôn tình sủng
Người trong trại kính trọng cô còn hơn y nhiều.
Y biết cô đã dạy những người trong sơn trại làm gì, cùng họ làm gì.
Họ kính trọng cô như vậy, lưu luyến cô như vậy cũng không có gì lạ, thậm chí còn lấy làm tự hào nữa.
Nguy cơ của Lưỡng Yến Sơn đã được giải trừ, ngoài việc Tần Tranh rời khỏi trại đến thành Thanh Châu, còn có bà cháu nhà họ Vương cũng bị đuổi đi.
Bà cháu nhà họ Vương bị đưa lên giỏ trúc sau khi Tần Tranh đã đi khỏi.
Khác với vẻ náo nhiệt khi tiễn Tần Tranh đi, lúc hai bà cháu nhà kia đi khỏi, ngoại trừ những người thả giỏ ở hang Yến thì không còn ai khác.
Người trong trại tìm thuyền chở họ đến bờ sông rồi ném cho họ một túi quần áo, sau đó lập tức quay đầu bỏ đi.
Bà cháu nhà họ Vương đứng bên đường, nhìn trời đất bao la, chân không nhúc nhích.
Họ đã ở trong trại cả đời, chưa từng xuống núi, cũng không biết rời khỏi Kỳ Vân Trại thì mình có thể đi đâu, làm sao mà sống.
Vương Tú nhìn chiếc thuyền lớn giờ chỉ là một chấm nhỏ trên sông, nhớ đến tình cảnh Tần Tranh ra đi bao nhiêu người đưa tiễn, sau cơn đố kỵ và không cam tâm qua đi, chỉ ngẩn ngơ nhìn về hướng đó, lệ không ngừng tuôn rơi..