Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 223


Ngày hôm sau, lúc Lâm Chiêu đến tìm Tần Tranh kể cho cô nghe tiến độ tổ chức đội nương tử quân của mình, nhìn thấy hai hàng sách bèn tò tò đi đến xem thử.

Liếc một lượt sách ở hàng trên, cuối cùng nàng ta rút một cuốn truyện ở hàng dưới ra.

“Sách ở hàng trên, chỉ nhìn tên thôi là muội đã thấy đau đầu rồi, không biết bình thường thái tử điện hạ làm sao mà đọc được, vẫn là sách của A Tranh tỷ tỷ hợp ý muội hơn.” Nàng ta ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhón lấy một quả mứt trong đĩa cho vào miệng, ôm sách đọc ngấu nghiến.

Tần Tranh đang đọc bản ghi chép của hà vận sứ nhiệm kỳ trước.

“…”
Sách ở hàng trên mới là của cô đấy!
Lâm Chiêu lật vài tờ, môi cũng cong lên.

“Lão tú tài trong quán trà cũng từng kể chuyện “Tây lâu xuân nguyệt” này nhưng mỗi lần chỉ kể một chút, nghe mà tò mò chết được.

Trước đó muội bảo ca ca đến hiệu sách tìm mua nhưng huynh ấy bảo sách này đàn bà thấy mồ, huynh ấy đàn ông ngời ngời như vậy không có mặt mũi nào đi mua.


Sau này mấy hiệu sách đứt hàng, muội muốn mua cũng không mua được.

Hôm nay coi như một lần được đọc hết nguyên cuốn ấy rồi!”
Không biết Tần Tranh nhớ tới điều gì mà môi khẽ mỉm cười.

“Ta biết có một nam nhân cũng thích đọc loại sách này đấy.”
Lâm Chiêu đang định hỏi là ai nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Sở Thừa Tắc đứng đó không biết đã bao lâu, sắc mặt y có thể nói là khá khó coi.

Lâm Chiêu vốn ngồi nhà nhã dưới đất, thấy vậy gần như là lập tức ngồi thẳng sống lưng lên.

“Điện hạ.”
Sở Thừa Tắc bước vào nhà, lạnh lùng gật đầu.

Y đi được nửa đường, quay về lấy bản đồ bố trí binh lực thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa họ.

Tần Tranh ngồi đưa lưng về phía cửa, khi Lâm Chiêu lên tiếng mới quay lại nhìn ra ngoài, thấy sắc mặt Sở Thừa Tắc không tốt lắm thì biết nguyên do nhưng không tiện nói gì nên đành hỏi: “Điện hạ quên mang theo thứ gì à?”
Trước mặt người khác, Tần Tranh luôn gọi Sở Thừa Tắc là điện hạ.

Sở Thừa Tắc ừ một tiếng, lấy bản đồ trên bàn rồi nói: “Ta và các phụ tá thương nghị chuyện đánh Hộ Châu, Mạnh Quận, trưa sẽ không về ăn cơm.”
Sau khi Sở Thừa Tắc đi, Lâm Chiêu rụt cổ lại.

“Sao muội cảm thấy hôm nay thái tử điện hạ dữ thế nhỉ.”
Tần Tranh ho một tiếng.

“Chiến sự sắp tới, chắc chàng đang căng thẳng.”
Lời giải thích này hoàn toàn hợp lý nên Lâm Chiêu bèn gật đầu.

“Cũng phải, điện hạ gánh vác trọng trách trên vai mà.”
——

Biệt viện.

Lâm Nghiêu biết Sở Thừa Tắc sắp đánh hai nơi Hộ Châu và Mạnh Quận, hắn cắn răng viết một bản tấu, hy vọng Sở Thừa Tắc cho mình làm tiên phong đi đánh Hộ Châu.

Lúc bản tấu được trả về, Lâm Nghiêu bứt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, ngồi phịch xuống bậc thang, hối hận đến thúi cả ruột, than vãn với tâm phúc của mình.

“Thằng nhãi Lục Tắc kia đúng là tinh ranh xảo quyệt.

Muội muội của hắn tới Thanh Châu há nào hắn lại không biết, thế mà lại vội vội vàng vàng đi Từ Châu ngay trước ngày muội muội mình tới, rõ ràng là biết chuyện này Lục gia hắn làm không đứng đắn gì, sợ đích thân đón về sẽ bị điện hạ giận lây đây.”
“Sao ông đây lại xui xẻo thế chứ! Ông muốn lên chiến trường giết giặc, không muốn ở nơi này hầu hạ tiểu tổ tông động tí là khóc kia!”
Hắn ngã người ra sau, khi mắt đảo qua đám người đang đứng ở đầu hành lang bên kia thì lập tức đứng bật dậy.

Nhưng muộn rồi.

Những lời vừa rồi đã bị Lục Cẩm Hân và bà vú, nha hoàn của nàng ta nghe hết.

Bà vú của Lục Cẩm Hân hung hăng trừng hắn, giận dữ quát.

“Có biết phép tắc không đây, dám bàn tán sau lưng chủ tử.


Người đâu, vả miệng cho ta!”
Mắt Lục Cẩm Hân đỏ lên như một chú thỏ, mặt thì ngượng ngùng và khó xử.

“Ma ma đừng vô lễ.

Đây là Lâm tướng quân dưới trướng thái tử điện hạ đó.”
Lục Cẩm Hân khẽ nhún người chào rồi dẫn đám người của hầu của mình đi.

Lâm Nghiêu nhìn đám người đi xa, đưa tay gõ đầu tên lính bên cạnh.

“Có người đến sao không nhắc ta một tiếng hả?”
Tên lính cũng đau khổ nói: “Thuộc hạ cũng vừa nhìn thấy thôi.”
Lâm Nghiêu nhìn hành lang phía bên kia với ánh mắt phức tạp rồi xách binh khí lên.

“Thôi, tiếp tục tuần tra.”.

Bình Luận (0)
Comment