Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 234


Sở Thừa Tắc nhìn cô.

“Nàng.” Y chỉ đáp một tiếng, ánh nến chiếu vào làm ánh mắt y sâu thẳm.
Tần Tranh ngẩn ra.

Gió lùa vào từ khung cửa chưa được đóng chặt, ngọn nến trên bàn lay động dữ dội.
Môi cô từ từ nở nụ cười.

“Vậy thì lạ quá.”
“Lạ gì?”
“Chàng chưa từng tính kế thiếp, sao biết thiếp sẽ không rơi vào bẫy của chàng?”
Lần này đến lượt Sở Thừa Tắc nín thở, công văn trên tay cũng không xem được nữa, y gạt những văn kiện, thẻ trúc sang một bên, khom người nhấc cô ngồi lên bàn.

Tần Tranh phải vịn hai tay vào bàn mới ngồi vững.

Y ngồi rất gần, tay nắm cằm cô, mặt gần như dán sát vào mặt cô khiến hai bên có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

“Nàng cố ý hả?”
Từ “hả” được kéo dài, tông hơi cao mang theo vẻ khiêu khích như có như không.
Tần Tranh chống thẳng người, đến sát bên tai y, hơi thở nhẹ nhàng.

“Chẳng phải tại điện hạ nói trước ư?”
Sở Thừa Tắc biết cô cố tình trêu ghẹo mình nhưng bàn tay đang chống lên bàn vẫn không kiềm chế được, nổi đầy gân xanh.
Y cụp mắt nhìn dung nhan hoàn mỹ trước mặt, hàng mi dài như lông chim che bớt ánh nến, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Y rất hiếm khi để lộ ánh mắt đầy áp bức và có tính công kích như thế.

Tần Tranh vô thức rụt người lại nhưng Sở Thừa Tắc siết hông cô càng chặt hơn.
Thường sau khi tắm rửa, Tần Tranh không búi tóc lên nữa, lúc này mái tóc dài xõa tung trên vai.

Vì hai tay chống phía sau, chiếc áo choàng màu tím trượt sang hai bên làm lộ ra chiếc váy ngang ngực màu trắng bên trong.

Đôi vai mảnh mai, vòng eo thon thả, làn da nõn nà, nốt ruồi son trên xương quai xanh chính là thứ cuối cùng làm y mất lý trí.
Tần Tranh không kịp kéo vạt áo lại liền bị đè gáy lại, hôn tới tấp.
Trong lúc hỗn loạn, bút nghiên đều bị gạt xuống đất.
Tần Tranh nghe những tiếng leng keng vang lên, nghe mà giật mình.


Sợ người hầu đi vào, cô đẩy vai Sở Thừa Tắc nhưng không cách nào đẩy ra được.
Y vùi đầu vào lòng cô, hơi thở nóng rực.
Tần Tranh không ngờ y lại không kiềm chế được như thế, lúc này giống như thế cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành nhỏ nhẹ dỗ dành: “Thiếp giúp chàng…”
Người Sở Thừa Tắc nóng phừng, Tần Tranh không đẩy được y ra đành dùng luôn cả chân.

Tắm rửa xong cô không mang tất, lại đang ngồi trên bàn nên chân vừa văn đạp vào ngực y.
Sở Thừa Tắc vốn ôm cô một lát đã ổn định một chút, nay thấy đôi chân trần trắng nõn của cô dưới lớp váy thì không nhịn được, há miệng cắn một cái như để phát tiết.
Lực cắn không mạnh nhưng đủ làm Tần Tranh rùng mình, giọng cũng run run: “Chàng không chê bẩn à?”
Công bằng mà nói, đôi chân cô quanh năm không gặp mặt trời, bình thường ra ngoài cũng có xe ngựa nên làn da còn mềm mại trắng trẻo hơn cả bàn tay, như là một miếng đậu hũ khiến người ta cầm vào là không nỡ buông.
“Có khi nào ta chê nàng chưa?” Sở Thừa Tắc thấy cô phản ứng như vậy thì xấu xa xoa nhẹ mu bàn chân cô.
Quả nhiên cô lại run lên, mắt cũng long lanh nước mắt.

“Sau này thiếp không trêu chàng nữa, chúng ta huề nhau nhé.”
Sở Thừa Tắc chưa từng thấy cô như vậy, y nuốt nước miếng, thuận thế từ mu bàn chân nõn nà của cô hôn một mạch lên trên.

Trước ngày hôm nay, Tần Tranh chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ mất mặt như vậy.
Cô bị y làm cho khóc.
Sở Thừa Tắc dùng khăn lau nước trên khóe miệng, hỏi cô: “Thật sự khó chịu đến thế sao?”
Tần Tranh hoàn toàn không muốn để ý đến cái người làm việc xấu nhưng mặt vẫn đường hoàng nghiêm túc.

Cô đỏ mặt, thả làn váy nhăn nhúm xuống, đi vào phòng tắm.
Đợi cô về lại, Sở Thừa Tắc đang ngồi bên bàn, những thứ lộn xộn đã được dọn dẹp gọn gàng, trước mặt đặt một chồng công văn trông lạnh lẽo và nghiêm túc, ai mà ngờ được vừa trước đó thôi y từng làm ra những chuyện gì.
Tần Tranh gần như không dám nhìn cái bàn kia.
Thế mà có người không cho cô được như ý, còn hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Làm sao trả lời câu hỏi này đây?
Cô chỉ có thể lườm y..

Bình Luận (0)
Comment