Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 236


Trải qua cơn nước mất nhà tan, nay gặp lại muội muội, Tần Giản thấy ngổn ngang trăm mối, nghe tiếng gọi “A huynh” đã lâu mới nghe lại, nước mắt suýt rơi xuống, chỉ biết không ngừng gật đầu đáp lại.
Thấy hắn có phản ứng như vậy, trong lòng Tần Tranh cũng khá xúc động, tuy nhiên cũng âm thầm thở phào một hơi.
May quá, may mà không nhận lầm người.
Sở Thừa Tắc không ở Thanh Châu, hiện nay người có quyền lực nhất chính là Tần Tranh.
Tần Giản không quên mục đích của chuyến đi đến Bạch Lộc thư viện nên giới thiệu Sầm Đạo Khê với Tần Tranh.

“Vị này là Đạo Khê tiên sinh.”
Sầm Đạo Khê chắp tay hành lễ với Tần Tranh.

“Bái kiến thái tử phi nương nương.”
Hắn mặc bộ đồ nho sĩ màu xanh da trời, khí chất còn xuất sắc hơn tướng mạo, thoạt nhìn ôn hòa thanh nhã nhưng chỉ cần thoáng nhếch mép là đã mang theo chút cay nghiệt cố hữu mà văn nhân thường có, rồi lại thoáng có chút tư thái nhàn nhã của người du hí nhân gian.
Tần Tranh gật đầu chào.

“Tiên sinh không cần đa lễ.


Danh tiếng của tiên sinh vang dội như tiếng sấm, năm đó Nam Quận gặp nguy khốn, may mà có tiên sinh hóa giải mới tránh được tai họa.

Nay có thể được tiên sinh giúp đỡ là may mắn của điện hạ và bách tính.”
Những lời tâng bốc dễ nghe này, Tần Tranh đã học được một bụng khi theo Tống Hạc Khanh xử lý công văn chính sự.
Chẳng phải là khen ngợi thôi sao, cô có thể khéo léo tâng bốc lên mây, dù gì không cần thưởng tiền vàng châu báu, nói ngọt thôi ai mà chẳng làm được.
Tần Giản vốn còn lo Tần Tranh không biết Sầm Đạo Khê là ai, nay nghe cô ca ngợi có đầu có đuôi như thế mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng đồng thời, hắn lại cảm thấy ngậm ngùi.

Trong cơn nước mất nhà tan này, mọi thứ đặt trên vai muội muội là quá nặng nề.

Từ một thiếu nữ chỉ biết thi từ ca phú, muội muội hắn bị buộc phải trở thành người khéo léo chu toàn như hiện nay.
Hắn nhìn Tần Tranh, trong vẻ thương tiếc còn mang theo chút phức tạp mà chỉ hắn mới hiểu.


Sau khi phụ thân mất, kẻ làm huynh trưởng như hắn đã không thể bảo vệ được hai muội muội của mình.
Sầm Đạo Khê nghe Tần Tranh nói những lời này thì cũng khá bất ngờ, xem ra con gái Tần gia không chỉ có cái danh “Đệ nhất mỹ nhân Sở Quốc”.

Vài câu ngắn ngủi đã kể ra công tích được người đời ca tụng của hắn lại tỏ được uy thế của chủ nhân, hơn nữa cuối cùng vẫn dẫn đến lợi ích của bách tính trăm họ.
Vị thái tử phi này không hề đơn giản!
Lúc chắp tay hành lễ lần thứ hai, vẻ biếng nhác trước đó đã giấu đi vài phần.

“Thái tử phi nương nương quá khen.”
“Tiên sinh theo mẫu thân và huynh trưởng vượt đường xa mà đến hẳn là đã mệt mỏi rồi.

Tống đại nhân, ông đưa tiên sinh về phủ nghỉ ngơi trước đi.” Tần Tranh nói với Tống Hạc Khanh ở bên cạnh.
Sầm Đạo Khê đến dưới trướng Sở Thừa Tắc là để làm mưu thần, bây giờ Sở Thừa Tắc không ở Thanh Châu, nhiệm vụ cụ thể là gì cứ để Tống Hạc Khanh an bài là được.
Tống Hạc Khanh nghe thế bèn dẫn Sầm Đạo Khê lên xe ngựa.

Năm xưa hai người đều là quan trong triều rồi trước sau đều bị biếm đi nơi xa, những chuyện có thể nói cũng không ít.

Hơn nữa lần này những xóm làng ven sông gặp thiên tai, Sầm Đạo Khê lại có kinh nghiệm cứu trợ nên trên đường họ đàm đạo rất vui vẻ.
Tần Tranh thì đưa Tần phu nhân và Tần Giản về một biệt viện đã sắp xếp từ trước..

Bình Luận (0)
Comment