Đợi khi quan phủ nhận được tin báo chạy đến thì vị phụ tá kia đã bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng.
Quan binh do dự giữa việc đưa vào nhà giam hay đưa đi chạy chữa, cuối cùng thấy người kia bị đánh mặt mũi sưng phù, trật tay gãy chân, thật sự quá thê thảm, không đành lòng nên mới đưa đi cấp cứu.
Chuyện lan ra, bách tính trong thành chỉ biết có một mưu sĩ dám công nhiên nhục mạ thái tử phi, thế này làm sao mà nhịn được.
Nhiều người đến chặn trước cổng khu nhà phụ tá kia, thấy hắn ta xuất hiện là ném rau thối trứng thối mắng mỏ làm những phụ tá khác cũng không dám ra ngoài.
Trải qua lần này, những mưu sĩ kia đã nhìn rõ một việc.
Ở Thanh Châu, có thể nói xấu thái tử nhưng nếu nói xấu thái tử phi là sẽ trở thành kẻ địch của toàn thể dân chúng.
Tần Giản nghe được chuyện này, dù tên phụ tá kia đã bị đánh cho tàn tạ, nằm trong hiệu thuốc không thể nhúc nhích thì vẫn không hết giận.
Hắn vung bút viết một bài văn dài hồi đáp người kia.
Từ ngữ cay nghiệt, lập luận sắc bén, cả bài không một từ ngữ thô tục nhưng câu nào câu nấy có sức sát thương ghê gớm.
Trong nghệ thuật mắng chửi người, nó đã đè bẹp bài văn lên án Tần Tranh, làm cái kia trở nên thật nhạt nhẽo.
Nghe nói sau khi phụ tá kia tỉnh lại, đọc được bài văn mà Tần Giản sai người mang đến bèn tức đến mức ngất đi.
Sầm Đạo Khê vốn cũng định cho người kia biết thế nào là lợi hại của văn nhân khi mắng chửi người nhưng sau khi đọc xong bài viết của Tần Giản, hắn bèn mỉm cười cất bút đi.
——
Chuyện này không có ảnh hưởng gì lắm đến Tần Tranh.
Mỗi ngày, số bản tấu cần cô xem qua nhiều vô kể, cô làm gì rảnh rỗi mà để ý đến một phụ tá lắm mồm.
Biết đó là mưu kế của triều đình, cô chỉ cảm thấy bọn chúng quả là biết cách khiến người ta buồn nôn.
Mang một người phụ nữ ra công kích, chúng chỉ biết những trò mèo ấy thôi sao?
Có điều cái cách mà Sở Thừa Tắc đáp trả lại chiêu trò của chúng, cô thật sự không ngờ đến.
Y thật là thoáng, dùng thanh danh của mình để trải đường cho cô.
Tần Tranh nhớ đến cuốn truyện mà Lâm Chiêu đưa cho mình đọc, không nhịn được cười.
Lúc viết thư cho y, cô tiện thể nhắc đến chuyện của vị phụ tá kia, còn khen y có tầm nhìn xa.
Vào hạ, ban đêm thường có tiếng côn trùng kêu rỉ rả.
Tần Tranh viết thư xong, tắt nến trên bàn, chỉ để lại ngọn đèn trong góc phòng.
Lúc đi vào nhà trong, nhìn thấy bộ giáp Sở Thừa Tắc treo trên giá, cô đột nhiên dừng bước.
Trong ánh sáng lờ mờ, bộ giáp treo trên giá gỗ như đang mặc lên người chủ nhân vậy.
Tần Tranh đi tới, chỉnh sửa lại phần cánh tay.
Lúc tay chạm vào miếng sắt lạnh toát, lòng cô bất giác dâng lên nỗi chua xót.
Cô đột nhiên cảm thấy mình đang hơi nhớ y.
Tính ra thì Sở Thừa Tắc rời khỏi Thanh Châu đã hơn một tháng.
Sau khi đánh được Mạnh Quận, y liên tục chiếm lấy vài tòa thành nhỏ lân cận.
Vì Mạnh Quận chưa có ai có thể gánh vác, sợ có gì bất trắc, nhất thời y không thể về Thanh Châu được.
Bây giờ bốn thành Thanh Châu, Từ Châu, Hộ Châu, Mạnh Quận đều đã rơi vào tay họ.
Trên tấm bản đồ, bốn tòa thành nối lại tạo thành một lãnh địa chỉ cắm toàn cờ của Đại Sở.
Thiên hạ vốn có ba thế lực lớn, bây giờ trở thành bốn.
Bắc có Liên Khâm Hầu và Lý Tín, nam có họ và Hoài Dương Vương.
Hiện nay Lý Tín và Liên Khâm Hầu đang cắn xé lẫn nhau.
Trước đó thế lực của họ còn nhỏ yếu, Hoài Dương Vương không để họ vào mắt.
Bây giờ họ đã trở thành một miếng thịt to, khi giao chiến với Lý Tín cũng phải đề phòng Hoài Dương Vương.
Tu sửa thành Thanh Châu xong, Tần Tranh lại bắt đầu chú ý đến nông nghiệp nơi đây.
Để hiểu hơn về nghề canh tác, cô còn tìm đọc nhiều sách nông nghiệp, nếu hiệu quả không tệ thì sau này có thể thí điểm ở những châu phủ khác.
Xâu tường thật cao, tích trữ lương thực là điều không dư thừa.
Ngày thứ ba sau khi gửi thư đi, Tần Tranh đang định đi khảo sát thực địa để xác định tuyến đường đào kênh nước thì Sở Thừa Tắc đột nhiên trở lại.
Tần Tranh nhẩm tính khoảng cách giữa Mạnh Quận và Thanh Châu, giật mình phát hiện có lẽ y đã lên đường ngay sau khi nhận được thư..