Giáp trên ngực còn chưa cởi xong, y đã giữ chặt hai bàn tay mềm mại không xương của cô, hôn lên cần cổ trắng ngần ấy.
Mùi hương lành lạnh quen thuộc bay vào mũi, mắt Sở Thừa Tắc tối lại vài phần.
Y lần từ cổ đến môi cô, cứ như gần như xa, không hôn lên hẳn.
“Hôm nhận được thư của nàng, ta đang ở quân doanh luyện binh, đột nhiên nhớ đến nàng nên về ngay.” Không kịp thay bộ quần áo khác.
Lòng Tần Tranh thấy chua xót.
“Chàng về thì phía Mạnh Quận phải làm sao?”
Sở Thừa Tắc cười đáp: “Nàng nghĩ ta ở đó hơn cả tháng, chuyện gì cũng phải đi làm à? Phải tìm người làm việc được để dùng chứ.”
Tần Tranh đỏ mặt, đẩy y ra.
“Là thiếp quá cạn nghĩ rồi.
Điện hạ văn thao võ lược, tài trí hơn người, đương nhiên phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi.
Mấy người Tống đại nhân còn đang đợi, điện hạ tắm xong thì mau qua đó đi.”
Sở Thừa Tắc cúi đầu nhìn cô rồi bế thốc cô lên, đặt trên bàn trang điểm, ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nõn nà của cô.
“A Tranh không nhớ ta ư?”
Chiếc bàn trang điểm này là do đích thân Sở Thừa Tắc chọn cho Tần Tranh.
Chiếc gương đồng phía sau được cố định vào chiếc bàn, cao bằng nửa người.
Lúc trước chải đầu, cô toàn dùng chậu nước để soi.
Sau khi đến Thanh Châu, y cố tình sai người tìm một cái bàn trang điểm có gương thật to.
Bên ngoài, những con ve sầu ẩn trong tán cây đang không ngừng kêu ran.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt anh tuấn của y, cũng dần đỏ mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
Càng gần gũi, cô càng không biết cách nói những lời khiêu khích kia.
Tần Tranh liếc Sở Thừa Tắc một cái, vòng tay ôm lấy cổ y, hôn chụt một cái lên môi y rồi lùi lại, nhìn y đầy vô tội như chú thỏ con.
Ánh mắt cô như đang nói: “Biết thiếp có nhớ chàng hay không rồi chứ?”
Cảm xúc trên môi chỉ thoáng qua trong một chốc nhưng đủ khiến Sở Thừa Tắc ngẩn người.
Môi y nở nụ cười khẽ.
“Lần sau ta sẽ bắt chước A Tranh.”
Tần Tranh còn chưa kịp hiểu ý của y thì đã bị y giữ chặt gáy, hôn mạnh lên.
Công thành đoạt đất, tiến quân thật sâu.
Bộ y phục bằng gấm màu đỏ tía bị kéo xuống, vắt lỏng lẻo trên khuỷu tay.
Chiếc yếm trắng vẫn còn ở trên người cô nhưng đã trở nên nhăn nhúm, chỗ in nụ hoa đã bị ướt một mảng, lộ ra màu hồng nhạt bên trong.
Lưng Tần Tranh dựa vào mặt gương đồng lạnh toát, da thịt không có gì che chắn trở nên run run, mái tóc dài xõa xuống dán vào cổ cô.
Đuôi mắt cô đã nhuộm men tình, giọng nói cũng không ổn định.
“Chàng có đi nghị sự không đây?”
Sở Thừa Tắc ôm chặt cô, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mắt nhắm lại, nói như giận dỗi.
“Không đi.”
Nếu y không đi, thật sự là cũng chẳng ai dám nói gì nhưng giữa ban ngày ban mặt, y nói về thay quần áo rồi sang nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.
Tần Tranh tưởng tượng cảnh sau này mình còn phải giao thiệp với những mưu thần kia là lại thấy hoảng.
Cô giãy giụa, nhảy xuống bàn trang điểm, kéo vạt áo mình lại, thúc giục.
“Mau đi tắm đi.”
Sở Thừa Tắc đưa tay che mắt lại, một lát sau mới ngậm ngùi đứng lên, tháo phần giáp còn chưa cởi hết trên người mình ra, đi vào nhà tắm.
Tần Tranh muốn vào giúp nhưng sợ mình đi vào là hôm nay y không đi nghị sự nữa nên bèn nhặt những mảnh giáp của y lên, treo lên giá rồi sai người bảo nhà bếp đưa nước ô mai lạnh vào đây để hạ hỏa.
Lúc Sở Thừa Tắc từ nhà tắm đi ra, y đã thay bộ quần áo nhẹ nhàng.
Thấy chén nước ô mai lạnh trên bàn, y luếc Tần Tranh một cái.
Thần kỳ là Tần Tranh lại hiểu được ánh mắt của y nên bèn giải thích.
“Trời nóng quá, cái này hạ hỏa.”
Sở Thừa Tắc không nói gì, bưng chén nước lên uống cạn mới ra ngoài.
Không biết sao, tự nhiên Tần Tranh thấy hơi chột dạ..