Sầm Đạo Khê tuy có danh tiếng nhưng xuất thân bần hần, người ngoài bình phẩm về hắn khen chê có đủ, lúc hắn làm quan trong triều các thế gia quý tộc còn không coi trọng hắn, đừng nói hiện nay chỉ là một mưu thần.
Những lời này của Sở Thừa Tắc đại khái là muốn quan tâm chung thân đại sự của hắn, hơn nữa mở miệng là quý nữ nhà nào, ai nghe cũng sẽ cảm thấy y coi trọng Sầm Đạo Khê.
Sầm Đạo Khê cũng cảm thấy vị thái tử này ngoài lạnh trong nóng, trông có vẻ lãnh đạm thế thôi nhưng ngay cả chung thân đại sự của thuộc hạ mà cũng quan tâm, nhất thời trong lòng hắn càng cảm động, càng thêm kính trọng y.
"Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng Sầm mỗ nhàn tản đã quen, một không công danh, hai không tài sản, cưới ai cũng chỉ là khổ người ta.
Vẫn cứ đợi ngày công thành danh toại rồi hãy nghĩ đến chuyện chung thân.”
Hắn đã nói đến nước này, đương nhiên Sở Thừa Tắc cũng không cưỡng ép.
Trên đường về, Sầm Đạo Khê thấy Sở Thừa Tắc không quá vui, cứ tưởng là y đang lo lắng chuyện nối liền hai con sông Nguyên Giang và Xích Thủy nên bèn chủ động bàn luận về việc này.
Trải quan bàn luận, hắn phát hiện Sở Thừa Tắc rất có kiến thức, càng cảm thấy mình theo Tần Giản đến Thanh Châu là đúng.
——
Tần Tranh xong việc mới phát hiện Sở Thừa Tắc không thấy đâu, hỏi người bên dưới mới nghe nói y và Sầm Đạo Khê cưỡi ngựa lên núi.
Nhớ lại những lời Sở Thừa Tắc nói hôm qua, lòng cô thấy chột dạ vội sai người đi tìm, còn tự an ủi mình là Sở Thừa Tắc làm việc công tư phân minh, hẳn sẽ không cố tình làm khó Sầm Đạo Khê.
Các tướng sĩ vẫn không có tin tức gì, Tần Tranh tưởng tượng ra đủ mọi tình huống, tốt có xấu có.
Đang lúc cực kỳ lo lắng thì thấy hai người vui vẻ trở về, trông ra dáng quân thần hòa thuận thì không khỏi trố mắt nhìn.
Lẽ nào hôm qua cô làm công tác tư tưởng thành công đến thế?
Nhà bếp đã chuẩn bị cơm nước xong, chỉ đợi Sở Thừa Tắc về là động đũa.
Các quan viên đều không dám ngồi chung mâm với Sở Thừa Tắc, buổi trưa trời lại nắng nóng nên Tần Tranh bèn cùng y vào trong xe ngựa dùng cơm.
Lúc gắp thức ăn, cô nghi hoặc nhìn Sở Thừa Tắc vài lần, đang định hỏi y và Sầm Đạo Khê đã làm gì thì y lên tiếng trước.
“Ngày mai ta sẽ đi Hộ Châu một chuyến.”
Bàn tay đang gắp thức ăn của Tần Tranh khựng lại.
“Đi Hộ Châu làm gì?”
Sở Thừa Tắc gắp thức ăn vào chén cho cô.
“Khố phòng của Thanh Châu đã cạn sạch ngân lượng rồi, nàng đào kênh chẳng phải rất cần bạc hay sao?”
Tần Tranh càng thêm không hiểu.
Hộ Châu nơi ấy còn nghèo khó hơn cả Thanh Châu, ngân lượng có thể mang ra dùng được bao nhiêu chứ?
Nếu y nói về Mạnh Quận chuyển ít ngân lượng sang đây thì cô còn tin.
Tuy nhiên ngân lượng của Mạnh Quận còn phải để dành phát lương cho binh sĩ.
Vừa nghĩ đến ngân lượng là Tần Tranh lại nhớ đến chuyện Lâm Nghiêu không ngừng khóc than với mình việc thiếu bạc, cô thở dài.
“Cũng được, đến Hộ Châu chuyển vài trăm vài ngàn lượng về đây, tốt xấu gì cũng đủ đào một con kênh.”
Nếu không nghĩ đến chuyện lúc đánh trận, lương thực còn quan trọng hơn bạc thì cô đã mang ít lương thực đi bán lấy tiền.
Sở Thừa Tắc nghe cô nói cần vài trăm vài ngàn lượng thì cau mày.
“Đào kênh mà cần nhiêu đó thôi sao?”
Tần Tranh suýt nữa là bị nghẹn.
Cái người này đúng là không xem sổ sách nên không biết đang kẹt tiền cỡ nào.
Cô nói với giọng bất đắc dĩ.
“Vậy phía Hộ Châu có thể chia sẻ được bao nhiêu ngân lượng thì chàng cứ mang về hết đi.”
Thấy Sở Thừa Tắc cau mày càng chặt hơn, cô thầm nghĩ: biết khó rồi chứ.
Cô đâu ngờ trong đầu Sở Thừa Tắc đang nghĩ: Hộ Châu có ba hoàng lăng, y vốn chỉ định đào một cái để giải nguy trước, nhưng nếu Tần Tranh đã bảo mang hết ngân lượng về thì đào hết luôn vậy, tốn công thêm tí thôi mà..