Hắn không phải kẻ ngốc.
Nếu trên Long Cốt Sơn cũng có một đội quân thì chứng tỏ quân số của họ đã bị nhìn rõ, thảo nào mà quân Hộ Châu dám tấn công trực diện.
Vốn có thể rút vào Long Cốt Sơn, bây giờ con đường này cũng bị chặt đứt.
Chủ tướng vội điều chỉnh chiến lược.
“Truyền lệnh ta, đại quân lập tức rút về phía Đại Khê Câu.”
Tiếp tục đi sâu vào rừng sợ là sẽ trúng mai phục của nhánh quân Sở trên núi, đợi quân Hộ Châu đến rất có thể sẽ bị kẹp ở giữa, họ chỉ có thể xuống núi trước.
Từ Long Cốt Sơn, có hai con đường để xuống.
Quân Hộ Châu đã đến từ một đường, vậy chỉ còn lại hướng Đại Khê Câu là không bị chặn.
Đoàn người ngay cả trại cũng không kịp nhổ, lật đật chạy khỏi Long Cốt Sơn như chó nhà có tang.
Toán quân Sở cứ truy đuổi thật sát như lũ sói đói, còn không ngừng mắng chửi: “Cẩu tặc! các ngươi đêm khuya đột nhập vào Hộ Châu, đào lăng mộ hoàng thất Đại Sở ta, quấy rầy tổ tiên ta an nghỉ, thù này không đội trời chung!”
Đám quan binh triều đình vừa chạy trốn vừa ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy họ đóng quân ở Long Cốt Sơn nhưng có đi đào hoàng lăng đâu.
Đào lăng mộ sẽ bị trời đánh, huống chi vì đề phòng bọn trộm đời sau đào mộ, hoàng lăng một khi đã đóng lại là không thể mở ra từ bên ngoài, nếu cứ mạnh bạo xông vào sẽ rơi vào cạm bẫy, cơ quan trong đó, bất cẩn chút thôi là mất mạng ngay nên ai mà dám mạo hiểm như thế, trừ phi có địa đồ hoàng lăng.
Nhưng bách tính và các tướng sĩ bình thường làm sao biết những chuyện này.
Để tranh bị tiết lộ, kế hoạch giả vờ tấn công Hộ Châu cũng chỉ có những thủ lĩnh trong quân mới biết, tiểu tốt bên dưới thì sai đâu đánh đó thôi.
Lúc này bị quân Sở lớn tiếng mắng chửi, không ít quan binh thậm chí còn nghi ngờ bên trên bảo họ đóng quân cạnh Long Cốt Sơn phải chăng là để đi đào mộ tổ tiên hoàng thất Đại Sở thật.
Bách tính ở những thôn xóm gần đó càng không cần phải nói.
Nghe tiếng quân Sở mắng chửi, lại thấy quân triều đình thất thểu bỏ chạy từ Long Cốt Sơn xuống thì cứ nghĩ họ đào hoàng lăng thật, ai nấy đều thầm phỉ nhổ đám quan binh này thật sự là còn độc ác hơn quỷ dữ.
Lời đồn một khi truyền đi chắc chắn sẽ tam sao thất bản, chệch hướng ban đầu.
Ban đầu quân Sở đuổi theo quan binh chỉ hô là chúng đào hoàng lăng, nhưng có lẽ trong lòng các tướng sĩ, tổ tiên của họ Sở chính là Vũ Gia Đế nên sau đó, có người hô hoán lên thành: “Cẩu tặc quật mộ Vũ Gia Đế!”
Câu nói này như một quả tạc đạn, lập tức được bách tính xung quanh truyền đi.
“Cái gì! Lăng mộ của Vũ Gia Đế bệ hạ bị đám ác ôn táng tận lương tâm này quật lên à?”
“Cái đám trời đánh thánh vật này, không sợ trời phạt ư!”
“Chúng đào mất số châu báu chôn theo Vũ Gia Đế rồi!”
“Nghe nói chúng còn đạp đổ quan tài của Vũ Gia Đế! Ông đây liều mạng với chúng!”
—–
Một đồn mười, mười đồn một trăm, càng đồn càng sai lệch.
Lăng mộ của Vũ Gia Đế ở Hộ Châu, bách tính rất tôn sùng ngài, lúc này hay tin lăng mộ ngài bị quật lên, sau cơn chấn kinh chính là phẫn nộ không thua gì phần mộ tổ tiên mình bị quật, bèn vác cuốc thuổng bừa cào, cả thôn cùng hùa ra đánh đám quan binh kia.
Quan binh khổ mà không nói ra được, trước sau đều có quân Sở đuổi đánh, trên đường đi ngang qua các thôn xóm còn bị dân làng xung quanh mai phục, không kịp trở tay.
Trứng thôi, phân bò đều trở thành vũ khí của dân làng, họ hùa nhau ném về phía quan binh như một cơn mưa tới tấp.
Nửa đêm nửa hôm, tầm nhìn của quan binh bị hạn chế, không kịp né tránh.
Những nơi họ đi qua, cả con đường đều thối um trời.
Chủ tướng thúc ngựa bỏ trốn bằng con đường mòn, trên mặt bị dân làng mai phục hai bên bìa rừng ném trúng một cục phân.
Hắn đưa tay vuốt, thối đến nỗi mặt mũi nhăn nhó, hai sợi râu trên mép cũng rung rinh.
“Khốn nạn!”
Phó tướng vội vàng đưa cho chủ tướng một chiếc khăn, bản thân mình cũng bị trúng một cục phân, mặt hai người đều xanh mét.
“Con mẹ nó, ai quật mộ của Vũ Gia Đế vậy!” Phó tướng không nhịn được, mắng lớn..