Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 277


Trong những ngày sống chung, cô phát hiện y không giống người từ hiện đại xuyên về, có thể là người của thời đại này.

Y không kính sợ quỷ thần cũng không có gì, nhưng dám đào hoàng lăng mà còn trấn tĩnh như thế, Tần Tranh thật sự cảm thấy khá hoang mang.Cô biết người xưa cũng có người không tin quỷ thần, nhưng không tin đến mức này thì quả là hiếm thấy.Thậm chí Tần Tranh còn nghi ngờ y phải chăng là người của thế giới tu tiên xuyên đến đây.Sở Thừa Tắc không lên tiếng, đợi cô nói tiếp.Tần Tranh bèn bảo: “Trước đó chàng đã nói với thiếp có những chuyện đợi thiếp nghĩ thông suốt thì hãy nói với chàng, bây giờ thiếp cảm thấy đã đến lúc.”Giọng cô rất thản nhiên nhưng hai bàn tay đặt trước người lại vô thức siết chặt hơn.

“Có lẽ chàng đã sớm phát hiện ra, thiếp… không phải là thái tử phi trước đó.”Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Sở Thừa Tắc.

“Thiếp cũng không thuộc về nơi này.”Nếu là trước kia, Tần Tranh tuyệt đối không dám thẳng thắn như thế nhưng hai người cùng trải qua bao nhiêu mưa gió, lần nào y cũng che chắn cho cô, đối mặt với những lời chê trách phỉ nhổ, y càng không tiếc lấy thanh danh của mình ra để bảo vệ cô.Không thể không thừa nhận trong lòng cô rất cảm động.


Trước giờ y không thúc giục cô, cũng không ép cô lựa chọn điều gì, y chỉ dùng hành động để cho cô biết y đáng để tin tưởng, dựa dẫm.Sự đề phòng của cô đối với y sớm đã tan biến.Hơn nữa vì trong tiềm thức cảm thấy y cũng giống như mình, không thuộc về nơi này nên hiện nay Tần Tranh có một cảm giác rất thân thiết, dường như… đây là bí mật của riêng hai người họ vậy.Nghe những lời Tần Tranh nói, Sở Thừa Tắc hơi bất ngờ.

Y nhìn chằm chằm vào Tần Tranh một lát mới nói: “Những lời này nàng nói với ta thôi thì được, tuyệt đối không nên nói với người khác.”Tần Tranh không ngờ mình lấy hết dũng khí để thẳng thắn với y nhưng chỉ đổi lại một câu như vậy, tuy biết y lo lắng cho mình trong trong lòng vẫn có cảm giác thất vọng.

Cô nói: “Thiếp chỉ nói với chàng thôi chứ có ngốc đâu mà nói với người khác.”Sở Thừa Tắc cũng biết cô giống như một con nhím vậy, khó khăn lắm mới có thể làm cho cô để lộ vùng bụng mềm trí mạng của mình ra.

Y ngoài người qua, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.

“Ta biết, dù nàng không nói với ta cũng không sao, ta không để ý đâu.”Lúc này, ánh mắt y ấm áp dịu dàng như ngọn đèn vàng trong góc nhà vậy.Một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng đậu lên khóe môi cô.

“Tuy nhiên… ta cũng rất vui.”Y rất hiếm khi để lộ nụ cười hiền hòa như vậy, giống như đám bông tuyết được ánh mặt trời ngày mới chiếu vào, tinh khiết đến độ người ta không dời mắt được.Y không để ý cô có giấu giếm mình mãi hay không, dù gì đó là kiếp trước của cô, không có gì để dò xét.


Nhưng nếu cô bằng lòng chia sẻ chuyện này, y cũng rất vui vì cô đã trao cho y cả hai kiếp của mình.Có đôi khi, Tần Tranh cảm thấy trái tim mình không thể chống đỡ được sự dỗ dành của y.

Chẳng hạn như hiện tại, nghe những lời y nói, cô lập tức cảm thấy rất xúc động, chỉ còn thiếu bước trình giấy chứng minh nhân dân của mình cho y xem.

“Ta đến từ một thế giới ngàn năm sau, vốn là một kỹ sư.”Sợ Sở Thừa Tắc nghe không hiểu, cô giải thích: “Giống như một chỉ huy sứ chịu trách nhiệm xây dựng những công trình lớn của Bộ Công thời này.

Tuy nhiên ở chỗ bọn ta, đây không phải là một chức quan.

Thời đại đó bách tính gặp quan chức không cần quỳ lạy, nhà cửa xây dựng kiên cố như đá tảng, có thể cao mấy chục tầng.


Nữ tử cũng có thể làm quan, theo đuổi sự nghiệp như nam giới.

Người nghèo đến đâu cũng được ấm no…”Nhắc đến những điều này, Tần Tranh không khỏi có cảm giác thương tâm.

Cô từng chứng kiến thời đại huy hoàng xán lạn nhất lịch sự ấy, nhưng tất cả đều đã là ký ức của kiếp trước, đẹp đẽ như một giấc mộng vậy..

Bình Luận (0)
Comment